Phong Hành Trì Thượng

Chương 21 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


“Dù sao ta cũng sẽ không kết hôn cùng anh ấy.” Sử Trì Trì kiên định đáp.



“Vậy Lại Minh làm sao bây giờ?” Giang Vãn Vãn lạnh giọng hỏi.



“Về anh ấy, ta tin chỉ cần anh ấy chịu ra khỏi thế giới phong bế đó, nhất định tương lai tốt đẹp đang chờ. Thật ra thì anh ấy rất có ý thức trách nhiệm, lại chung tình, ngoại trừ hơi không hợp thời, còn đâu rất tốt.”



“Nếu anh ấy tốt như vậy, tại sao lại người muốn người khác?”



Giang Vãn Vãn giọng nói có chút bức người. Cô suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn, chậm rãi nói: “Trì Trì, mấy ngày nay có thể ngươi cũng cảm thấy ta đối xử với ngươi rất lạnh nhạt. Ta cũng hiểu là bạn bè cũng không nên can thiệp vào chuyện riêng của ngươi, nhưng mấy ngày ở chung, ta thấy thật sự Lại Minh rất đáng thương, ngươi không phải không biết anh ấy rất để ý đến ngươi. Mỗi ngày đều tự coi mình là quản gia, giặt giũ quần áo, sau đó làm cả bàn đồ ăn chờ ngươi, ngươi không về anh ấy cũng không ăn. Mỹ nhân có ngồi trước mặt cũ



ng không thèm nhìn lấy một cái.”



Giang Vãn Vãn có chút xúc động. Trì Trì kỳ quái nhìn cô một cái, cô không nghĩ Lại Minh trong mắt Giang Vãn Vãn lại tốt đẹp như vậy.



“Phụ nữ gặp được đàn ông như vậy còn có cái gì không hải lòng đây? Ta không hiểu ngươi tại sao hoa hồng bên cạnh thì không cần, lại nhất định đuổi theo mấy điều phù du?”



Trì Trì trầm tư một hồi mới chậm rãi nói: “Đại khái là củ cải hay rau xanh ai cũng có sở thích riêng thôi.”



Trì Trì lại hài hước bổ sung thêm một câu: “Nhưng, nếu ngươi muốn, hay là ngươi lấyGiang Vãn Vãn hung hăng trợn mắt nhìn Trì Trì một cái, dùng giọng giễu cợt nói: “Sử Trì Trì, ngươi căn bản không xứng với tấm lòng anh ấy. Ngươi vẫn luôn chà đạp tâm ý của anh ấy. Ngươi đi mà tìm tên Phong Lôi ngựa đực kia, sau này có khóc lóc thì cũng đừng có chạy đến tìm ta.”



Giang Vãn Vãn rầm một tiếng sập cửa đi ra ngoài, bỏ Sử Trì Trì sững sờ đứng đó.



Hôm sau, vừa rạng sáng (thật ra thì đã mười giờ), Phong Lôi gọi điện đến.



“Trì Trì, em đang ở đâu?”



“Ở trên giường.” Trì Trì mơ mơ màng màng đáp. Phong Lôi nheo mắt, trong đầu hiện lên một cảnh tượng kiều diễm.



“Có chuyện gì à?” Trì Trì ngáp một cái. Người này có tật xấu sáng sớm gọi điện tới, chỉ nói một câu không đầu không cuối rồi đột nhiên dừng lại. Cô nào biết người nào đó lúc này ý nghĩ đang rất xấu xa.



“Buổi trưa đến nhà hàng Bích Trúc chờ anh.” Phong Lôi giọng đều đều nói.



“Nhưng em còn….”



“Em tốt nhất nên nghe lời, nếu không, anh lập tức đến ngay nhà em, bò lên giường em.” Phong Lôi chuyển thanh âm trầm thấp.



“A!” Trì Trì đang buồn ngủ nhất thời cứng đờ.
“Em...em cũng không biết. Em coi anh ấy như anh trai. Thật ra anh ấy rất đáng thương, năm tuổi đã phải tự mình chăm sóc mẹ, nhặt ve chai, bán hàng vỉa hè việc nào cũng từng làm qua. Mẹ anh ấy vì không có tiền chữa bệnh nên chết trước mặt anh ấy…..”



Phong Lôi trong lòng thổn thức, cánh tay ôm Trì Trì chặt thêm một chút.



“Phong Lôi, em xin anh một chuyện được không?” Trì Trì thận trọng nói.



“Em nói đi.” Phong Lôi trầm giọng.



“Xin anh đừng chấp nhặt hành vi của anh ấy được không?”



“Nếu như anh ta dừng lại, anh có thể không chấp.”



“Nhưng anh cũng biết, tinh thần anh ấy có vấn đề, nói không chừng về sau…”



Trì Trì nghĩ tới đây, trong lòng lại lạnh run. Cô không dám tưởng tượng sau này sẽ thế nào. Cô không muốn thấy bất kỳ bên nào bị tổn thương.



“Ý em là về sau dù anh ta có gây ra chuyện gì, kể cả muốn giết anh, anh cũng không chấp sao?” Phong Lôi thanh âm lại lạnh như băng.



“Em…..ý của em không phải như vậy.” Trì Trì vội vàng giải thích.



“Vậy em có thể nói ý em là gì được không?”



“Em không muốn anh ấy bị tổn thương. Anh so với anh ấy có thế lực hơn… Em cũng không muốn anh ấy làm hại anh……” Trì Trì không thể nhanh mồm nhanh miệng như thường ngày, ấp a ấp úng nói.



“Vậy em có phương pháp giải quyết không?”



Phong Lôi ngừng một chút đưa ra phương pháp xử lý: “Đưa anh ta vào bệnh viện thì sao?”



“Không, không được.” Trì Trì quả quyết cự tuyệt, cô đã từng thấy qua cuộc sống của bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, cô quyết sẽ không đưa Lại Minh tới đó.



“Anh sẽ sắp xếp bệnh viện tốt nhất, bác sĩ ở đó rất có trách nhiệm, khẳng định anh ta có thể hồi phục tốt.”



“Em cảm thấy anh ấy cũng không quá nghiêm trọng.” Trì Trì phản bác, đối với bốn chữ bệnh viện tâm thần trong lòng vẫn sợ hãi.



“Được rồi, anh tạm nghe theo em.” Phong Lôi bất đắc dĩ than thở.