Phong Hành Thiên Hạ
Chương 271 : Hỏa Phượng Hoàng nổi giận
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: Thiên Beta: Thiên
Thành viên cao cấp Cửa Hàng Bánh Mật ngây người, mọi người cũng ngây người.
Trong mắt mọi người đây là vũ nhục trắng trợn, họ lia mắt qua lại giữa Phong Hành Thiên Hạ và Cửa Hàng Bánh Mật, nghĩ, lần kiếm đồ này chưa bắt đầu đã có hai đại bang muốn đánh nhau.
Nói không hồi hợp là thừa, nhưng đây là hồi hộp trong hưng phấn. Người có ác ý thì muốn hai bang này tốt nhất lưỡng bại câu thương, Người không ác ý cũng muốn xem náo nhiệt, toàn sân nhất thời im lặng quỷ dị.
Bánh Mật Phúc Hắc bị heo sủng vật của Dực Yêu đâm như vậy, té nhào tới như chó gặm bùn. Giữa im lặng quỷ dị, Bánh Mật Phúc Hắc ai ô đứng lên, khạc một miệng đất, phủi bụi trên quần áo, xoay người lại.
Mọi người ngừng thở, cùng đợi khoảnh khắc “lịch sử”.
“A ha ha ha! Ta biết ngươi sẽ chơi xấu mà! May ta đã mặc quần lót bảo hộ trước, hô hô, nhưng vẫn sơ sót, ây, ngã chết ta.” Bánh Mật Phúc Hắc xoa thắt lưng, kiêu ngạo cười nói.
“…” Mọi người đầu tiên không nói gì, sau đó hắc tuyến, cuối cùng ngã một mảnh…
… Quần lót bảo hộ… Đó là thứ gì?…
“Ụt ụt!” Con heo mới nãy còn cười vui vẻ giơ móng vừa bạo cúc lên, thương tâm khóc.
“Ai ai, Tiểu Lang đáng thương, chân sưng rồi, phù lên như móng heo! Ấy, đấy vốn là móng heo…” Dực Yêu thương tâm nâng móng Tiểu Lang lên, xoay đầu lớn tiếng giận giữ nói, “Lão ca chết tiệt! Ngươi đang mặc gì đó! Chân Tiểu Lang sưng phù lên rồi!”
Bánh Mật Phúc Hắc đắc ý bước thong thả tới, trừng Tiểu Lang nước mắt lưng tròng: “Hô hô, từ nhỏ đến lớn, ta còn không biết ngươi có mưu ma chước quỷ gì? Ta đặc biệt chế tạo ra một bộ quần lót bảo hộ, đặt tên ‘Quần Lót Siêu Nhân I’, chuyên dùng bảo vệ hoa cúc. Sao? Nhận được giáo huấn rồi chứ? Oa há há há!~~~~~~”
Mọi người tiếp tục hắc tuyến… Từ nhỏ đến lớn… Quần Lót Siêu Nhân I… Bảo vệ hoa cúc… Lãi ngã thêm mấy đứa trẻ đáng thương…
“Lão ca chết tiệt! Mau bồi thường tiền thuốc men cho ta! Chân Tiểu Lang bị thương!” Dực Yêu bất mãn la lớn.
“Đáng đời! Ai bảo nó không biết phân tốt xấu.” Bánh Mật Phúc Hắc giang tay.
“Người ta rõ ràng giúp ngươi giải trừ nguyền rủa!” Dực Yêu giải thích.
“Giải trừ nguyền rủa là bạo cúc? Ngươi lừa ai!” Bánh Mật Phúc Hắc quay đầu đi.
“Không thì ta cho ngươi xem bảng sủng vật, người ta viết như vậy mà!” Dực Yêu nóng nảy.
…
Khủng cảnh tiếp tục trong hỗn loạn, nhưng hỗn loạn chỉ có hai người, ấy không, còn có một con heo nước mắt lưng tròng.
Phong Hành Thiên Hạ và Cửa Hàng Bánh Mật khoanh tay xem kịch, vừa nhìn đã quen với cảnh này, cả Ta Rất Ngây Thơ chồng Dực Yêu cũng trưng bộ mặt với biểu tình số một trăm lẻ một gọi tắt mặt liệt nhìn hai người ngươi tới ta đi.
Có hâm mộ, có ghen ghét. Có thể khiến thần thú giao nhiệm vụ, phần thưởng sẽ là bao nhiêu?
Nhưng nào có ai biết, nó tương đương bao nhiêu nguy hiểm.
Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên nổi giận thét lên, ngọn lửa bên người mất kiểm soát, bắn ra bốn phía.
“Mau tránh ra!” Người Phong Hành Thiên Hạ kinh hoàng hô, trơ mắt nhìn Ảnh Cô Nguyệt không kịp tránh, bị lửa Phượng Hoàng nuốt gọn.
Kỳ thật Ảnh Cô Nguyệt cũng không muốn tránh, y nhắm mắt, tiếp tục thổi.
Mặc Lục út một tiếng, xung quanh dâng lên vòng sáng xanh lá nhạt, bao Ảnh Cô Nguyệt bên trong, cách ly với lửa.
“Ta còn đang tìm gì! Ta còn đang tìm gì!” Hỏa Phượng Hoàng dường như ngày cành kích động, ngày càng không thể khống chế, lửa cũng ngày càng mãnh liệt.
Mặc Lục cố hết sức duy trì vòng sáng, đối với một thần thú bị phong ấn thần lực mà nói, muốn chống đỡ với thần lửa Chu Tước thì quá khó khăn. Bất kể Mặc Lục cố gắng duỗi chân, vòng sáng vẫn không ngừng thu nhỏ.
“Ngươi đang tìm gì… Ta có thể giúp không?”
“Giúp? Đã mất, còn giúp thế nào?”
“Ngươi không nói, ta làm sao biết giúp thế nào?”
“… Ta muốn trả lại hắn… Trả lại cho hắn…”
“Trả cái gì? Trả cho ai?”
“… Ta muốn trả lại cho hắn! Ngươi rốt cuộc ở đâu!”
Hỏa Phương Hoàng lần nữa nổi giận, ngọn lửa lúc này đây càng hung mãnh, mọi người trên mặt đất đều cảm thất được nhiệt ý đốt người.
“Con chim này nổi điên rồi! Nguyệt lão đại đang làm gì vậy!” Thấy trong đội ngũ không có tin tức Nguyệt đã trọng thương, mọi người ngoài yên tâm thì hết sức nghi hoặc.
“Bà nó! Tiếp tục nữa thật sự sẽ không còn mạng!” Mọi người cả kinh, Lưu Tinh Trư thay đổi bộ dáng dịu dàng, văng tục.
Chỉ nghe Lưu Tinh Trư hét lớn: “Đứng yên đừng nhúc nhích! Ta đưa Nguyệt về! Hàn, nếu lửa quá mãnh liệt, ngươi liền liều mạng dùng Vùng Kiếm Tiên bao lại cho ta! Công Tử Không Vờ Ngầu, ngươi dùng Lệ Ma Sát Khí dập bớt lửa quanh Vùng Kiếm Tiên, giảm bớt áp lực cho Vùng Kiếm Tiên!”
“Ấy? Sao ngươi biết ta có chiêu Lệ Ma Sát Khí?” Công Tử Không Vờ Ngầu kinh ngạc, đấy là kỹ năng chức nghiệp y luyện được sau khi trở thành Kiếm Ma, hình như y chưa từng dùng lần nào.
“Đừng nói nhiều vậy!” Lưu Tinh Trư leo lên heo, hai chân kẹp chặt, bay nhanh về phía bầu trời.