Phong Hành Thiên Hạ
Chương 274 : Phong Hành vẫn tiếp tục
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: Thiên Beta: Thiên
“Nguyệt Nguyệt! Hàn Hàn!” Yêu Hồ Chín Đuôi chưa dứt lời đã có hai bóng nho nhỏ nhào qua.
Tuy gọi tên hai người nhưng chỉ nhào qua mình chỗ Nguyệt.
“Ngoan lắm! Đã lớn hết rồi.” Ảnh Cô Nguyệt trong mắt là ý nhẹ.
Hiện tại Tiểu Không và Yêu Yêu đã thành bộ dáng mười sáu mười bảy nhưng vẫn thích dính lấy Nguyệt.
“Được rồi, lớn thế còn làm nũng.” Thiên Khiếu Hàn kéo hai con sâu dính khỏi người Nguyệt, sắc mặt không tốt lắm.
“Hàn! Ta thăng cấp thành công!” Thấy sắc mặt Hàn không tốt, Tiểu Không lập tức lấy lòng khoe.
“A? Để ta xem nào.” Thiên Khiếu Hàn mở bảng sủng vật, “Thiên Nhất Thánh Giả, Thần Tộc, ừm, không tệ, tiến hóa thành người.”
“Thiên Nhất Thánh Giả là thần trông coi nước, rất lợi hại!” Tiểu Không vui vẻ nói.
“Rồi rồi, Yêu Yêu tiến hóa thành gì?” Thiên Khiếu Hàn thấy Ảnh Cô Nguyệt có vẻ dại ra, tò mò hỏi.
“…” Ảnh Cô Nguyệt tỉnh táo lại, “Thanh Hoàng.”
“À, Thanh Hoàng.” Thiên Khiếu Hàn gật đầu, “Hả? Thanh Hoàng?”
Thanh Hoàng, sánh ngang thần thú Chu Tước, thuộc tính mộc, sức mạnh moi mặt đều bằng Chu Tước, chỉ có điều không đảm nhiệm chức vị thú thủ hộ. Nói các khác, hai gia hỏa lợi hại như nhau, chẳng qua một tên ở trong triều một tên ở bên ngoài.
“Rất lợi hại.” Thiên Khiếu Hàn cảm thán nhìn Yêu Yêu, “Thật không ngờ.”
“Gì mà không ngờ, Yêu Yêu vốn rất lợi hại!” Yêu Yêu chưa nói gì, TIểu Không đã la lên trước.
Thiên Khiếu Hàn cười nham hiểm, “Nguyệt à, chúng ta nhanh tới Bạch Tháp đi.”
Ảnh Cô Nguyệt gật đầu, đưa Hỏa Linh Châu cho Tử Huyễn Nguyệt: “Huyễn, cùng bọn ta vào chứ?”
“Được.” Tử Huyễn Nguyệt lập tức lấy máu nhận chủ, trả Hỏa Linh Châu lại cho Ảnh Cô Nguyệt.
“Ta không đi với các ngươi, không thể can thiệp nữa.” Lưu Tinh Trư nghiêm mặt, “Bọn họ nhất định sẽ thả nhiều vật cản ngăn các ngươi, ta ra nhiệm vụ để người chơi giúp các ngươi diệt oán linh quanh Đại Lý, kinh nghiệm gấp ba bình thường, tuy không tăng tỉ lệ rớt đồ nhưng khi kết thúc nhiệm vụ dựa vào số oán linh giết được thưởng thêm tiền và vật phẩm.”
“Điều kiện hậu hĩnh vậy?” Nhược Thủy U Lam cười, “Hồ Ly, Huyễn, Ngầu Ngầu cưng, ba người các ngươi cùng lão đại vào phải không? Xem ra chúng ta bên ngoài cũng có thứ để chơi.”
“Ta sẽ cho bọn chúng nếm một chút tuyệt chiêu mới của ta.” Công Từ Không Vờ Ngầu khó có không tranh luận với Nhược Thủy U Lam vấn đề “Ngầu Ngầu cưng”, hưng phấn nói.
“Cẩn thận một chút, chuyện này chúng ta không có cách nhúng tay vào.” Mộng Dịch Di lo lắng.
“Yên tâm, không sao không sao!” Công Tử Không Vờ Ngầu vỗ ngực bôm bốp, “Chắc chắc không thành vấn đề.”
“Vậy lên đường đi,” Sam Lăng chỉ vào ma pháp trận phía trước, “Nó sẽ đưa các ngươi thẳng tới Đại Lý, hiện tại nơi đó hẳn đã bị oán linh chiếm giữ.”
“Chúng ta nhanh đi thôi, người khác chắc đã chém được một đống rồi, chúng ta không thể tụt lại đằng sau.” Túy Vũ Yêu Nhiêu cười nói, bẻ tay rắc rắc.
Trận pháp dịch chuyển một lần chỉ có thể dịch chuyển mười người, thông qua nhiều lần, Phong Hành Thiên Hạ tập hợp đông đủ.
Đại Lý phải là một thành thị xinh đẹp. Đường phố ngang dọc, phòng ốc san sát, người đến người đi ngựa xe như nước, cây cỏ bốn mùa xanh tươi khắp mọi nơi.
Mà hiện tại, sương mù tối tăm bao phủ cả tòa thành, không khí nặng nề như trên Bạch Đà Sơn trước đây.
Trên đường vẫn chen chúc, bất quá không phải NPC vội vàng qua lại mà là oán linh mặt mũi dữ tợn giương nanh múa vuốt đối đầu với những người chơi. Nhìn qua, cơ hồ có thể thấy được người chơi và các bang hội đều xuất hiện ở nơi đây.
Phong Hành Thiên Hạ cưỡi heo từ trên không đáp xuống dẫn đến sự chú ý của người chơi và oán linh. Oán linh lập tức đánh tới.
“Hỏa Lưu Tinh!” Tử Huyễn Nguyệt dùng ngay pháp thuật dọn một khoảng đất trống.
“Các ngươi nhanh đi đi, nơi này giao cho chúng ta.” Nhược Thủy U Lam cười khẽ, quạt xoay tròn, vô số ám khí bắn tới oán linh. Nhược Thủy U Lam chủ yếu tu luyện ám khí, bình thường ám khí giấu trong quạt. Nếu ngươi cho rằng cây quạt trong tay Nhược Thủy U Lam chỉ là một cơ quan phóng ám khí bình thường, vậy sẽ sai mười phần, Thần Phiến Phượng Sồ là Thần Phiến sánh ngang Ngọa Long của Bích Huyết Hàn trước đây, “Giang hồ tranh hùng bất khả văn, thế nhân kỷ đa thuyết Phượng Sồ” (Giang hồ tranh hùng có thể không nghe đến, Phượng Sồ được bao người nhắc tới). Cây quạt này là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn rất phức tạp mà Nhược Thủy U Lam đã làm, uy lực của bản thân nó rất mạnh, công phu dùng quạt của Nhược Thủy U Lam tuyệt đối không thua ám khí. Nếu có người cho rằng quạt của Nhược Thủy U Lam dùng để trang trí, vậy hắn chỉ có thể dùng tính mạng trả giá cho sai lầm chủa mình.
Thiên Khiếu Hàn vẫy tay, năm người lập tức bay lên trời, bỏ mặc những oán linh dây dưa bên dưới bay thẳng tới Bạch Tháp.
“Đáng giận!” Thiên Khiếu Hàn tức giận nói.
Trước cổng Bạch Pháp tràn đầy oán linh Boss tinh anh, dù bọn họ có thể vào, khí lực cũng sẽ tiêu hao không ít.
Tỷ như, vận mệnh Phong Ngưng như Niệm Phong dự đoán, nhưng con chip dùng bảo vệ tính mạng hắn lại bị ngươi yêu dùng lấy lòng lão gia chủ Hoa gia, cuối cùng thất lạc. Đương nhiên, Hoa Vũ không biết con chip này trọng yếu cỡ nào, hắn chỉ nghĩ đây là “quà tặng” của Đầu Não cho nhân viên khai phá thuận mắt, mang đi lấy lòng phụ thân hắn, để ông không phản đối mình và Phong Ngưng nữa… Không ngờ đã chôn vui một cơ hội duy nhất trốn thoát ngược đãi của Phong Ngưng…
Tỷ như, khi biết được tin Phong Ngưng chết, Niệm Phong vô cùng bi phẫn, nản chí ngã lòng, tiếp tục kế hoạch của mình…
Tỷ như…
Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt thấm đầu vai Hàn, không để ý ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại, Ảnh Cô Nguyệt không thể khống chế khóc rống.
………………
Một tháng sau, phần thưởng cho nhiệm vụ lớn nhất lịch sử Mộng Hồi đã được phát xong, Phong Hành Thiên Hạ như cũ kiếm được đầy túi.
“Phải đi sao?” Người Phong Hành Thiên Hạ tụ tập một chỗ, vẻ mặt không nỡ.
Thời gian Lưu Tinh Trư ở cùng nói ngắn không ngắn, thật sự rất hợp phách bọn họ.
“Không còn cách nào,” Lưu Tinh Trư đảo mắt, “Thỉnh thoảng ta sẽ lén chuồn xuống chơi.”
“…” Sam Lăng cùng Mộng Dịch Di đau đầu nhấn khóe mắt.
“Nguyệt, Hàn, các ngươi nghĩ kỹ chưa? Chuyện trở thành nhóm người chơi Thần Tộc đầu tiên ấy?” Lưu Tinh Trư cười hỏi, “Để tinh thần tiến vào Mộng Hồi, chính thức thành Thần Tộc, các ngươi sẽ không già đi.”
“Ngươi đang dụ ta à?” Thiên Khiếu Hàn nhíu mày, “Nhưng chúng ta ở hiện thực chưa chơi đủ, đợi khi chúng ta già rồi, chán ghét hiện thực mới vào không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao, ta hy vọng khi đó tất cả đều thành Thần Tộc, hô hô.” Lưu Tinh Trư cười nham hiểm, “Đến lúc đó chúng ta lại tạo một bang Phong Hành Thiên Hạ trên thần giới.”
“Nghe cũng được, thoạt nhìn chúng ta phải nỗ lực hơn.” Yêu Hồ Chín Đuôi cười nói.
Sau nghi thức chia tay ngắn gọn, Lưu Tinh Trư và Sam Lăng về lại thần giới, Mộng Dịch Di vì có chuyện phải báo cáo cũng tạm thời rời đi.
“Tiếp theo muốn đi đâu?” Dực Yêu tiến đến nhìn tấm bảng nhiệm vụ đánh thuê của Thiên Khiếu Hàn, “Ừ, nhiệm vụ này cũng được, hô hô, giúp lang tộc thú nhân đánh thỏ tộc thú nhân xâm lược… Nhưng mà tại sao lang yếu hơn thỏ…”
“Ta muốn đi ức hiếp ác bá gì gì đó!”
“Làm nam nhân, đương nhiên phải đến biên cương kiến công lập nghiệp!”
“Hứ, chứ không phải đi giúp chồng yêu nhà cưng à.”
“Fắc! Ngươi muốn đánh nhau à!”
“Hả? Đánh thì đánh! Đến! Mọi người cùng lên!”
“Quá hèn hạ! Một đám đánh một đứa! Ngươi cho rằng ta biến thái như lão đại sao!”
“Hội đồng là chúng ta hội đồng ngươi, đơn đấu là ngươi đơn đấu một đám chúng ta, không có gì khác nhau.”
“Ngầu Ngầu cưng, ai biến thái? Ha ha.”
“Hàn lão đại! Không phải nói ngươi!”
“Vậy nói ta?”
“Nguyệt lão đại!… Ai ai, con chim xanh chết tiệt! Dám mổ đầu ta!”
…
Phong Hành vẫn tiếp tục.
………………..
Trò chuyện riêng:
“Nguyệt…”
“Ừ… Ta rất hạnh phúc.”
Nắm chặt tay nhau, nhìn các huynh đệ trước mặt trêu đùa, khóe miệng hai người hiện lên nụ cười ấm áp.
END! (Tui đã khóc ghi gõ được ba chữ này <~ lời tác giả + editor ; v ;)