Phong Hành Thiên Hạ

Chương 262 : Chiến Boss hỗn loạn

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: ThiênBeta: Thiên

“Đây là Địa Phủ trong truyền thuyết?” Lưu Tinh Trư như lần đầu xuống núi có chút buồn bực.



Tiểu Gia Tử đồng tình vỗ vai Lưu Tinh Trư: “Đội trưởng, không sao đâu, quen là được.”



“Ách…” Lửa giận hừng hực bốc lên trong lòng Lưu Tinh Trư, thầm mắng Thập Quân Địa Phủ từ đầu tới chân, cười lạnh một tiếng.



“Ha ha, các ngươi gan to lắm, dám lấy tiền công bỏ vào túi riêng, ha ha?” Lưu Tinh Trư bẻ khớp ngón rôm rốp, mặt mày dữ tợn vô cùng, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, lập tức khôi phúc lại bộ dáng điềm đạm, không biết có ai thấy nàng biến sắc chưa.



Địa Phủ ấy à, phải mang cảm giác âm trầm; NPC ở Địa Phủ ấy à, phải mang cảm giác mờ ảo.



Nhưng trước mắt tiểu đội “Chúng Ta Thiếu Nước” là gì?!



“Hoan nghênh tới Địa Phủ! Chúc ngài tham quan vui vẻ!”



Vào địa giới Địa Phủ, nơi cổng chính dựng một bảng hiệu bằng bóng hơi khổng lồ, y như đang bước vào cổng khu du lịch.



Vậy Chó Ba Đầu khổng lồ canh giữ Địa Phủ đâu?



Ách, ngoài cửa một con chó có ba cái đầu đang nằm sấp, chân giơ bảng.



“Đặc sản Địa Ngục, Chó Ba Đầu trông cửa Địa Ngục. Muốn chụp ảnh chung mời xếp hàng, một tấm một trăm lượng bạc!”



Lưu Tinh Trư nhìn con chó làm vẻ đáng yêu, rất muốn một cước đạp bay nó. Mịe! Lúc đầu dạy nó thế nào? Đang êm đẹp làm tinh anh hung hãn, tự nhiên thành chó cưng nuôi trong nhà!



Tiếp tục vào trong, kiến trúc chính trong Địa Phủ vẫn mang cảm giác âm trầm, nhưng các hoạt động xúc tiến kinh doanh khiến không khí âm trầm trở nên vô cùng náo nhiệt, nghe nói chỉ cần mua vé thì ngay một người mới chơi cũng có thể vào tham quan.



Cửa hàng buôn bán đắt nhất, không ai qua được hàng “Mạnh Bà Nấu Canh”, canh Mạnh Bà có tác dụng giải trừ trạng thái trừng phạt tử vong, canh Mạnh Bà đặc chế còn có thể hồi một phần giá trị kinh nghiệm bị mất. Vì vậy canh Mạnh Bà rất đắt hàng, trên bảng hiệu ghi rõ giá cả các loại canh với hiệu quả khác nhau, tuy rẻ nhất cũng cần một vàng nhưng trước cửa hàng vẫn rất đông đúc.



Lại nhìn bên sông, thuyền độc mộc có, tạo không khí trữ tình; thuyền hoa có, dùng xem ca múa; thuyền nhỏ treo mành cũng có, giành cho các cặp tình nhân hẹn hò.



Tiên sư, nguyên một khu du hồ!



Ngươi hỏi có thứ gì chỉ giành cho việc qua sông không hả? Có chứ, nếu ngươi gấp, thuyền máy sẵn sàng chờ ngươi ——



Có lẽ nơi Địa Phủ chỉ còn mỗi khu đánh quái là có chút hình dáng.



Hình dáng thế nào?



Khu đánh quái dùng lưới sắt vây quanh, nơi nơi viết: “Có quái cao cấp, xin cẩn thận.” Sau đó còn giới thiệu rất tỉ mỉ, quái gì rới gì.



Trên lưới sắt nhiều nhất là các loại quảng cáo. Đái khái như “U Minh Oán Linh, công thấp thủ thấp, tỷ lệ rớt không nhỏ, hoan nghênh mọi người đến!” “U Linh Quỷ Tướng, quái ưa thích của những người muốn kiếm trang bị!”…, đương nhiên còn có quảng cáo từ cửa hàng ăn uống, cửa hàng trang bị, cửa hàng thuốc vân vân.



Thật là có hình dáng. Mặt Lưu Tinh Trư xanh ngắt.



Hả? Ngươi hỏi tại sao Lưu Tinh Trư lại xanh mặt hả? Gì? Vì Địa Phủ không giống Địa Phủ?


“Là vì Yêu Yêu thích tiếng sáo của Thúy Ngọc Bàn Long Địch, là bằng hữu tốt với Mặc Mặc, thích huyễn âm sư.” Yêu Yêu ngẩng đầu, giải thích.



“Hóa ra liên quan đến chức nghiệp.” Thiên Khiếu Hàn lầu bầu, đột nhiện tội nghiệp gọi, “Nguyệt…”



“Đừng quên chúng ta đã thi gì nha.” Ảnh Cô Nguyệt cười nhẹ.



“Đừng mà…” Thiên Khiếu Hàn bị ngũ lôi oanh đỉnh.



“Chọc ngươi thôi.” Nhún vai, Ảnh Cô Nguyệt nhìn bộ dạng đưa đám của Hàn, nhịn không được bật cười.



“Nguyệt!” Thiên Khiếu Hàn lập tức nhào tới, kéo Yêu Yêu xuống khỏi ngực Ảnh Cô Nguyệt, ôm chặt lấy.







“Oa, ngọt chưa kìa, buồn nôn chưa kìa.” Mọi người bị xem nhẹ buồn bực nhìn hai lão đại hoàn toàn rơi vào thế giới hai người.



“Ta rất muốn biết bọn họ thi cái gì?” Lang Nữ nào đó hai mắt tỏa sáng, “Không lẽ là thi ai trên ai dưới?”



“Hoặc là ai S ai M?” Một Lang Nữ khác hưng trí.



“Oa oa oa, Nguyệt lão đại là S nữ vương a a a!” Chúng Lang Nữ chảy nước miếng sùng bái.







“Nghe nói ngươi không Chấn Thiên Bang quấy rối?” Mèo Không Ăn Cá cười lạnh, “Mỹ nam kế?”



“Đây chẳng qua là vấn đề mị lực cá nhân, ta không làm gì hết.” Hồ Ly cười tự kỷ, “Sao nào, ghen rồi!”



“Ta mới không ghen.” Lẩm bẩm, Mèo Không Ăn Cá đỏ hồng mặt.



“Ái da!”



“Ha ha, Mèo Cưng đáng yêu quá, chíp!







“Tuy chúng ta không gặp chuyện kinh thiên động địa, nhưng tốt xấu gì cũng có đánh Boss mà.” Thần Hi buồn bực ngồi dưới đất vẽ vòng tròn.



“Ừ đúng, vì sao không được để ý tới chứ?” Ngữ Thác cũng buồn bực ngồi xuống vẽ vòng theo.



“Thôi bỏ đi, so với nhau làm gì, huống chi bọn họ có phải người.” Tử Huyễn Nguyệt tốt bụng an ủi.



“Huyễn lão đại, ngươi cho rằng ngươi bình thường?” Tiểu đội “Chỉnh Chết Ngươi” toàn thể chọc ngoáy.



“…” Tử Huyễn Nguyệt im lặng, tuy không bình thường, nhưng tốt xấu vẫn là người, đúng không?