Phong Hành Thiên Hạ

Chương 13 : Bi thảm kiếp sống làm công

Ngày đăng: 20:05 20/04/20


Nếu như Ảnh Cô Nguyệt biết được mình hiện tại sẽ đối với một đống lớn quần áo mà rầu rĩ, hắn nhất định trước đó sẽ mang theo máy giặt đến. Nhưng trên thế giới này không có ‘nếu’, máy giặt cũng không có khả năng mang vào trong game, vậy nên Ảnh Cô Nguyệt chỉ có thể đáng thương cùng quần áo trước mắt phấn đấu.



“Tiểu Nguyệt, rốt cuộc đã học được thuật chà rửa, không làm một chút việc nâng cao độ thuần phục chẳng phải là lãng phí sao?” Đại thẩm bên cạnh vừa cười vừa nói.



Ảnh Cô Nguyệt đảo cặp mắt kinh thường, cái gì mà nâng cao độ thuần phục a! Rõ ràng là làm công thôi!



Quên đi, hiện tại trên người mình không có xu nào, cũng chỉ có thể dựa vào làm công quá độ.



Nhưng cũng không cần bắt hắn giúp giặt quần áo của cả thôn chứ!



Ảnh Cô Nguyệt rất muốn té xỉu, lại không thể té xỉu. Vô nghĩa! Nơi này còn nhiều quần áo như thế!



Ảnh Cô Nguyệt nghĩ mình đã tới cái thôn này hơn nửa tháng, thời gian đi ra ngoài hãy còn xa lắm, không nén nổi đau buồn kéo đến.



Hết thảy đều bắt đầu từ ngày đó!



Nhớ lại ngày đó…



“Tõm…”



Ảnh Cô Nguyệt sững sốt hai giây đồng hồ, sau đó nhìn mình hai giây đồng hồ, cuối cùng xác định quần áo nửa người dưới ướt đẫm. Kỳ thật rơi đến hồ Trọng Sinh khiến quần áo bị ướt, cái này tuyệt đối không kỳ quái, chỉ có điều bây giờ…



“Đại thúc… đây là bồn tắm?” Ảnh Cô Nguyệt cảm giác sắc mặt mình hiện tại khẳng định rất không tốt.
“Hắc hắc, không có biện pháp a, cũng không thể quá thiên vị mà.” Nụ cười trên mặt NPC như thế nào thoạt nhìn có chút vô sỉ.



Ảnh Cô Nguyệt cúi gằm mặt xuống: “Ngươi nói tiếp đi.”



“Hắc Hắc, đây cũng là trân trọng của hệ thống đối với các ngươi a. Bây giờ ngươi sẽ bị truyền tống đến một hòn đảo nhỏ, một tháng sau các ngươi mới có thể nhận được nhiệm vụ sau đó mới có thể ly khai, hô hô, đúng rồi, thời gian trên đảo và trò chơi không giống nhau, cho nên khi ngươi rời khỏi đảo, trò chơi cùng hiện thực vẫn là thời gian ngươi tiến vào trò chơi, hắc hắc, tiếp theo thì phải xem chính bản thân các ngươi!”



“Này này! Từ từ! Đi chỗ đó một tháng muốn ta làm gì a! Còn ngươi nói ‘các ngươi’ là chỉ…” Ảnh Cô Nguyệt độc thoại còn chưa xong, người đã mất đi ý thức, chỉ có bên tai tựa hồ còn quanh quẩn tiếng cười vô cùng vô si của NPC kia.



Sau đó thì sao, sau đó chính là bản thân đói đến chóng mặt.



Chờ đến lúc mình tỉnh lại, bản thân đang ngủ trong một nhà nông bình thường, sau đó thì sao, vì vấn đề no ấm của chính mình không ngừng làm công.



Ảnh Cô Nguyệt vì kiếm đủ tiền sinh hoạt, liền giúp thợ rèn rèn sắt, giúp thợ may may y phục, giúp đầu bếp nấu ăn, còn phải giúp sửa nhà, chăn thả dê bò, thỉnh thoảng còn phải giúp hái thuốc đào khoáng, giúp thầy thuốc sắc thuốc… Nói ngắn gọn lại là dạng làm quần quật, một ngày ba bữa nhất định không thành vấn đề, hơn nữa, những người đó vì để tiện mình dễ dàng làm việc cho họ, còn truyền dạy mình một đống kỹ năng không thể hiểu nổi.



Ta không có ý định làm người chơi sinh hoạt a! Hơn nữa kỹ năng trọng chất chứ không trọng lượng, nhiều kỹ năng như vậy muốn người ta luyện thế nào a!



Làm công lâu thế, ấy mà chỉ lên tới trung cấp a!



“Quên đi, vẫn nên nhanh một chút giặt xong quần áo đi ngủ.” Ảnh Cô Nguyệt nhìn sắc trời đã không còn sớm, thở dài.



Tổng cảm thấy, nửa tháng này hắn thở dài, so với hắn mười năm trước cũng nhiều hơn.