Phong Hành Thiên Hạ
Chương 112 : Ngồi ăn kinh nghiệm
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: Đông ThiênBeta: Đông Thiên
Thấy Tử Huyễn Nguyệt, trong lòng Ảnh Cô Nguyệt có chút phức tạp. Hắn không có quên lúc trước mình đưa ra yêu cầu quá phận với nàng… hiến thân tuẫn kiếm, trong lòng nàng lúc đó rốt cuộc là loại cảm thụ gì?
Khi gặp Tử Huyễn Nguyệt, hắn vẫn xem Tử Huyễn Nguyệt là huynh đệ, chính xác, muốn đem nàng trở thành nữ nhân thật sự hoàn toàn không dễ dàng. Mình khi đó, bị bằng hữu thân nhất hoài nghi, nản chí ngã lòng, xóa acc trọng sinh, nhưng không có nghĩ qua mình còn có nhiều huynh đệ bằng hữu như vậy. Ảnh Cô Nguyệt không nén nổi oán trách chính mình.
“Đứa ngốc, ngươi không phải là còn chưa chết sao? Bắt đầu một lần nữa không có nghĩa là vứt bỏ hết thảy, có nhiều thứ nhận được cũng sẽ không mất đi.” Thiên Khiếu Hàn nắm vai Ảnh Cô Nguyệt, khó có được nghiêm túc nói.
Ảnh Cô Nguyệt lặng đi một chút, đáp lại bằng nụ cười cảm kích. Trong lòng đột nhiên thoải mái, thở phào, nam tử bên cạnh mặc dù có lúc đáng ghét, nhưng vô tình là người hiểu rõ mình nhất.
Thiên Khiếu Hàn nhìn Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, có chút thất thần. Trước kia đều nói Nguyệt Ảnh Mê Mộng lạnh nhạt vô cùng, hiện tại xem ra, có lẽ không bảo thủ ở mỗi dạng đó. Bản thân trong khoảng thời gian ở cùng với Nguyệt, cảm thấy hắn cũng là người tình cảm phong phú, do chưa gặp được người mở tâm sao? Thiên Khiếu Hàn cười cười, ta chẳng phải cũng như vậy sao?
“Nguyệt, muốn nói thật với nàng không?” Thiên Khiếu Hàn hỏi.
“Để xem đi, ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.” Trong lòng thoải mái rồi, Ảnh Cô Nguyệt cũng không muốn nóng vội để lộ thân phận.
Tử Huyễn Nguyệt nhíu mày một cái, hai người này nhìn ra được đang mật ngữ, chẳng lẽ là thảo luận nên tổ đội hay không sao? Là cảm thấy nữ sinh kéo rất mất mặt ư? Nhưng hai người kia tựa hồ không phải đang nói chuyện ở phương diện này. Bất kể thế nào, Tử Huyễn Nguyệt vẫn ném qua một lời xin vào đội, có một đội trưởng cấp bậc thấp, không thể nghi ngờ tỷ lệ đánh ra đồ có thể lớn hơn một chút.
Thiên Khiếu Hàn không chút hoang mang, một tay tiếp tục cầm bánh ngọt, tay kia từ túi không gian lấy ‘Nguyệt Ảnh’ ra, cũng không quay đầu lại, giữa không trung chém một đường kiếm khí, trực tiếp đánh ra một cái bạo kích, đánh hạ thanh máu của hồ điệp xuống còn hơn nửa!
Ảnh Cô Nguyệt lấy sáo ra, vung tay lên, một chuỗi tiếng sáo lợi hại phá không mà ra, ngoài mang thanh máu hồ điệp lột bỏ một nửa còn cố định nó trên không trung. Hồ điệp không thể vỗ cánh nhất thời như một phiến là khô, rớt xuống đất, trên đầu hiện ra số 10 bắt đầu đếm ngược.
Thiên Khiếu Hàn xoay người, giơ lên ‘Nguyệt Ảnh’ dùng loại liên kích ở cự ly siêu gần, mỗi kích tuy lực công kích không khủng bố như ban đầu nhưng cũng tuyệt đối vượt qua bình thường tiêu chuẩn người chơi cấp 15 có thể đạt được, huống chi hắn còn chưa dùng kỹ năng chiến đấu của môn phái, dùng vẫn là kỹ năng chiến đấu cơ bản!
Tử Huyễn Nguyệt tán thưởng nhìn hai người trước mặt. Thân thủ rất tốt a, xem ra hai người này đến suối Hồ Điệp không phải là lỗ mãng hành sự. Có điều lực công kích của bọn hắn cũng quá cao đi? Do vũ khí ư? Tử Huyễn Nguyệt mang tầm mắt dừng trên thân ‘Nguyệt Ảnh’ của Thiên Khiếu Hàn.
Kỳ quái a, chỉ là kiếm sắt bình thường a, Tử Huyễn Nguyệt nghi ngờ nói. Không, không đúng, là ngụy trang ư? Tầm mắt của Tử Huyễn Nguyệt bắt được ánh sáng màu tím ẩn ẩn trên thân kiếm, không suy nghĩ thêm, tiện tay ném một cái giám định thuật qua.
“Cái gì… làm sao có thể!” Thiên Chiếu kính trong tay Tử Huyễn Nguyệt rớt xuống, hoàn hảo có chức năng tự thu về, Thiên Chiếu kính tự động thu vào túi không gian.
Thiên Khiếu Hàn đang chuẩn bị tiếp tục ăn bánh lại bị Tử Huyễn Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh nắm chặt cổ tay cầm kiếm của mình.
“Làm sao có thể! Thanh kiếm này tại sao trên tay ngươi!” Tử Huyễn Nguyệt không dám tin lớn tiếng la lên.