Phong Hành Thiên Hạ
Chương 121 : Phù Chú Sư không phải đốt tiền
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
|
“Nếu dựa theo cấp bậc bình thường mà nói, các ngươi đi mê cung dưới đáy hồ đích xác rất nguy hiểm, dù sao bọn chúng đều là quái cấp bậc tinh anh. Nhưng các ngươi có được những kỹ năng đặc biệt từ chức nghiệp cùng với thuộc tính mới sau trọng sinh, hơn nữa trang bị tuy chưa khai quang nhưng cũng cực kỳ mạnh, hẳn không có vấn đề gì. Song để phòng hờ, ta sẽ chuẩn bị thêm một ít đồ cho các ngươi, giờ này tối mai ta ở cửa thành phía Tây chờ các ngươi, đến lúc đó tới tìm ta.” Doãn Phong nhìn sắc trời đã hơi ửng sáng vội vàng nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Tiểu tử này chạy nhanh thế làm gì? Đừng nói chỉ xuất hiện buổi tối chứ.” Thiên Khiếu Hàn phát giác có điều không đúng.
“Có thể có kẻ thù hoặc thân phận không tiện lộ diện, mất công chúng ta chạy cả ngày, mệt chết được.” Ảnh Cô Nguyệt tùy ý suy đoán, duỗi thắt lưng, “Chúng ta nhanh đi tìm khách điếm ngủ đi, ban ngày bổ giấc, tối tìm hắn sau.”
Thiên Khiếu Hàn ngáp một cái, “Haiz, hay là ăn gì trước rồi ngủ, chút nữa lại dậy không nổi, tiểu Nguyệt Nguyệt à, chúng ta ôm nhau ngủ nha!”
“…”
Bốp!
“Ai da! Này này! Ta cùng lắm chỉ đùa chút thôi mà! Ngươi đá ta mạnh thế làm gì!” Thiên Khiếu Này ngồi xổm xuống ôm chân trái ‘bị trọng thương’, bất mãn lớn tiếng ồn ào. Ảnh Cô Nguyệt hoàn toàn không đếm xỉa hắn, cũng không quay đầu đi về phía trước, có điều… Thiên Khiếu Hàn nhìn Nguyệt trong ánh ban mai nhàn nhạt có thể mơ hồ thấy một vệt đỏ ửng khả nghi bên sườn mặt, nhịn không được cười trộm.
Tuy không biết hai vị nam chính của chúng ta có cái gọi là ‘ôm nhau ngủ’ hay không, nhưng bọn họ thật sự dành cả ngày để ngủ. (Gì? Ngươi nói tác giả không biết thì còn ai biết à? Ách… này ấy hả, hô hô, ta là heo mà, trí nhớ không được tốt lắm ~~~ bỏ chạy ~~~)
Buổi tối cùng ngày, dù trên trời chỉ có một vầng lưỡi liềm nhưng ánh trăng sáng bạc vẫn không chút keo kiệt chiếu sáng mặt đất tối như mực. Một chiếc xe ngựa lớn dừng tại cửa thành phía Tây, nam nhân đứng kế mặt mày lo lắng chờ đợi.
“Ách, hình như hắn đã đứng đợi rất lâu, chắc cũng ba tiếng rồi.” Ảnh Cô Nguyệt suy đoán qua loa, “Nhìn hắn giống lo đến sắp điên rồi, chúng ta nên ra đi.”
“Ngươi thật đúng là mềm lòng, ta còn muốn để hắn đợi thêm lát nữa kìa, tên đó bắt chúng ta tìm lâu cả ngày.” Thiên Khiếu Hàn không vui nói.
“Nhưng trốn sau tường nhìn lén hắn vậy chẳng phải cũng rất nhàm chán sao, đi thôi.” Ảnh Cô Nguyệt hoạt động thân thể đã hơi cứng, kéo Thiên Khiếu Hàn về phía xe ngựa.
“Xin lỗi, không cẩn thận ngủ quên.” Vừa xuất hiện trong tầm mắt Doãn Phong, nét mặt Thiên Khiếu Hàn lập tức thay đổi, một bộ dáng nhanh nhẹn phong độ nho nhã lịch sự, nhìn mà Ảnh Cô Nguyệt thầm trợn mắt.
“Không sao, ta đã chuẩn bị xe ngựa và bản đồ, trong xe có thức ăn với dược thủy, ngựa sẽ tự chạy thẳng tới Bạch Đà Sơn. Tiếp đó nhờ các ngươi.” Không chút ngoài nghi, Doãn Phong thấy hai người cuối cùng đã đến, cao hứng trả lời.
“Ngươi không đi cùng chúng ta?” Thiên Khiếu Hàn kinh ngạc, hắn tưởng Doãn Phong sẽ dẫn đường.
“À ừ, ta không tiện lắm.” Doãn Phong ấp úng trả lời, trong mắt lộ ra một tia bi thương.
“Ồ.” Thiên Khiếu Hàn cũng không nghĩ nhiều, tạm biệt Doãn Phong rồi cùng Ảnh Cô Nguyệt lên xe ngựa.
“Không nghĩ tới xe ngựa còn có thể tự đông chạy, không biết có phải ‘ngựa già quen đường’ hay nơi đây cài đặt hệ thống dẫn đường mới nhất?” Thiên Khiếu Hàn nửa đùa nửa thật nói.
“Dược thủy hắn chuẩn bị tuy không phải linh đan diệu dược gì nhưng cũng thuộc loại dược thủy cao cấp, hơn nữa số lượng rất nhiều, xem ra lần này sẽ là một hồi ác chiến. Nếu như thế, có lẽ ta nên dùng sức mạnh từ bùa chú.” Ảnh Cô Nguyệt không để ý đến Thiên Khiếu Hàn, kiểm tra dược và thức ăn, cau mày nói.
“Trận pháp để vận dụng trong hành quân đánh trận, tại bang hội chiến, không chừng cả quốc chiến sẽ có tác dụng rất lớn. Chỉ tiếc Huyền Âm Phổ sau khi tu tập chân khí mới có thể dùng, thiếu mất một mánh tiến công, rất đáng tiếc.” Thiên Khiếu Hàn thở dài, “Vẽ thêm ít bùa đi, dù sao chu sa và hoàng chỉ đều có đủ, hô hô, chức nghiệp này tốt nhỉ, bùa có thể tự vẽ, đây hẳn cũng là hiệu quả hai mà một của chức nghiệp chiến đấu và chức nghiệp cuộc sống.”
Nhìn chung, bùa Phù Chú Sư sử dụng đều mua tại thương điếm, một bùa chú có thể sử dụng rất nhiều lần, chỉ khi độ bền hạ xuống 0 mới cần đổi, có điều, Phù Chú Thuật khác nhau cần giấy bùa khác nhau, cho nên vẫn tính là một chức nghiệp đốt tiền nhất, song lực công kích lớn cùng khả năng am hiểu năm loại pháp thuật (thuộc ngũ hành) cũng khiến nó trở thành chức nghiệp nổi tiếng nhất. Phải biết rằng Thuật Sĩ thông thường vì thuộc tính của bản thân, thường chỉ sở trường một hoặc hai loại pháp thuật hỗ trợ (hai loại đã rất hiếm thấy), cộng thêm lý do không có mấy ai nên được nhiều người hâm mộ. Vốn Ảnh Cô Nguyệt muốn chơi một chức nghiệp phổ biến, nhưng cân nhắc sau này phần lớn thời gian có khả năng phải dùng bùa chú tấn công, hơn nữa Phù Chú Sư tuy ít nhưng cũng không phải cực hiếm (ít nhất vẫn nhiều hơn Huyễn Âm Sư), coi như không sao.
Được cái Huyễn Âm Sư không cần đốt tiền mua bùa. Kỹ năng bùa chú trong sách Quỷ Cốc Tử truyền lại, ngoại trừ nhiều loại bùa chú từ cấp thấp đến cấp cao, còn có cách vẽ của mỗi loại. Hơn nữa, bùa chỉ cần hoàng chỉ thông thường và chu sa là được, rất đơn giản. Đương nghiên, chỉ có Huyễn Âm Sư mới có kỹ năng này, người khác không phải không thử vẽ qua, nhưng kết quả ấy à, thất bại toàn tập.
“Tuy nói vậy, bùa chú thật sự không dễ vẽ.” Để tiện, Ảnh Cô Nguyệt ngồi xổm trên sàn xe ngựa, lấy đệm làm bàn, nhưng xe ngựa liên tục đong đưa khiến y không dám hạ bút.
“Bình thường ngươi không vẽ sẵn bùa sao?” Thiên Khiếu Hàn có chút kỳ quái, theo lý thuyết Ảnh Cô Nguyệt hẳn đã chuẩn bị mấy thứ này từ sớm mới đúng.
“Có chuẩn bị một ít, nhưng nhìn đống dược thủy này thì không yên lòng, vẽ thêm mấy lá, mấy thứ bùa dùng cho chú thuật cỡ lớn tiêu hao linh lực nhiều giờ cũng cần phải vẽ. Mặc dù nữ quỷ đó chỉ là Boss cấp 25, nhưng vẫn phải cẩn thận chút.” Ảnh Cô Nguyệt ẩn ẩn có chút bất an, chuẩn bị tốt tốt hơn.
“Mấy cái ngươi nói là Thiên Lôi Chú sao? Có thể một đòn giết sạch quái 30 thông thường? Nhưng khi sử dụng cần linh lực đầy, vả lại khi dùng trực tiếp rút hết linh lực?” Thiên Khiếu Hàn kinh ngạc.
“Không còn cách nào, Huyền Âm Phổ không thể luyện, sáo ngọc chỉ có thể thổi ra ít chiêu thức công kích sóng âm cơ bản đơn giản, đối với quái bình thường nhiêu đó đã đủ, nhưng đối phó với Boss chắc chắn không được.” Ảnh Cô Nguyệt cũng rất không thích bùa chú.
“Vậy giữ hết bùa để tới lúc đánh Boss gần chết rồi dùng, Boss ở thời điểm cuối cùng có tỷ lệ biến dị nhất định, tuy chúng ta không nhất định gặp, nhưng với một lần kéo sạch máu cũng an toàn hơn.” Thiên Khiếu Hàn vừa giúp Ảnh Cô Nguyệt nhặt bùa vừa đưa hoàng chỉ mới cho y.
———————————————————————————————-
Chu sa: mực đỏ làm từ khoáng HgS, chuyên dùng vẽ bùa
Hoàng chỉ: giấy vàng, chuyên dùng vẽ bùa
.