Phong Hành Thiên Hạ
Chương 241 : Kinh ngạc và kinh hỉ
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: ThiênBeta: Thiên
“Ta nói…” Nuốt một ngụm nước bọt, Thiên Khiếu Hàn gian nan mở miệng.
“Chắc chúng ta nghe nhầm?” Tôn Tiểu Không cười khổ.
“Để ta xem bảng thuộc tính.” Thiên Khiếu Hàn nhanh chóng thu hồi kiếm, mở bảng thuộc tính.
…
“Không cần lừa mình dối người.” Ảnh Cô Nguyệt đau đầu thở dài, gõ mạnh lên đầu Thiên Khiếu Hàn trên mặt đang viết “Ta không thấy ta không biết”.
“Oa oa, Nguyệt! Ta mới không cần con khỉ thối đó!” Như bị gõ tỉnh, Thiên Khiếu Hàn nhào qua, ôm lấy Ảnh Cô Nguyệt, cọ cọ trên người y, “Ta mới không cần mang theo một con khỉ vừa xấu vừa yếu như thế! Rất mất mặt!”
Ảnh Cô Nguyệt tuân theo tâm tính thiện lương, khó có được một lần không đá văng Thiên Khiếu Hàn, vỗ vỗ lưng hắn, tốt bụng an ủi: “Đến hỏi con khỉ kia, xem thử có thể giải trừ khế ước không.”
“Đúng nha.” Thiên Khiếu Hàn gật gật, quay đầu, nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Không, ánh mắt oán hận như muốn đốt một lỗ trên người nó.
“Ta cũng không có biện pháp.” Tôn Tiểu Không lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Nếu quả thật là huyết minh khế ước, vậy trừ khi một bên chết thật sự, tức không tính có thể hồi sinh, không thì tuyệt đối không thể giải.”
Nói xong hung tợn trừng lại Thiên Khiếu Hàn: “Nói cách khác, nếu ta theo ngươi, hạn chế về sức mạnh sẽ không còn, tư chất cũng có thể chia sẻ cùng ngươi tăng cao, nhưng trái ngược, nếu trong chiến đấu ta chết, thì sẽ thật sự chết.”
Như phát điên giật lông trên đầu mình, Tôn Tiểu Không la lớn: “Sao có thể! Loại huyết minh khế ước này chỉ có thể ký với cư dân ở thế giới này, ngươi rõ ràng là người chơi, sao có thể ký huyết minh khế ước!! A a a!! Yếu như vậy!! Lỡ chết làm sao!! A a a!! Ta cũng không muốn chết!!!”
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn kinh ngạc nói không nên lời, họ vốn không nghĩ tới huyết minh khế ước lại là thứ này. Dân bản xứ của thế giới này? Chính là đám thần, ma, yêu, người sống trong Mộng Hồi Cổ Triều mà Điệp Vương từng nói? Những người đó nếu giải phóng sức mạnh thì Mộng Hồi chắc chắn sẽ lớn mạnh? Thật sự khiến người ta khó có thể tin, điều này rốt cuộc có hàm ý gì?
Họ đương nhiên không tin chuyện trên trời tự nhiên rớt xuống miếng bánh, từ thí luyện biến thái ở Vô Danh Thôn, đến chức nghiệp ẩn ở Vô Lượng Sơn, tiếp theo là thử thách của Điệp Vương, hiện tại lại lòi ra một bên thứ ba, chẳng lẽ độ khó của nhiệm vụ kế tiếp của họ phải có sức mạnh như dân bản xứ mới có thể làm được?
Nhưng ngoài kinh ngạc ra, tâm tình Thiên Khiếu Hàn vẫn bị buồn bực chiếm đa số.
Trời ạ, nếu đã muốn cho họ một con sủng vật bản mệnh, vì sao không thể là động vật anh tuấn chút? Như rồng, phượng, kỳ lân trong truyền thuyết này, không thì cũng nên là sói, ưng, hổ, sư tử, vì sao cứ nhất định là khỉ! Còn là một con khỉ thiếu não nữa!
“Bỏ đi, nếu đã không có biện pháp, vậy làm quen thuộc tính của nó, từ từ bồi dưỡng.” Ảnh Cô Nguyệt nhịn cười muốn nội thương, ho khan một tiếng, đè khóe miệng, an ủi.
“Ta biết ngươi rất muốn cười, muốn cười thì cười đi.” Thiên Khiếu Hàn ủ rũ cuối đầu như cà chua héo, tâm bất cam tình bất nguyện lê bước từ từ đến trước mặt Tôn Tiểu Không đang khóc lóc om xòm, “Muốn nói gì mau nói, bớt lãng phí thời gian.”
“A, nói gì?” Tôn Tiểu Không lau nước mắt, nức nở.
… Ít nhất hiện tại chưa được.
“Sao vậy?” Cảm giác Hàn thoáng ngây người, Ảnh Cô Nguyệt kỳ quái quay đầu.
“A? Không có gì.” Thiên Khiếu Hàn xấu hổ cười.
“Ờ. Cần ta giúp chà lưng không?” Ảnh Cô Nguyệt quay đầu, tiếp tục hưởng thụ Thiên Khiếu Hàn xoa bóp.
“À thôi… Ha ha, không cần.” Thiên Khiếu Hàn nuốt từng ngụm nước bọt, giãy dụa nửa ngày, mới bình tĩnh mở miệng.
Có trời mới biết hắn muốn cỡ nào, nhưng tình trạng hiện tại của hắn không thể để Nguyệt thấy… Giờ chưa đến lúc đó… Thiên Khiếu Hàn thấy độ tự chủ của mình có thể xưng mẫu mực T-T.
“Nguyệt…” Thiên Khiếu Hàn trầm tư nửa ngày, thử thăm dò mở miệng, “Chúng ta gặp mặt được không?”
“Hả?” Ảnh Cô Nguyệt tựa hồ hơi kinh ngạc.
Thiên Khiếu Hàn cười khổ.
Mộng Hồi Cổ Triều là một trong những trò chơi 3D toàn tinh cầu, đại biểu cho văn hóa của dân tộc Hoa Hạ thịnh vượng nhất thế giới hiện nay, là một trong những công nghệ cao nhất của Hoa Hạ, tức không gian phát triển độc lập. Gặp mặt ở thế giới như vậy, nói là gặp, nhưng không dễ. Có lẽ hiện tại họ chỉ cách nhau vài centimet, nhưng ở hiện thực có thể cách tới mấy tinh cầu (Thời đại này mọi người không chỉ giới hạn ở Địa Cầu, nói cách khác có thể di chuyển giữa các hành tinh. Địa Cầu đã hình thành lấy Hoa Hạ làm trung tâm liên minh.).
“Nguyệt…” Đương nhiên, cho dù là khoảng cách mấy tinh cầu, đối với Thiên Khiếu Hàn mà nói không sao cả. Trong liên minh, chưa có nơi hắn không đến được. Nhưng suy nghĩ của Nguyệt thế nào… Trong giọng nói của Thiên Khiếu Hàn mang theo chút khẩn cầu.
“…” Ảnh Cô Nguyệt không nói gì, chỉ nhẹ nằm ra sau.
…
“…” Tên Hàn nào đó cứng ngắc…
“Ha ha, được.” Trong tiếng cười có chút đắc ý.
“…” Tên Hàn nào đó dại ra…
Đây, đây, đây là tình huống gì?! Hay là… Có lẽ… Thiên Khiếu Hàn cảm thấy nơi phía dưới đang tinh thần của mình cấn bên hông Nguyệt, đầu đột nhiên đứng máy, cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy tiếu ý hiện trên mặt Nguyệt đang gối lên vai mình, lòng mừng như điên, tay lập tức ôm chặt thiên hạ trong ngực, kích động vô cùng.
“Nguyệt!…”
“Có người tới! Nhanh mặc quần áo!” Bé nào đó tự cho mình là khỉ không lông bị Hàn đuổi lên cây dùng giọng non nớt cảnh báo.