Phong Hành Thiên Hạ

Chương 238 : Đây là… khụ khụ, thái sư tổ?

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: ThiênBeta: Thiên 

Nhượng thanh xuân xuy động liễu nhĩ đích trường phát nhượng tha khiên dẫn nhĩ đích mộng



Bất tri bất giác giá hồng trần đích lịch sử dĩ ký thủ liễu nhĩ đích tiếu dung



Hồng hồng tâm trung lam lam đích thiên thị cá sinh mệnh đích khai thủy



Xuân vũ bất miên cách dạ đích nhĩ tằng không độc miên đích nhật tử.



Nhượng thanh xuân kiều diễm đích hoa đóa trán khai liễu thâm tàng đích hồng nhan



Phi lai phi khứ đích mãn thiên đích phi nhứ thị huyễn tưởng nhĩ đích tiếu kiểm



Thu lai xuân khứ hồng trần trung thùy tại túc mệnh lý an bài



Băng tuyết bất ngữ hàn dạ đích nhĩ na nan ẩn tàng đích quang thải.



Khán ngã khán nhất nhãn ba mạc nhượng hồng nhan thủ không chẩm



Thanh xuân vô hối bất tử vĩnh viễn đích ái nhân



Nhượng lưu lãng đích túc tích tại hoang mạc lý tả hạ vĩnh cửu đích hồi ức.



Phiêu lai phiêu khứ đích bút tích thị thâm tàng đích kích tình nhĩ đích tâm ngữ



Tiền trần hồng thế luân hồi trung thùy tại túc mệnh lý bồi hồi



Si tình tiếu ngã phàm tục đích nhân thế chung nan giải đích quan hoài.



-Truy Mộng Nhân-



Hãy để tuổi xuân trôi theo mái tóc dài, kéo theo những giấc mơ xa xăm phù phiếm



Vô thanh vô thức như thế, chốn thành hoa đô hội đã ghi dấu một nụ cười ngàn xưa của người



Những gam màu xanh thẳm cùng đỏ rực cứ đan xen nhau mở đường cho một sinh mệnh mới chào đời



Đêm mưa xuân giăng kín lối, phòng đơn bóng chiếc người không sao ngủ yên.



Hãy làm đoá hoa tài sắc nở bừng rực rỡ để điểm tô hồng nhan xưa cũ



Tung mịt mờ đầy trời, giăng kín tầng tầng lớp lớp những ảo tường phù hoa vẽ



lên một nụ cười đã quên từ lâu



Thu đến rồi xuân lại đi, giữa đôi bờ ranh giới là ai, là ai đã an bài số phận bi thương này?



Tuyết mãi rơi trong đêm đông lạnh giá, mịt mờ vạn tầng mây lý như thế vẫn không giấu được hào quang đang toả chiếu rực rỡ của người.



Xin hãy ngoảnh đầu nhìn ta lần cuối



Đừng sai lầm để sau này sẽ phải hối tiếc



Tuổi xuân nào có phải là vĩnh cửu trường tồn, hay dễ dàng tìm về



Chỉ có nhân tình là không phai mờ.



Dùng dấu chân in hằng trên cõi đá viết về một đoạn tình ái xa xưa đã quên lãng



Từng nét bút đậm nhạt liền nhau, ai nào rõ đâu là nỗi lòng của người cơ chứ?



Chốn hồng trần luân hồi ngàn kiếp, ai nghe thấu được tiếng kêu ai oán một đời?



Người cười ta cuồng si giữa chốn nhân tình thị phi, nào có rõ đâu mới là hạnh phúc.




Ách, theo lời thái sư tổ, hắn đã hai trăm bốn mươi lăm tuổi (không cần so đo, xã hội này tuổi thọ trung bình lên tới hàng trăm… nếu thật sự không thể tiếp thu, vậy cứ xem hắn là thần tiên đi…), đã từng là một đại hiệp rung chuyển trời đất, có một cái tên thập phần tiêu dật – Tiếu Phàm, cùng Thanh Mai công chúa từng là gián điệp có một đoạn tình đau buồn.



Ách… chuyện tình này đích xác rất đau buồn.. có lẽ họ sẽ thương tiếc rơi lệ, sẽ đồng tình hai người ly biệt nhiều năm… nếu câu chuyện này không phải từ một thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu, dùng âm điệu non nớt còn cố tỏ vẻ hoài niệm, vừa nức nở vừa lau nước mắt thuật lại…



“Hàn… Người môn phái ngươi…” Ảnh Cô Nguyệt không biết phải hình dung thế nào… chích xác không thể hình dung…



Thiên Khiếu Hàn vẫn đang hóa đá…



“Các ngươi sẽ… hức hức, sẽ giúp ta chứ?” Tiếu Phàm hít mũi mạnh một cái, nức nở hỏi.



“Ách… Đương nhiên.” Ảnh Cô Nguyệt trợn mắt, không phải quá thừa ư? Đây là nhiệm vụ chức nghiệp của Hàn, không hoàn thành thì lấy đâu ra bí tịch đây.



“Thiên Khiếu Hàn! Ngươi tỉnh lại cho ta.” Ảnh Cô Nguyệt nhịn không được nữa, dùng sức lay bả vai Thiên Khiếu Hàn.



“Nguyệt?” Mắt Thiên Khiếu Hàn như tìm được tiêu điểm, tầm nhìn bay tới trên con mắt hồng hồng của Tiếu Phàm, trong lòng không ngừng giãy dụa.



Vì sao… vì sao lại là một đứa bé!!! Nếu nói cao nhân ẩn sĩ, nếu nói thái sư tổ, không phải nên là đầu bạc phiêu phiêu, râu dài rủ xuống, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt không màng danh lợi, một bộ dáng cao nhân thế ngoại chứ??!!! Ai có thể nói cho hắn biết, tại sao lại là một thằng nhóc!!! Lại còn mắt ngấn lệ đáng thương thuật thứ gọi là chuyện tình đau buồn của anh hùng và mỹ nhân?!



Ảo tưởng quá đẹp đẽ, sự thật quá tàn khốc, tim của vị nào đó vỡ tan đầy đất, lặng thầm rơi lệ.



Lúc này trong lòng Ảnh Cô Nguyệt cũng vô cùng phức tạp. Có trời mới biết, vị công chúa thông minh tuyệt đỉnh nghiêng nước nghiêng thành trông như thế nào, không lẽ cũng giống thiếu niên trước mắt này, là một thiếu nữ đang tuổi dậy thì? Ách, điển hình của việc yêu quá sớm…Hay là bộ dáng nữ tính thành thục? Như vậy thoạt nhìn giống trào lưu yêu các chị đương thời… Chỉ cần người khác không xem đôi tình lữ họ là mẹ con… Kinh nhất chính là… Nếu hiện giờ nàng đã là một đạo cô mặt lạnh nhạt (đờ đẫn?) tóc trắng xóa… Ha ha ha, yêu bà bà… A, vậy sẽ thật đúng… theo mốt…



“Hàn, mau đồng ý giúp, khụ, thái sư tổ của ngươi tìm về tình yêu của mình.” Ảnh Cô Nguyệt bản năng muốn nói ‘đứa nhỏ này’ nhưng dừng một chút, vẫn nên dùng xưng hô ‘thái sư tổ’.



“A,” Thiên Khiếu Hàn gục đầu, “Thái sư tổ, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài. Vậy kế tiếp chúng ta cần làm gì?”



Trời ạ, xài kính ngữ với một đứa bé, Thiên Khiếu Hàn ớn lạnh.



“À, cái này cho các ngươi!” Tiếu Phàm vừa nghe Thiên Khiếu Hàn cũng đồng ý, lập tức nín khóc mỉm cười, vội lấy ra một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết, “Đi dọc theo con đường này là có thể tìm được nàng, hy vọng các ngươi có thể đưa tín vật của ta cho nàng.”



Thiên Khiếu Hàn nhận một thanh kiếm trên cán khắc hai chữ “Thanh Mai”, nghi hoặc hỏi: “Vì sao ngài không tự mình đưa lên?”



“Vì nàng thiết lập cấm chú trên đường này, ta không thể đi lên.” Nhắc tới vấn đề này, Tiếu Phàm chép miệng tủi thân, bắt đầu ô ô khóc.



“Được rồi được rồi, đừng khóc, bọn ta nhất định sẽ giúp ngươi đưa lên.” Ảnh Cô Nguyệt an ủi, cảm giác mình thật sự đang dỗ con nít…



“Ừ, ta chờ các ngươi.” Tiếu Phàm cầm lấy khăn tay Ảnh Cô Nguyệt đưa tới, lung tung lau lên mặt một cái, “Ta nhờ các ngươi đó!”



“A đúng rồi,” Lúc tiễn hai người đi, Tiếu Phàm như nhớ ra điều gì, đột nhiên nói, “Quái vật trên đường rất nhiều, các ngươi phải mang theo đủ thuốc và đồ ăn.”



“Trên đường có quái gì?” Thiên Khiếu Hàn thăm dò.



“Khỉ,” Tiếu Phàm chớp chớp mắt, “Toàn là khỉ.”



Chỉ là khỉ? Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn nghĩ tới quái vật thường thấy trên Nga My, Linh Hầu Nga My cấp 30, thở phào một cái, may quá, không biến thái lắm.



…………………………..



“Ngươi xác định là đường này?” Ảnh Cô Nguyệt không kiên nhẫn vung sáo cho con khỉ một kích cuối cùng.



“Chắc là.. đại khái… có lẽ… hình như…” Thiên Khiếu Hàn thở hổn hển, ngã ngồi xuống đường.



Có trời mới biết! Tại sao trên đường lại có nhiều khỉ như vậy!



Sớm đã biết khỉ ở Nga My chỉ như những con quái bình thường khác nơi đây, nhưng lúc trước cũng đã từng tới lại chưa từng thấy qua nhiều khỉ như vậy! Hơn nữa càng lên cao cấp bậc càng tăng!



Mới đầu còn là tinh anh cấp 30, hiện tại đã là tinh anh cấp 40. Mà họ vẫn chưa trèo lên được nửa đường, có trời mới biết khỉ bên trên cấp bao nhiêu?



“Đưa bản đồ cho ta!” Ảnh Cô Nguyệt cũng ngã ngồi xuống đất, đoạt lấy bản đồ trong tay Thiên Khiếu Hàn, “Vì sao, nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ có con đường này!”



Thiên Khiếu Hàn nhìn Ảnh Cô Nguyệt rốt cuộc đã nổi giận, thở dài. Thật ra hắn cũng mong có thể hiện ra thêm mấy con đường nữa!



Tiếu Phàm nói không hề sai, nơi đây xác thật có rất nhiều khỉ, chỉ có mình khỉ, có điều, vì sao hắn không nói cho họ biết, khỉ nơi đây cư nhiên là một đống Linh Hầu tinh anh “Linh Hầu Nga My Thông Minh” “Linh Hầu Nga My Dũng Mãnh” “Linh Hầu Nga My Nhanh Nhẹn”… lung tung! Hơn nữa càng về sau cấp bậc càng cao!



Trời ạ, khắp đồi khắp núi toàn khỉ, như sóng biển đánh về phía họ, khí thế hung mãnh, trực tiếp khiến hai người không có cả thời gian bất ngờ lập tức sử dụng hết tất cả chiêu thức quét cho ra một nơi có thể đứng để tránh bị khỉ chèn chết!!! CMN! Ai nói Nga My ít quái? Nhìn đống khỉ này xem! Ai dám nói vậy nữa Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt chắc chắn sẽ đem người đó đến đây ném vào đám khỉ này!!!