Phong Hành Thiên Hạ
Chương 129 : Hủ nữ và sát thủ quạ đen
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: ThiênBeta: Thiên
“Nửa đêm trên ban công, đêm xuân giá ngàn vàng, mấy phần phong lưu thành ôn nhu, giờ phút này sắc xuân nồng đậm.
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chuốc say chúng sinh, trên đài ca múa tình ý phóng túng, đêm dài qua cùng quân.”
Theo âm thanh du dương của nhị hồ, tiếng hát thánh thót của nữ tử nhẹ nhàng tiến đến.
“A?” Ảnh Cô Nguyệt hơi kinh ngạc, nơi này cũng có người khác rong?
“Ha ha.” Cười khổ, Thiên Khiếu Hàn đương nhiên biết không phải người hát rong, chỉ là một vị nào đó đến mà thôi.
“Dực Yêu à, sao đổi bài mới rồi?” Nhược Thủy U Lam cười hỏi.
“Tuyệt Thế Tiểu Thụ hát chán rồi, giờ ta đổi qua Thiên Hạ Đệ Nhất Thụ, sao, nghe được không?” Nhìn người đến, một nữ tử trẻ tuổi với khuôn mặt xinh đẹp, nàng chính là Dực Yêu?
“Đây không phải vấn đề nghe được hay không, tại sao ngươi vẫn thích vừa đi vừa hát, không sợ người ta nói ngươi là hát rong?” Công Tử Không Vờ Ngầu dùng ánh mắt ý bảo xung quanh có người trộm liếc qua nơi này.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua mỹ nữ à, còn là mỹ nữ có thể ca hát sao?” Dực Yêu vừa cúi đầu, bím tóc đuôi ngựa phía sao vung lên một biên độ khoa trương.
Xung quanh phát ra tiếng hút khí, sau đó là tiếng mọi người đồng loạt quay đầu.
“Thấy chưa, không phải hết nhìn rồi sao?” Dực Yêu đắc ý nói.
“…” Chúng nhân câm lặng.
“Được rồi, giới thiệu với ngươi một chút, hai vị này là bằng hữu mới quen biết của ta, vị này là Ảnh Cô Nguyệt, vị này là Thiên Khiếu Hàn, thế nào, đều là nhân trung long phượng đúng không?” Công Tử Không Vờ Ngầu vội nói sang chuyện khác.
“Ồ? Ế?” Trong mắt Dực Yêu lóe lên màu sắc khác thường, “Ô hô hô hô!~~ Quá tốt quá tốt!”
Thân thể Thiên Khiếu Hàn run rẩy, biểu tình trên mặt thì cứng lại.
“Hô hô, ta tên gọi Dực Yêu, kết giao bằng hữu nhé?” Dực Yêu lập tức thay một khuôn mặt tươi cười nịnh hót, đưa qua danh thiếp hảo hữu.
Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn đầu đầy hắc tuyến nhưng vẫn cứng ngắc tại chỗ, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn trao đổi danh thiếp hảo hữu với Dực Yêu.
Thủ lĩnh quạ đen vô cùng đắc ý giơ “hai” ngón.
“Hai mươi? Xem ra thú vị hơn lần trước?” Cơn buồn ngủ của Công Tử Không Vờ Ngầu lập tức bay biến, hưng phấn nói.
“Chuyện gì vậy?” Bị phơi khô một bên, Thiên Khiếu Hàn cuối cùng mở miệng hỏi.
“À, ngươi cũng biết, từ sau khi Bích Huyết Hàn Sương tan rã, tên ngu ngốc Hào Khanh hiện tại lệ thuộc Chấn Thiên Các đang tự xưng đệ nhất bang hội phát lệnh treo thưởng, mấy người chúng ta rất nổi trên bảng nha, ha ha, cho nên một vài người muốn kiếm tiền lại không biết lượng sức sẽ thích lấy trứng chọi đá.” Công Tử Không Vờ Ngầu ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, nhưng bộ dáng kia thấy thế nào cũng như rất hưng trí.
“Nhưng kiến nhiều cũng sẽ cắn chết voi, biện pháp kiểu này cũng không sai đi?” Ảnh Cô Nguyệt chen miệng nói.
“Ha ha, yên tâm, kiến có thể cắn chết voi đã bị giam rồi, họ chỉ thỉnh thoảng thả ra một ít cho chúng ta giải trí thôi.” Nhược Thủy U Lam phe phẩy quạt, vẻ mặt thoải mái nói.
Khi Ảnh Cô Nguyệt vừa mở miệng đã cảm thấy lời của mình quả thật dư thừa. Bích Huyết Hàn Sương cho dù tan rã, nhưng bộ phận nòng cốt nếu muốn lập một bang khác cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, có lẽ cũng giống như huynh đệ của mình, đợi Thiên Khiếu Hàn trở về. Hơn nữa, liên minh Bích Huyết Hàn Sương là những người vô cùng nghĩa khí, đừng nói thứ khác, ngay chính quan hệ thần bí giữa họ và tổ chức Ám Ảnh Lâu đã khiến người khác không thể xem thường.
Cho nên Chấn Thiên Các tuy xưng là đệ nhất bang, cũng không dám tự mình bao vây đám Nhược Thủy U Lam, nghe nói sau khi Bích Huyết Hàn xóa acc, lão đại của Ám Ảnh Lâu tự mình xuất thủ, trực tiếp giết Hào Khanh đến mức rớt khỏi danh sách cao thủ. Vì vậy cũng có thể thấy được trong Mộng Hồi có bao nhiêu cao thủ ẩn giấu.
Mỉm cười nhìn Thiên Khiếu Hàn, biết đối phương cũng đang suy nghĩ giống mình. Bọn họ hiện tại cũng coi như cao thủ ẩn giấu đúng không? Tuy chỉ mới ba mươi, nhưng thực lực tuyệt đối có thể đánh cược với những người cấp bốn mươi mấy.
“Hơn nữa các ngươi giờ còn dẫn theo hai người mới, ha ha, cấp bậc trang bị còn kém vậy, để chúng ta nhìn xem các ngươi đánh thế nào!” Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, giọng lão đại quạ đen này quả nhiên cũng khó nghe như quạ đen.
“Nguyệt, có phải thấy gã rất phiền?” Thiên Khiếu Hàn dịu dàng hỏi.
Ảnh Cô Nguyệt nhẹ vuốt cằm, một người vừa mới bốn mươi, quá kiêu ngạo.
Từ sau nhiệm vụ “Tương tư sum vầy”, Thiên Khiếu Hàn liền đối đãi dịu dàng một cách khó hiểu với Ảnh Cô Nguyệt, Nguyệt mới đầu thấy có chút kỳ quái, nhưng từ từ thành quen, cũng không biết vì sao, lại thậm chí cảm thấy có chút sung sướng.
“Vậy làm gã câm miệng đi.” Thiên Khiếu Hàn cười lấy ra một thanh kiếm mà người đối diện nhìn qua chỉ như kiếm thường, dẫn tới một trận cười vang.
“Nhưng hôm nay ta muốn luyện tay một chút.” Dực Yêu chớp đôi mắt to, mặt ngây thơ nói.
“Mỗi người một nửa.” Thiên Khiếu Hàn cũng không thỏa hiệp.
“Được được, không phải là muốn khoe khoang trước mặt ai kia thôi sao.” Ánh mặt mập mờ nhìn thoáng qua ai kia, ai kia bình tĩnh quay mặt, làm như không phát hiện.
“Vậy chúng ta ở cạnh vây xem.” Nhược Thủy U Lam trải một tấm thảm xuống tàng cây bên cạnh, “A, ngồi nghỉ ngơi, ha ha.”