Phong Hành Thiên Hạ
Chương 264 : Gặp Ma
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: Thiên Beta: Thiên
Lão đại thường có rất nhiều nhiệm vụ hiếm lạ cổ quái phải làm.
Công Tử Không Vờ Ngầu luôn tin vào điều này.
Khi các lão đại theo Viêm Hồng Liên làm nhiệm vụ trợ giúp yêu hồ, Công Tử Không Vờ Ngầu trước sau như một đi đánh quái luyện công.
Thật lâu về sau nhớ lại, Công Tử Không Vờ Ngầu cực kỳ hối hận, hối hận đứt gan đứt ruột, vì sao ngày đó lại đi luyện công chứ? Vì sao không ở khách điếm uống trà? Hoặc hiện thực có việc gấp cần logout? Được rồi, sự thật chứng minh điều đó không có khả năng xảy ra, mình tuyệt đối không phải một tên thích uống trà ngẩn người, còn logout, đối với một người đã di dân hoàn toàn vào trò chơi, càng là chuyện không thể.
Nhưng vì sao lại đi vào con đường đó? Vì sao không đi đánh chó đánh sói đánh hổ, thậm chí đánh con Nhện Tinh buồn nôn kia cũng được, vì sao nhất định đi đánh dơi? Nếu không đi làm nhiệm vụ cũng được mà!
Chẳng qua, thế gian không có thuốc hối hận, vì vậy Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn đi đánh dơi.
Hôm nay không biết Công Tử Không Vờ Ngầu trúng gió gì lại muốn đi luyện một mình, vì vậy một thân một mình bước lên con đường hối hận suốt đời sau.
Sơn động dơi là một bảo địa luyện cấp mà Công Tử Không Vờ Ngầu vô tình phát hiện, bình thường không ai tới, đương nhiên, y đã giới thiệu cho các huynh đệ tỷ muội trong bang, nhưng bọn huynh đệ đều cách luyện khác, mà bọn tỷ muội thì không thích dơi, vì vậy phần lớn thời gian nơi này chỉ có mình y.
Song lúc này đây, có thêm một người.
Bên ngoài động dơi, một người áo lam bay bay, dựa lên cành một cây đại thụ, một tay cầm chén rượu, một tay cầm bình rượu, ngã một chén, vẩy lên ngọn cây, lại ngã một chén, tự mình uống.
Vừa gặp mặt đã bị hấp dẫn, Công Tử Không Vờ Ngầu không thể không thừa nhận.
Nhưng đây không phải loại vừa gặp đã yêu như trong phim truyền hình, vẻ mặt ấy, vẻ cao ngạo ấy, vẻ tịch liêu ấy, nụ cười uể oải ấy, rất giống một người.
Là một người mà bất kể trước kia hay hiện tại, y đều sùng kính nhất, tuy rằng ngoài miệng có đánh chết y cũng không nói ra.
Có lẽ bề ngoài hay tính cách hai người cũng không có mấy chỗ tương tự, điểm giống duy nhất là, khí chất, khí chất mà tay nắm quyền hành, tay nắm trọng trách nhưng không tránh khỏi cô đơn lại quyết không để người khác thấy được, loại khí chất cực kỳ mâu thuẫn. Luôn ngụy trang thành vui vẻ, tâm lãnh khốc lại nhìn như tiêu sái.
Nhớ tới, Hàn lão đại hiện tại rất ít khi mang theo vẻ mặt này nữa. Có lẽ tính cáchh cao ngạo đã kiềm chế bớt so với trước kia, cũng đã thoải mái cười vui vẻ. Hàn lão đại không còn cô độc, đương nhiên không cần dùng nụ cười nhìn như ấm áp ngụy trang cho nội tâm lạnh lẽo của mình.
Có lẽ Công Tử Không Vờ Ngầu bề ngoài trông cẩu thả nhưng kỳ thật y là một người rất nhạy cảm. Không đành lòng thấy cha mẹ lo lắng, anh em cãi vã, Công Tử Không Vờ Ngầu trước khi sóng gió đến, trước khi những lớp mặt nạ hòa ái bị xé rách, chọn tự nguyện làm người thí nghiệm, trở thành nhóm di dân đầu tiên vào trò chơi. Công Tử Không Vờ Ngầu bây giờ, tồn tại trong Mộng Hồi, Công Tử ở hiện thực, đã tự tay tiêu hủy.
“Ồ, vậy được, nhưng ta bái sư rồi.” Công Tử Không Vờ Ngầu nhớ mình hình như là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn.
“Ta quen mấy lão Thiên Kiếm Sơn Trang, bọn họ sẽ không làm khó.” Mộng Dịch Di tự tin nói.
“Ồ, vậy được.” Có thể làm môn hạ của một NPC thoạt nhìn rất cao cấp không phải chuyện xấu đúng không? Công Tử Không Vờ Ngầu nghĩ, ma hay tiên cũng chỉ là cách gọi, hơn nữa Ma Tôn, nghe qua không giống tiểu nhân vật trong ma giới.
“Vậy bái sư thôi.” Mộng Dịch Di cười cổ quái.
“Vâng.” Công Tử Không Vờ Ngầu định quỳ xuống lại bị Mộng Dịch Di kéo lên, “Sao vậy?”
Không phải nên hành lễ bái sư sao? Ô…
Công Tử Không Vờ Ngầu kinh ngạc nhìn gương mặt phóng đại trước mắt.
Ừm, mùi vị không tệ. Mộng Dịch Di vừa lòng, thừa dịp Công Tử Không Vờ Ngầu đang ngẩn người vói đầu lưỡi vào miệng y, bá đạo lại không mất phần ôn nhu vuốt ve mỗi tấc mềm mại và ướt át trong miệng.
Cuối cùng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Công Tử Không Vờ Ngầu vội vàng muốn tránh thoát, nhưng khí lực của y sao có thể bì được Mộng Dịch Di. Hơn nữa ở Mộng Hồi đã nhiều năm, Công Tử Không Vờ Ngầu không nghĩ đến chuyện nam nữ hoan ái nên đối với chuyện này hết sức ngây ngô, chỉ một chốc đã bị hôn choáng, tùy ý để người khác chiếm lấy.
Mộng Dịch Di một tay khoác bên hông Công Tử Không Vờ Ngầu, tay kia ép chặt đầu y, hôn sâu hơn, tựa như muốn thăm dò hết mỗi tấc lãnh thổ trong miệng y, đầu lưỡi mẫn cảm nhất cũng không tha. Tàn phá hồi lâu, đến khi Công Tử Không Vờ Ngầu sắp bất tỉnh mới dừng lại, đầu lười quét lên đôi môi sưng đỏ, một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.
“Đồ đệ ngoan, vi sư nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.” Mộng Dịch Di ghé bên tai Công Tử Không Vờ Ngầu thì thầm, tiếng cười tà mị quanh quẩn không dứt.
…………………
“Ngươi cảm thấy không?” Tái tạo thân thể thành công, yêu hồ Du U đang giúp Ảnh Cô Nguyệt đã mệt mỏi vận tiên linh lực.
“Là hắn, không nghĩ tới hắn tăng bậc.” Hồng Liên đã trở lại thân nam nhi cười bình tĩnh, “Nhìn qua hắn đã nghĩ thông.”
“Nghĩ thông thì tốt, như vậy ta không cần áy náy nữa.” Du U trợn mắt, “Nhưng không biết ai cởi bỏ tâm kết cho hắn, hình như nhân duyên định mệnh của hắn đã xuất hiện. Hô hô, xuất hiện thì tốt, miễn cứ đến tranh với ta!”
Hồng Liên bất đắc dĩ cười. Không biết người định mệnh của Mộng Dịch Di là ai? Không quan trọng, hắn chỉ cần Du U.
Ngoài Du U, tất cả đều không quan trọng.