Phong Hành Thiên Hạ
Chương 136 : Bang hội mới (1)
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: ThiênBeta: Thiên
“Được rồi được rồi, đừng oán trách nữa, mau xem xem phải đi đâu tìm người.” Ảnh Cô Nguyệt cầm cuốn nội công bí tịch bị thiêu cháy dần trong tay mình lên, nhìn xem giá trị chân khí, tăng giới hạn thêm một ngàn, mặt trên tựa hồ nói tùy theo độ thuần thục sẽ còn tiếp tục tăng thêm, lại nhìn võ công của y cũng phát sinh biến hóa, nói chung là tỷ lệ ra đòn tăng, thời gian phong ấn dài, lực công kích cũng mạnh hơn.
“Ờ.” Thiên Khiếu Hàn lầm bầm mở bọc đồ, kết quả từ bên trong rơi ra một hạt châu nhỏ và một tờ giấy viết tay.
“Hạt châu này là gì?” Ảnh Cô Nguyệt kỳ quái nhặt hạt châu dưới đất, dùng thuật giám định, “Mộc Linh Châu, tăng một trong phần trăm công kích và phòng ngự thuộc tính mộc, tăng nội lực và khả năng tu luyện thuộc tính mộc, thần khí truyền thuyết, lấy máu nhận chủ biến đổi hình dạng.”
Ngẩng đầu nhìn Thiên Khiếu Hàn: “Lại một thứ biến thái.”
Thiên Khiếu Hàn nhún vai huýt sáo: “Lần này bi thảm như vậy được một thứ tốt chút cũng phải thôi. Xem viên Mộc Linh Châu này hẳn giống Thủy Linh Ngọc, xem ra chúng ta đoán đúng rồi. Nhưng tại sao Thủy Linh Ngọc không giám định được?”
“Có thể vì đây là nhiệm vụ.” Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, “Mặt trên Mộc Linh Chây còn ghi dòng vật phẩm nhiệm vụ, có lẽ có liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta. Nói như vậy, không chừng nhiệm vụ biến thái chúng ta nhận được có quan hệ với thần thưởng Thủy Linh Ngọc của ngươi.”
“Có lẽ thế, ai biết được? Nội lực của ngươi là thuộc tính mộc? Vậy mau nhận chủ đi. Lúc nào đó ta cũng sẽ lấy lại Thủy Linh Ngọc.” Thiên Khiếu Hàn mở tờ giấy viết tay. “Ưm, gì?! Núi Nga Mi?!… Thái sư tổ của ta… thật tiền đồ.”
“Cái gì?” Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn đã bất lực, cầm lấy tờ giấy qua đọc, “Đại Kiếm Tiên thứ bảy, Tiêu Tung, vì theo đuổi Nga Mi Thanh Mai sư thái, mười lăm năm trước đã ẩn cư ở núi Nga Mi? Gì? Trời?!”
Dở khóc dở cười nhìn Thiên Khiếu Hàn, vỗ vỗ vai hắn: “Thật không hổ là sư môn nhà ngươi, có tiền đồ!”
“Ngươi gọi đây là an ủi?” Thiên Khiếu Hàn mất hứng bĩu môi, “Nhanh nhận chủ rồi trở về! Phải ăn một bữa no nê!”
Ảnh Cô Nguyệt nín cười, nhỏ máu lên Mộc Linh Châu, Mộc Linh Châu từ từ bay lên, tỏa ra ánh tím nhạt.
Hệ thống thông báo: Mộc Linh Châu hoàn thành nhận chủ, qua kiểm tra, trở thành thuộc tính mộc hệ ám, mời chọn hình dạng.
“Xâu chuỗi.” Ảnh Cô Nguyệt đáp.
Mộc Linh Châu càng tỏa sáng, chói khiến người ta không thể mở mắt, theo ánh sáng yếu dần, Mộc Linh Châu biến thành một xâu chuỗi có thể treo bên hông, hạt châu phía dưới là một cái kết theo phong cách Trung Quốc xưa, màu tím nhạt theo xâu chuỗi từ từ xuôi xuống, xinh đẹp mà thần bí.
Xâu chuỗi vừa tiếp xúc với Ảnh Cô Nguyệt lập tức thành trang sức bên hông y. Sau đó lại một hồi tràn ngập đủ loại ánh sáng lung linh, một viên tinh thạch tím nhạt xuất hiện trong tay Ảnh Cô Nguyệt.
“Mộc Tinh Thạch, có thể dùng để kết trận.” Ảnh Cô Nguyệt cười nói, “Quá tốt, dường như mỗi một linh châu nhận chủ đều có thể có tinh thạch kết trận.”
Cùng rượu vang ca, kiếm chỉ tứ phương!
Gió lớn nổi lên, thổi bay giấc mộng! (**)
Mắt Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn sáng rực, không khỏi cất tiếng cười lớn: “Hay thay cái tên Phong Hành Thiên Hạ!”
Sau tiếng cười điên cuồng, chân khí trên người hai người hết sức ăn ý đồng thời phóng đại, chân khí mạnh mẽ lay động tay áo và thổi mái tóc đen lên xuống, ngay cả người thường cũng có thể thấy trên cơn lốc xanh nhạt và tím nhạt từ người họ.
Bọn người Nhược Thủy U Lam cùng Tử Huyễn Nguyệt khó khăn lui về sau, kinh ngạc nhìn hai người. Rõ ràng cấp bậc cả hai không cao bằng họ, nhưng giờ đang phát ra khí thế khiến họ cảm thấy áp bách mãnh liệt. Không chỉ do chân khí, trên thực thế hai người Tử Huyễn Nguyệt và Nhược Thủy U Lam cũng đã hoàn thành nhiệm vụ chân khí, mở được hệ thống chân khí, nhưng loại khí thế này, trừ cảm giác áp bách từ chân khí mãnh liệt ra, còn có một luồng khí phách không thể nói rõ, một loại khí phách ngạo thị thiên hạ!
“Mau lui!”Nam nhân mặt lạnh đồ xanh cùng nữ tử đồ xanh hốt hoảng chỉ huy mọi người đã rối loạn chạy vào trong thành, nhưng Yêu Hồ Chín Đuôi cùng Mèo Không Ăn Cá sớm đã mang theo một đám người chặn trước cửa thành.
“Nói thế nào nhỉ? Thật ra bang chúng ta chỉ vừa thành lập, thành viên vẫn còn rất ít, các ngươi cũng không nên ỷ đông hiếp ít chúng ta nha.” Yêu Hồ Chín Đuôi vặn vặn cán đại đao trong tay, vừa cười vừa nói.
“Có bùa hồi thành thì mau dùng, không có thì xem như dạy các ngươi một bài học.” Mèo Không Ăn Cá nghịch nghịch hồ lô trong tay, từ tốn nói.
Đừng nói bùa hồi thành vì chấp nhất về yêu cầu chân thực của Đầu Não, đắt tới mức không người có thể chấp nhận, cho dù thật sự có bùa hồi thành, trong năm giây thi triển cũng đủ để hắn bị giết hai ba lần. Vốn một đám vây quanh hai người, giờ lại trở thành một đám hành hạ một đám khác.
“Các ngươi nên may mắn đại bộ phận huynh đệ của chúng ta đều đã đi luyện công, nếu không địa phủ chắc đã sớm bị các ngươi chiếm hết.” Mèo Không Ăn Cá vừa cười vừa nói, “Tử Huyễn Nguyệt, cho họ tăng thêm ít phong cảnh xem sao?”
Khóe miệng Tử Huyễn Nguyệt khẽ cong, giơ ThiênChiếu Kính qua đầu.
Mèo Không Ăn Cá cũng đồng thời đưa miệng hồ lô về phía đám người.
“Không tốt…” Nam nhân mặt lạnh đồ xanh vừa thấy điệu bộ hai người, lập tức trao đổi ánh nhìn với nữ tử đồ xanh, bỏ mặc những người xung quanh, đột phát vòng vây.
Mà lúc này, bầy trời đã nện xuống từng khối Hỏa Lưu Tinh cực nóng, một đoàn lửa nóng rực cuộn sóng đánh về phía đám người!
==================
(*) Bug hệ thống mà Thiên Khiếu Hàn nói tới là cách giết người mà không tăng điểm sát khí, vì trò chơi có độ chân thật rất cao nên không nhất thiết phải đánh hết máu một người mới có thể giết người đó, như cách Thiên Khiếu Hàn làm, cắt động mạch cổ cho người ta chảy hết máu chết.
(**) Một đoạn trích nhỏ trong ca từ của bài hát Tranh Bá OST phim Xưng Bá Thiên Hạ, rất hay, nếu thích mn có thể search GG nghe thử~