Phong Hành Trì Thượng

Chương 14 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


Trì Trì mấy hôm nay có chút uất ức, nguyên nhân là do cô không biết mình chọn đúng hay sai.



“Ai nói cho tôi biết, rốt cuộc là đúng hay sai?”



Trì Trì đi một lát lại dừng lại, mặt nhăn như vỏ bánh bao. Như là có thần giao cách cảm, đang buồn rầu, đột nhiên Lâm Không Đồng lại gọi điện tới.



“Ừ, Lâm Không Đồng à, ta hiện tại đang rất hoang mang. Ngươi thấy ta làm thế có được không?”



“Dù ngươi làm gì ta cũng ủng hộ ngươi.”



“Nhưng, chẳng phải ngươi nói là không thích hng người như Phong Lôi sao?”



Trì Trì nghi hoặc ch



n chờ hỏi. Trước khi vào công ty Tứ Hải cô đã từng hỏi thăm Không Đồng về Phong Lôi, Không Đồng nói về anh với giọng đầy khinh bỉ, ngay lập tức mắng chửi người ta.



“Ách, cái này, là người phải biết thay đổi quan điểm. Ta trước kia tại vì không hiểu rõ về anh ta.”



Lâm Không Đồng nghĩ nghĩ rồi nói, cô hiểu tâm tư của phụ nữ, tự mình có thể nói người ta xấu xa, nhưng người khác ngàn vạn lần không thể nói.



“Ngươi thật quyết định chọn anh ấy?”



Lâm Không Đồng sợ cô dây dưa vấn đề này, nhanh chóng nói sang chuyện khác. Bởi vì cô thật sự không muốn mình phải miễn cưỡng nói tốt về Phong Lôi.



“Chẳng lẽ còn người nào tốt hơn sao?” Trì Trì có chút tuyệt vọng nói.



“Người tốt thì còn nhiều, ngươi phải tin tưởng tương lai, tin tưởng thế giới này.” Lâm Không Đồng rất trống rỗng khích lệ nói.



“Đàn ông tốt thì còn nhiều, nhưng đại đa số đều còn trong bụng mẹ.”



Trì Trì thở dài nói, trong nháy mắt lại còn ra vẻ triết lý: “Hơn nữa, cho dù có là người tốt, người ta cũng chưa chắc đã để ý đến ta, ta trong mặt họ đâu phải là đối tượng tốt.”



Lâm Không Đồng âm thầm khen: “Ngươi thật là biết mình là ai.”




“Người thì không phải trời tối không nhìn thấy sao? Tại sao gọi là không hoàn thiện? Địa lôi, anh có thể sỉ nhục nhân cách của em, nhưng anh không được sỉ nhục sức quyến rũ của em.”



Trì Trì hận không thể ngay lập tức cởi quần áo ra cho anh xem. Anh nghiêm trọng sỉ nhục tự ái phụ nữ của cô. Phong Lôi nhếch miệng cười nhạt, tâm tình tốt hơn nhiều. Nữ nhân này thật biết điều. Anh lại không để ý cô, nghiêng đầu thắt dây an toàn cho cô, nhanh chóng lái xe.



“Này, anh cũng đeo đồ an toàn vào đi.” Nhìn xe đi nhanh như vậy, Trì Trì có chút lo lắng.



“Ngay lúc này sao?” Anh nhìn cô một cái rất kỳ quái.



“Hiện tại không đeo, chẳng lẽ muốn về nhà đeo sao?” Người này còn dám nói đầu óc cô không dùng được đấy. Phong Lôi giảm tốc độ, dừng ở ven đường, đấy ra một hộp màu hồng.



Anh thật tốt, biết cô đói bụng, đem đồ ăn cho cô. Trì Trì vụng trộm tăng cho anh chút điểm.



Kế tiếp, cô thấy anh kéo khóa quần.



“Anh nhét đồ ăn vào đó sao?”



Trì Trì trừng to mắt mà nhìn động tác của anh. Nam nhân này không có gì là không kỳ quái.



“Là em bảo anh đeo mà.”



Trì Trì lúc này mới nhìn thấy rõ đó không phải là đồ ăn mà là áo mưa an to



“Em bảo anh đeo dây an toàn chứ không phải áo mưa an toàn. Suy nghĩ của anh sao lại hạ lưu như vậy?”



Trì Trì mặt đỏ bừng tức giận. Không đúng, hình như chính cô đã sai lầm. Giá như trong xe có một cái hang để chui đầu vào. Một lúc lâu sau, Trì Trì mới nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm nay không được nói cho người khác.” Nói ra, cô sau này làm sao còn có thể làm người?



“Em cho rằng anh sẽ đem truyện khuê phòng của chúng ta làm chuyện vui khắp nơi sao?” Phong Lôi ánh mắt lấp lánh trong suốt như sao đêm, bao nhiêu buồn bực những ngày qua bị quét sạch. Người xưa có câu, mất cái này thì sẽ được cái kia. Trì Trì lại bị anh làm cho giật mình. Cô mê mẩn nhìn thần thái phấn khởi của người nào đó, tim không tự chủ được đập thình thịch.



“Em nhìn anh có ý xấu gì vậy?” Phong Lôi rất tự đắc cười một tiếng.



“Em không có! Nếu có đèn nê ông kia đâm vào mắt em rồi.” Trì Trì lập tức ngồi thẳng, ra vẻ hết sức nghiêm chỉnh.