Phong Hành Trì Thượng

Chương 17 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


Vừa về đến nhà, Sử Nhan Ngọc liền lấy cớ bị nhức đầu đi vào phòng nghỉ ngơi. Hôm nay, bà biết được tin tức làm bà quá chấn động, cần thời gian để tiêu hóa nó. Lại Minh ở trong bếp đeo tạp dề chuẩn bị nấu cơm. Trì Trì quan sát bóng dáng bận rộn của anh ta, anh đang làm ra hình tượng một người đàn ông tốt ở nhà. Ai, nhưng là….



Giang Vãn Vãn định vào giúp một tay cũng bị anh đuổi ra.



“Cô đi làm một ngày cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi đi.”



Lại Minh mặc dù chỉ nói vài lời khách sáo, Giang Vãn Vãn lại không khỏi cảm thấy ấm áp. Cô không khỏi âm thầm tiếc hận, người đàn ông tốt như vậy, tại sao Trì Trì lại không biết quý trọng chứ?



Nửa giờ sau, một bàn phong phú thức ăn đã hoàn thành. Giang Vãn Vãn không ngần ngại khen ngợi, Lại Minh ngại ngùng tiếp nhận, ánh mắt vẫn dính trên người Trì Trì. Trì Trì đầy một bụng tâm sự căn bản ăn không thấy ngon, chỉ dùng đũa



gảy gảy vài miếng liền không ăn nữa.



“Ăn không ngon? Em muốn ăn gì anh làm cho em?” Lại Minh thấy cô khẩu vị không tốt, ngay lập tức hỏi.



“Em không đói bụng, đợi lát nữa rồi ăn.” Trì Trì tinh thần rã rời đáp. Cô vào phòng nhìn mẹ một chút, bà vẫn đang ngủ mê man. Cô lại nhẹ nhàng rời đi.



“Em đi siêu thị mua vài món đồ.” Trì Trì thật sự không muốn ở trong cái chỗ áp suất thấp thế này.



“Chờ anh dọn xong đi cùng em.” Lại Minh đáp.



“Không cần, em đi mua ít đồ dùng phụ nữ thôi.” Trì Trì vội vàng từ chối.



“Không sao, anh có thể ở ngoài đợi em.”



“Em đi mua quần áo lót và băng vệ sinh.” Trì Trì bắt đầu phát điên. Giang Vãn Vãn ở một bên ngại ngùng quay mặt qua chỗ khác.



“Cái đó, Trì Trì, ta đưa ngươi đi, ta vừa muốn mua mấy thứ. Lại Minh, trong nhà làm phiền anh.”



Giang Vãn Vãn kịp thời chen vào nói, tránh để hai người phân tranh.



“Được rồi, hai người đi đi, một lát anh đi đón hai người.” Lại Minh do dự một chút rồi đáp.



Trì Trì và Giang Vãn Vãn thở phào.



“Vãn Vãn, mấy ngày hôm nay làm phiền ngươi rồi.” Trì Trì tự đáy lòng cảm kích.



“Không sao, việc ta phải làm mà. Mà ta cũng có làm gì đâu.”



“Người làm rồi, lại còn nghe mẹ ta than thở càu nhàu chuyện xưa cũ. Ai…”



“Những chuyện nhỏ nhặt này, ban đầu ta không có chỗ nào để đi, chẳng phải ngươi cũng chứa chấp ta sao? Đừng nói những thứ này nữa. Đúng rồi, một mình ngươi đi đi, ta muốn đi siêu thị một lát.” Giang Vãn Vãn khéo hiểu lòng người cười.



“Cảm ơn người Vãn Vãn.” Giang Vãn Vãn khoát tay lặng lẽ rời đi.
“Công ty có việc gấp em phải quay lại.”



“Chuyện gì? Trễ như thế còn đi sao?”



“Việc gấp.”



“Em không phải đã thôi việc rồi sao?” Lại Minh không yên tâm hỏi.



“Muốn thôi việc phải thông báo trước ba tháng, sao có thể nói đi là đi. Em bây giờ đang bàn giao công việc.” Sử Trì Trì mặt mũi trấn tĩnh nói.



“Anh đưa em đi.”



“Không cần, có xe đến đón rồi.”



“Mấy giờ em về?”



“Có thể phải làm cả đêm, anh đừng chờ em.”



Cô thật sự không muốn ở chung một chỗ với anh ta. Sử Trì Trì ngồi lên xe quay lại vẫy tay với Lại Minh.



Phong Lôi ở tiệm cơm đợi cô.



“Tìm em có việc gì?” Trì Trì vừa vào cửa đã hỏi.



“Liên lạc tình cảm.”



Phong Lôi lắc lắc ly rượu ngữ điệu thường thường nói. Người này thích đem chuyện không đứng đắn nói với giọng nghiêm trang.



“Em hình như có gì rất đáng ngờ, từ lúc tới đây anh đã thấy.” Phong Lôi ánh mắt dường như có chức năng thấu quang, có thể đoán được lòng cô.



“Em…” Trì Trì gãi gãi đầu, từ chối cho ý kiến.



“Hôm nay khó khăn lắm anh mới có tâm trạng tốt, thời gian nhiều, tới giải đáp thắc mắc cho em. Em có thể nói thoải mái, anh đảm bảo sẽ trả lời đầy đủ.”



Trì Trì kinh ngạc, có chuyện tốt này sao? Anh thật sẽ trả lời hết?



“Cơ hội đến phải nắm bắt, nếu qua rồi sẽ không quay lại.” Trì Trì vẫn còn chất vấn dụng ý của anh.



“Bắt đầu từ bây giờ tính thời gian, tổng cộng là nửa giờ, bắt đầu đếm ngược, còn 29 phút.”



Phong Lôi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không chút để ý nhắc nhở cô.