Phong Hành Thiên Hạ
Chương 380 :
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: Thiên Beta: Thiên
Ngoại truyện về Nhược Thủy U Lam và Kiêu Tử Minh.
…
Cởi bỏ vẻ ngoài gian xảo trong trò chơi, Nhược Thủy U Lam, hay nên gọi Lam Nhược, thật ra chỉ là một viên chức nho nhỏ.
Không phải Tiểu Lam của chúng ta kém cỏi đâu, mà do thế giới này dùng quy tắc ngầm quyết định, không có gia thế không có bối cảnh, không có vận số siêu may, lăn lộn vào làm quản lý tầm trung ở một công ty lớn đã tốt lắm rồi.
Huống chi thế giới phát triển tới hôm nay, tài nguyên đã bị các đầu sỏ thế gia nắm giữ, bạn trẻ Tiểu Lam không cha không mẹ, vừa học vừa làm chống đỡ lấy được bằng tiến sĩ kỹ sư, từ tầng chót công ty đa quốc gia này đi lên, mới hai mươi sáu đã làm quản lý tầm trung, có thể thấy được năng lực của hắn.
Cứ tiếp tục như vậy, không chừng đến lúc hắn bảy mươi tám mươi về hưu sẽ trở thành một nhân vật có mặt mũi, con cháu hắn cũng không cần vì cải thiện cuộc sống mà vất vả nữa.
Song, mọi việc luôn có ngoại lệ, mà ngoại lệ này bắt đầu từ một lần đại hội phát thưởng cuối năm, với thành tích tiêu thụ đứng đầu hắn được thưởng một khoang trò chơi Mộng Hồi xa hoa.
Mộng Hồi khác thế giới thực, cũng cá lớn nuốt cá bé, cũng có bang có hội, nhưng tiến độ phát triển hiện tại của người chơi không cao, một thế giới không có quan niệm giai cấp rõ ràng, Lam Nhược càng có thể phát triển bản thân.
Sự thật đúng như thế, Lam Nhược tới nay luôn nhẫn nhịn đeo lớp mặt nạ tao nhã lịch sự che giấu nội tâm, trong Mộng Hồi có thể không kiêng kị gì cầm quạt che miệng cười đểu, có thể ném ám khí vào một đám người rồi tiêu sái bay đi. Vô tình chạm mặt Bích Huyết Hàn, sau đó cùng vị lão đại không tốt lành này trở thành một trong những người sáng lập Bích Huyết Hàn Sương, Lam Nhược – Nhược Thủy U Lam cảm giác mình cuối cùng đã tìm được nơi mình thuộc về. Suy nghĩ này, dù Bích Huyết Hàn Sương bị ép giải tán vẫn không dao động. Chính vì thế, Nhược Thủy U Lam quyết định chính thức tạm biệt thế giới hiện thực, trở thành người chơi chức nghiệp trong Mộng Hồi. Nghe nói người chơi xuất sắc trong Mộng Hồi có thể sống vĩnh viễn trong thế giới này, Nhược Thủy U Lam tuy không coi đây là mục tiêu, nhưng hắn tin rằng, dưới sự dẫn dắt của tên lão đại ngoài cái bệnh xấu xa ra cái gì cũng tốt kia, hẳn không phải chuyện khó.
Chủ ý quyết định, Lam Nhược trở về hiện thực, dự định từ chức. Mặc dù lương và chế độ công ty hắn không tồi, nhưng rất rõ ràng kém xa tiền hắn kiếm được trong trò chơi, bỏ không thương tiếc. Hắn định từ chức xong sẽ chuyên tâm tìm kiếm tên lão đại tai họa ngàn năm tuy nói đã tự sát nhưng bọn họ tin chắc chắn sẽ như âm hồn không tan xuất hiện lần nữa.
Trong lúc này, xảy ra một chuyện khiến hắn cực kỳ buồn bực.
Trước đã nói, cha mẹ Lam Nhược đều mất. Lúc cha mẹ qua đời Lam Nhược còn rất nhỏ, đã quên bọn họ làm gì, chỉ nghe nói hình như bị tai nạn máy bay. Lam Nhược được các dì trong cô nhi viện nuôi dưỡng, chưa từng nghe nói còn thân thích nào, cũng không biết tài sản thừa kế mình được bao nhiêu, hình như chỉ có hai căn hộ hiện tại. Cũng may, tiền bảo hiểm rất nhiều, đủ cho hắn tiếp tục học hành không bị gián đoạn.
Mà bây giờ, hắn đột nhiên nhận được tin, có thân thích đến nhận thân, nói là anh em của cha hắn. Cuối cùng hắn gặp được những người gọi là người thân. Ông bà thấy hắn, cầm tay hắn run rẩy không ngừng, nói mấy lời đau lòng hắn chịu khổ, chú hắn cũng vẻ mặt bi thương.
Thế hắn mới biết, hóa ra cha hắn không muốn tranh giành quyền thừa kế mới rời khỏi gia tộc.
Lại là quyền thừa kế. Nhớ đến Công Tử Không Vờ Ngầu, Lam Nhược cười khổ.
Trách không được, những ‘người thân’ của hắn trông giả dối như vậy. Gia đình thế này, là hắn, hắn cũng bỏ đi. Vấn đề là họ gọi một cái phiền toái sẽ cùng họ tranh giành quyền thừa kế về làm gì.
Sau đó sáng tỏ. Con trai duy nhất của chú hắn vì làm nhiều việc ác, tuy có thể bảo vệ gã khỏi cảnh sát nhưng vẫn bị sát thủ giết chết. Hiện tại đời thừa kế thứ ba chỉ còn mình hắn, dưới áp lực của ông bà, chú hắn mới đưa hắn về.
Nhưng thiên hạ làm gì rơi xuống một miếng bánh ngon như vậy.
Lam Nhược chưa bắt kịp một loạt biến hóa kịch liệt này đã nhận được một tin càng khiến hắn buồn bực hơn. Vì củng cố địa vị gia tộc, cũng vì củng cố thân phận thừa kế của mình, hắn phải cưới đại tiểu thư của công ty Minh Thị. Chủ ý liên hôn là bà hắn đề xuất, vì bà biết, con trai bà nhất định sẽ trăm phương ngàn kế ngăn cản cháu bà thừa kế, mà cháu bà vừa trở về, trong gia tộc không có thế lực mấy. Tuy rằng hai ông bà bà có thể bảo vệ hắn lúc này, nhưng không thể đảm bảo sau khi ông bà qua đời sẽ xảy ra chuyện gì.
Minh Thị là thế gia mạnh hơn bọn họ. Hiện tại trên bảng xếp hạng những công ty lớn trên thế giới, liên minh Hoa Hạ chiếm tốp năm, theo thứ tự là Hoa Thị, Minh Thị, Lam Thị, Huyền Gia, Đông Phương Gia. Lam Nhược tên hẳn phải là Lam Nhược, “Lam” là họ cha hắn lấy đồng âm che giấu thôi.
Đám cưới chính trị, Lam Nhược cười khổ, trước kia thường nghe mấy tin giật gân bên lề khiến hắn thấy đại thế gia thật hủ bại, không ngờ tới giờ lại xảy ra trên người mình.
Song Lam Nhược sao có thể sắm một vai mặc người vặn xoắn, hắn vốn muốn vào sống ở Mộng Hồi, hiện tại ít biến cố này không thể lay chuyển quyết tâm của hắn, hay nên nói, càng củng cố quyết tâm rời bỏ nơi này của hắn.
Ban đầu, xem như hắn có mấy người bạn, mấy đồng sự vui vẻ với nhau. Hiện tại, hắn có một ông chú hận hắn tận xương, ông bà nói là suy nghĩ vì hắn nhưng không chút để ý đến cảm thụ của hắn, còn có một cô gái xa lạ sẽ trở thành vị hôn thê của hắn. Dù tiền nhiều hơn nữa cũng không đủ, nhìn một dãy số không liên tiếp trong tài khoản lại không thể cho hắn niềm vui, cùng là nhiều tiền, nhưng nếu ở trong gia tộc suốt ngày phải cẩn thận, khắp nơi phải lưu ý, mệt muốn chết, còn không bằng khi hắn làm viên chức nho nhỏ, đừng nói gì đến cuộc sống mà hắn yêu thích trong Mộng Hồi.
Như thế, hắn quả không hỗ là con trai cha hắn, suy nghĩ và tính cách đều tương tự.
Minh Tử Tiêu chịu dừng? Y càng cố chấp thúc mạnh tới, thành công khiến lời cầu xin của Lam Nhược biến thành rên tỉ.
“Nơi này?” Tìm được điểm nhô lên, Minh Tử Tiêu cảm thấy phân thân Lam Nhược dựng đứng lần nữa, thở một hơi.
Cảm giác đau đớn từ phía sau đột nhiên biến thành khoái cảm khó tả xông lên đại não, đầu óc Lam Nhược vốn không thanh tỉnh lại vỡ thành một vũng.
Cắm mạnh, rút từ từ, chưa rút được bao nhiêu, lại lấy lực mạnh hơn thúc tới, mỗi lần đều ma sát qua điểm kia.
Mười ngón tay bấu chặt ra giường, ngón chân gập căng, giọng đã khàn đặc, mà Minh Tử Tiêu vẫn giam phía trước của hắn, không cho hắn phóng thích.
Không biết qua bao lâu, Lam Nhược thấy mình như đang ở giữa biển hứng bão táp, không ngừng bị ném đến đỉnh sóng, thể xác và tình thần đã không còn chịu sự khống chế của bản thân, phía sau đột nhiên xuất hiện một dòng nóng rực như muốn đốt bỏng mình, bàn tay phía trước cũng được buông ra, sau bạch quang thoải mái, trước mắt Lam Nhược biến thành màu đen, thần trí dần tan rã.
Cảm giác mình được xoay lại, thứ đó vẫn không rời khỏi cơ thể mình, khi xoay bị kích thích, lại cương lên, thậm chí lớn hơn vừa rồi, Lam Nhược có thể cảm nhận rõ ràng được hình thể của thứ đó, mạch máu đang đập cùng gân xanh, cả lông mao dưới gốc.
Dưới thân lót thêm hai gối đầu, Lam Nhược tuyệt vọng cảm giác cự vật lại di chuyển, nhưng cổ họng hắn đã không thể phát ra tiếng nữa.
…
Minh Tử Tiêu không biết phóng thích lần thứ mấy, phát hiện thiên hạ dưới thân đã ngất đi, chột dạ ôm người đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, thuận tiện nhấn nút thông báo phục vụ tới dọn dẹp.
Trong phòng tắm, Minh Tử Tiêu tỉ mỉ hôn thiên hạ trong ngực mấy lần, cuối cùng vẫn bận tâm đây là lần đầu, từ bỏ cơ hội làm tiếp trong phòng tắm lần nữa, lau khô thân thể. “Thiên Đường” quả là nơi chất lượng tốt nhất, trên giường loạn thất bát tao đã được đổi mới sạch sẽ, mùi tanh trong không khí đã được khử, thay bằng thứ mùi khiến người ta thả lỏng.
Thả người trong ngực xuống, lấy thuốc mỡ bôi vào hang động bị chà đạp chảy máu, ngón tay chui vào cơ thể khiến thiên hạ đang ngủ nhíu mày nhưng không tỉnh lại.
Hắn thật sự mệt chết rồi.
Cẩn thận giúp hắn đắp chăn, Minh Tử Kiêu tựa lên đầu giường, mở máy truyền tin.
“Chuyện liên hôn với Lam Gia đã quyết định chưa? Nói với họ…”
—-Tui là cái ranh giới đại biểu ngày hôm sau tới rồi—
“…” Lam Nhược đáng thương vẫn đang ngây dại.
Minh Tử Tiêu vô tội chớp mắt.
“Tôi đi đây!” Xoay người cầm quần áo muốn chạy.
“Không hỏi tên thật của tôi?”
“A?” Lam Nhược đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Minh Tử Tiêu, đương gia đương nhiệm của Minh Thị.” Minh Tử Tiêu tốt bụng kéo Lam Nhược đang ngây dại ôm về lại trong ngực, đắp chăn, “Tôi đã xác định, liên hôn của Minh Thị và Lam Gia, là chúng ta.”
Lam Nhược từ ngây dại biến thành hóa đá, tiến vào trạng thái phong bế ngũ giác lừa mình dối người cùng trốn tránh…
.