Phong Hành Thiên Hạ

Chương 255 : Tên M đáng thương – 2

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: ThiênBeta: Thiên 

“Đinh đinh! Đếm ngược kết thúc! Bắt đầu chiến đấu!” Thời gian đếm ngược trên màn hình về không, hai bóng người trên lôi đài đồng thời di chuyển!



Tính cách Tử Diệp Tử tuy có chút *khụ khụ*, song kiếm pháp của hắn thì không tệ, dù sao cũng là đệ tử nhập thất[1] của phái Hoa Sơn, nghe nói còn được chính tay Nhạc Bất Quần chỉ điểm —— có lẽ cũng chỉ có Nhạc Bất Quần mới có thể chỉ điểm ra được một tên đệ tử thần kỳ như vậy.



Đợi khi bóng người dừng lại, một dòng sáng xanh biếc thình lình bắn thẳng tới Dực Yêu.



Dực Yêu cả kinh, vội vàng lui về sau, lui chừng chục bước mới hóa giải được luồng kiếm quang này một cách khó khăn.



“Mới bắt đầu đã dùng tuyệt chiêu rồi, xem ra vừa rồi đã bị ta chọc giận.” Dực Yêu cười lạnh, rất may vì muốn bắt kịp khinh công biến thái của lão đại, một đám bọn họ cắm đầu luyện tốc độ, tuy vẫn kém khi Hàn lão đại dùng khinh công, nhưng trong chiến đấu cũng có lợi không ít.



Kiếm chiêu của Tử Diệp Tử vô cùng tinh diệu, đoạn roi trong tay Dực Yêu vô cùng tàn nhẫn, binh khí cả hai cũng không phải vật phàm nên trong trận chiến này, nhân tố quyết định là khoảng cách.



Cả hai đều hiểu điểm này nên ngay từ đầu Dực Yêu đã nhanh chóng kéo khoảng cách giữa hai người, mà Tử Diệp Tử cũng di chuyển theo Dực Yêu, không ngừng áp sát đánh cận chiến, kiếm ảnh dày đặc phong tỏa xung quanh Dực Yêu khiến Dực Yêu phải phòng ngự liên tục, roi trong tay cũng không thể vung thoải mái, lực công kích giảm mạnh.



“Hừ!” Dực Yêu hừ lạnh một tiếng, trở tay phải đổi roi qua tay trái.



“Cái gì?” Tử Diệp Tử kinh ngạc nhìn Dực Yêu, dự cảm sắp có nguy hiểm nhưng lại không thể ngừng múa kiếm, nếu không sẽ mất đi tiên cơ thật vất vả mới giành được.



“Xem phi tiêu!” Dù dùng tay trái cũng không hề ảnh hưởng đến việc sử dụng roi, không để lọt bất cứ kiếm ảnh nào. Tay phải vươn vào túi không gian, một vài đường sáng chớp nhoáng bay ra.



“Thật hèn hạ! Dám dùng ám khí!” Tử Diệp Tử vội thu hồi thế công, lui ra về sau vài bước đỡ phi tiêu.


“Xong rồi đó, đối thủ của ngươi chắc không dám lên lôi đài nữa mà bỏ cuộc luôn, aiii, đáng tiếc, aiii, lần này Đế Thích Thiên gặp Kiêu Tử Minh, thật muốn tính sở với hắn.” Nhược Thủy U Lam hận.



“Kiêu Tử Minh, người đứng thứ hai bảng thực lực? Nghe nói là một núi băng lãnh khốc, hơn nữa còn là một núi băng lãnh khốc si tình, hô hô.” Yêu Hồ Chín Đuôi thâm ý liếc Nhược Thủy U Lam.



“Khụ khụ, không biết tiểu yêu nghiệt tiếp theo sẽ làm gì.” Nhược Thủy U Lam quay mặt đi, nói sang chuyện khác.



“Hô hô hô.” Yêu Hồ Chín Đuôi vui sướng nhìn mảng đỏ trên mặt Nhược Thủy U Lam, cười vô cùng hàm súc.



“Hồi Huyết Thanh Mạn!” Dực Yêu hô, sau một luồng sáng xanh, dây leo mọc như thác chôn vùi Tử Diệp Tử, tạo thành một mảng xanh lục giữa sân.



Khán giả chỉ thấy dây leo như rắn tràn lan khắp mặt đất, bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tử Diệp Tử, còn thấy thanh máu hắn từ từ tăng lên như rùa bò, không khỏi ớn lạnh.



“Ai da da, người ta đang chữa thương cho ngươi mà, sao kêu như heo bị chọc tiết thế nè?” Dực Yêu ngây thơ nói, “Aiii, thật là không nhìn ra lòng tốt của người ta.”



Khán giả toát mồ hôi. A ha ha, quả là chữa thương, nhưng cách chữa thương này cũng quá khủng bố rồi. Khán giả không ngừng nhìn về phía đám người Phong Hành Thiên Hạ, trong mắt tràn ngập đồng cảm cùng sùng bái, cả kỹ năng hồi máu mà cũng để lại bóng ma tâm lý thế này, Phong Hành Thiên Hạ các vị thật kinh khủng.



Người Phong Hành Thiên Hạ nghiêm khắc tuân thủ quy tắc quân tử nhìn không chớp mắt, nghiêm túc ngắm chữ “GAMEOVER” giữa sân, hoàn toàn bỏ qua những ánh mắt sùng kính khiến da đầu tê dại.



————



[1]Đệ tử nhập thất: Đệ tử được sư phụ yêu mến, đích thân truyền dạy đồng thời có thành tựu trong võ học môn phái.