Phong Hành Thiên Hạ

Chương 19 : Bùng nổ ở Đại Lý

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: Đông ThiênBeta: Đông Thiên

“Nguyệt, ngươi xác định chúng ta phải vào.” Thiến Khiếu Hàn cười khổ nhìn Ảnh Cô Nguyệt.



“Chẳng lẽ ngươi muốn ở ngoài thành qua một đêm?” Tuy nói vậy, Ảnh Cô Nguyệt nhìn cổng thành Đại Lý to lớn, có phần chột dạ rụt lại phía sau.



Nếu là trước kia, bọn hắn còn có thế lấy kinh công siêu việt mạnh mẽ phá vòng vây, đến một khách điếm người nhãn rỗi chớ gần, sau đó thoải mái nghỉ ngơi. Nhưng dựa vào thân thủ hiện tại của bọn hắn… cùng tướng mạo hiện tại… lạnh…



“Khoác áo choàng vào đi.” Thiên Khiếu Hàn lấy ra hai cái áo choàng, “Mặc dù quái dị một chút, hoàn hảo trong thành không thể PK tự do, chắc sẽ không có việc gì, có lẽ thế.”



Ảnh Cô Nguyệt thở dài, tiếp nhận áo choàng màu đen phủ lên. Đành phải vậy, hy vọng không bị NPC binh lính coi là nhân vật khả nghi mà bắt đi, sau đó ở trong nhà lao ngồi hai ngày a.



Trong thành Đại Lý, vẫn phồn hoa như vậy. Đường phố ngang dọc, cửa tiệm chi chít khắp nơi, người đến người đi, ngựa xe như nước. Ảnh Cô Nguyệt có phần thất thần. Lúc trước, hắn và Truy Nhật tại thành thị này gặp nhau; lúc trước, hắn và Truy Nhật tại thành thị này cùng tiếp nhận nhiệm vụ thành lập bang hội, sau đó trăm cay nghìn đắng hoàn thành, giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người đi nhận lệnh bài kiến bang; lúc trước, cũng tại thành thị này, bắt đầu bị đuổi giết…



“Ngươi xác định muốn tiếp tục ngẩn người?” Thiên Khiếu Hàn thực không khách khí đánh gãy dòng hồi tưởng của Nguyệt, dùng cùi chỏ thúc thúc hắn, chỉ vào người xung quanh.



Ảnh Cô Nguyệt quét mắt liếc nhìn xung quanh, mẹ ơi, khi nào thì nhiều người vây quanh vậy, chúng ta không phải đã bọc áo choàng sao?



“Bởi vì, khi người ngẩn người, một trận gió thổi qua, sau đó thì…” Thiên Khiếu Hàn ra vẻ vẫn thật trấn định.



Ảnh Cô Nguyệt sờ sờ đầu mình, ừm, là tóc.



Tóc????!!!!!



“Sao không nói sớm?” Ảnh Cô Nguyệt cứng ngắt xoay đầu lại.



“Thì là chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt, chạy hay không?” Thiên Khiếu Hàn nhìn chuyện đã như vậy, tiện tay phả áo choàng xuống, không thể nghi ngờ lại đưa tới một trận hút khí không rõ ý nghĩa.



“Ngươi xác định chạy được?” Trừng Thiên Khiếu Hàn một cái.



“Đương nhiên…” Thiên Khiếu Hàn nhún nhún vai, “Chạy không thoát.”



Ảnh Cô Nguyệt đầu tiên oán hận mắt trừng hắn, sau đó trở mình xem thường. Chạy không thoát ngươi còn nói!



“Nhưng, ta có một biện pháp.” Thiên Khiếu Hàn âm hiểm cười nhìn Ảnh Cô Nguyệt.



“Hửm?” Ánh mắt khinh bỉ vô cùng hoài nghi.



“Chúng ta giả mạo tình lữ thế nào?” Thiên Khiếu Hàn giống như đã quen với ánh mắt của Ảnh Cô Nguyệt, tiếp tục mơ giấc mộng hảo huyền của hắn, “Tại đây hôn một cái cho bọn hắn nhìn?”


Mồ lạnh trơ trọi xa xăm



Kể làm sao xiết tấm lòng đau thương?



Dù gặp cũng chẳng nhận ra



Bụi lầm gương mặt tóc nhuộm sương pha



Đêm qua hồn chợt hồi hương



Bên hiên đài đó, nàng dường điểm trang



Nhìn nhau nhưng lại nghẹn lời



Duy ngàn dòng lệ nối hàng nhau tuôn



Bao năm đứt ruột trời xa



Ánh trăng quạnh quẽ chiếu mờ đồi thông.



Bài này tác giả viết khi tưởng nhớ đến người vợ đã mất của mình.



(**) Câu này trích trong bài Hương Tư (Nỗi nhớ nhà) của Lý Cấu



Nhân ngôn lạc nhật thị thiên nhai, vọng cực thiên nhai bất kiến gia.



Dĩ hận bích sơn tương trở cách, bích sơn hoàn bị mộ vân già.



Khụ, chưa thấy ai dịch, tự sướng phát.



Người nói mặt trời lặn nơi chân trời, dõi mắt chân trời nhưng chẳng thấy nhà.



Đã hận núi non trùng trùng cách trở, núi lại tầng tầng sương chiều che lấp.



Đại ý là: người ta nói nơi mặt trời lặn là tận cùng rồi, tại sao nhìn nơi ấy vẫn không thấy nhà, đã hận đường xa cách trở, sao lại còn gặp nhiều khó khăn.



Thể hiện nỗi nhớ quê nhà của tác giả, ở trong chương này dùng chỉ nỗi cô đơn nhớ người.