Phong Hành Thiên Hạ
Chương 114 : Điệp Vương là nhân yêu?
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: Đông ThiênBeta: Đông Thiên
“Điệp Vương?! Ở đâu?!” Ảnh Cô Nguyệt nhìn xung quanh.
“Ngay phía sau ngươi, tiểu mỹ nhân.” Một giọng nam nũng nịu ở phía sau Ảnh Cô Nguyệt vang lên.
Chú ý, là giọng nam.
Một cái rùng mình từ đầu tới chân, da gà rớt đầy đất, Ảnh Cô Nguyệt hít một hơi thật sâu, lấy dũng khi, quay đầu.
Tóc đủ loại màu sắc dài tới hông, được một dây màu vàng buộc lên. Mắt phượng đầy tính ái, trong mắt sóng sáng xoay chuyển, mặt trắng nõn như bôi mỡ ngổng, môi như cánh đào, mày như vẽ bằng mực, dung mạo như thu thủy, tinh tế mềm mại đáng yêu khó nói ra lời, nhẹ mỉm cười, nét quyến rũ tràn lan, vô cùng xinh đẹp. Vóc dáng thon thả, tóc trắng eo gầy. Xoay người chuyển bước, như liễu đưa hoa cười thơm mát, dịu dàng nữ tính yêu kiều ướt át, gió thổi tay áo nhè nhẹ bay.
Nhưng mà, hắn là cái nam.
Là một cái nam.
“Nhân, yêu…” Thiên Khiếu Hàn chầm chậm lên tiếng.
“Cái suất tiểu hỏa bên kia, lời không nên nói lung tung nha, ta là một yêu tinh chân chính, tinh anh boss cấp 40, Điệp Vương là ta.” Điệp Vương nâng bàn tay trắng nõn, vén tóc bên trán ra sau tai.
“A… cái kia, chuyện gì, sao?” Ảnh Cô Nguyệt hiện tại hiển nhiên là bị Điệp Vương không hề có cái thứ hai này dọa choáng váng, hỏi ra một câu không đầu không đuôi.
“Trước mắt đẳng cấp 42, đứng thứ sáu bảng cấp bậc, thứ bảy bảng tổng hợp thực lực, biệt hiệu Tử Sắc Huyễn Ảnh đúng không? Cái gì mà Huyễn Ảnh chứ, hứ.” Rõ ràng thấp hơn Tử Huyễn Nguyệt hai cấp, nhưng boss chính là boss, huống chi lại là tinh anh boss. Tử Huyễn Nguyệt công kích dày đặc như thế hoàn toàn không tổn thương đến hắn, hơn nữa hắn còn có thể giám định vũ khí cùng cấp bậc của Tử Huyễn Nguyệt.
Tử Huyễn Nguyệt nhíu mày một cái, nàng không có cách nào giám định thực lực của Điệp Vương này! Chẳng lẽ do là tinh anh boss sao!
“Điệp Vương Phiên Tiên, cấp bậc 40, biến dị tinh anh boss, năng lực bằng boss bình thường cấp 45, tuyệt chiêu, Độc Lân Phấn, trong nháy mắt tiêu diệt 20% máu, đồng thời khiến đối phương rơi vào trạng thái trúng độc nặng, mỗi giây giảm 1% lượng máu, duy trì liên tục 30 giây; Ngân Nguyệt Phong Vũ, trong nháy mắt phóng ra lưỡi dao gió, mức độ tổn thương của dao gió liên tục gia tăng; Kinh Công Điệp Vũ, độ nhanh nhẹn và né tránh tăng 30%.” Ảnh Cô Nguyệt một hơi giám định ra, mặt mũi trắng bệch. Ông trời, đây là cái thuộc tính biến thái gì! Có điều… tại sao lại gọi là Phiên Tiên?!
Thực… không hổ là… nhân yêu a…
“Cám ơn ngươi đã giới thiệu, tiểu mỹ nhân!” Điệp Vương một bên né tránh, một bên không quên nháy cái mắt đưa tình, “Thật không hỗ là truyền nhân của Bắc Đường Mặc a, chậc chậc, vóc người rất đẹp, ánh mắt lại tốt như vậy, quả thực không thể so sánh chung với mụ la sát này a!” Sau khi nói xong hướng về người nào đó quăng cái khinh bỉ, tựa như rất sợ mọi người không biết mình đang nói tới ai.
“Bắc Đường Mặc?” Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn làm lơ khiêu khích nào đó của Điệp Vương với Tử Huyễn Nguyệt, trực tiếp bắt được ba từ quan trọng.
Chẳng lẽ đây là nhiệm vụ tiếp theo? Không thể nào?
Thiên Khiếu Hàn cười khổ, cái này cũng quá…
“Hai người các ngươi có thể dừng một chút không? Chúng ta có việc muốn hỏi Điệp Vương.” Thiên Khiếu Hàn cao giọng hô.
Tử Huyễn Nguyệt nghi hoặc dừng lại.
“Xí! Ta biết mà.” Điệp Vương sửa lại quần áo, vứt qua một cái mắt phóng điện.