Phong Hành Trì Thượng

Chương 5 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


“Từ hôm nay trở đi, cô là trợ lý của tôi.” Anh tiếc chữ như vàng, dứt lời lại vui đầu trong đống tài liệu.



“Trợ lý?” Đây đối với Trì Trì mà nói không khác nào sấm động ngang trời. Cô không có học q



ua nghiệp vụ này, cũng không biết là làm cái gì.



“Cái đó, Phong tổng, tôi không phải chuyên làm cái này, cũng sẽ không làm được, anh có nhầm hay không?”



Đánh chết cô cũng sẽ không giống thư ký Vương, phải nhìn mặt người khác khéo léo mà nói



“Khi chủ tịch nước làm chủ tịch nhất định trước đó đã là chủ tịch chuyên nghiệp sao?” Phong Lôi cũng không ngẩng đầu lên đáp trả cô một câu.



“Ách, nhưng là tôi thân phận nhỏ bé làm sao có thể so sánh cũng những người đó?” Trì Trì khiêm tốn nói.



“Cô học ngành gì, biết làm những gì? Nói nghe một chút.” Anh chuyển bút trong tay nhìn cô.



“Tôi học chuyên ngành Trung văn, chỉ có thể ăn chơi, gây gổ, xem tiểu thuyết.” Sử Trì Trì đem mọi thứ có thể nghĩ đến nói ra.



“Cô gây gổ giỏi thế nào? Trình độ gây gổ có phụ thuộc vào tâm tình không?”



“Tôi gây gổ đối với mỗi người một khác, nói tóm lại chính là gặp mạnh là mạnh, gặp mềm là mềm, gặp tiện nhân là tiện nhân, gặp sắc sẽ sắc hơn.” Trì Trì ước ngực lên, đây chính là sở trường của cô.



“Gặp sắc sẽ sắc hơn?” Phong Lôi trong mắt ý cười càng đậm.



“Cái đó tôi chỉ là suy luận.”



Trì Trì ý thức được nói lỡ miệng. Đây là những lời chỉ để trong phòng ngủ nằm bàn luận, chỗ này có thể nói sao?



“Tốt lắm, cô ở đây xem tiểu thuyết có cái gì, đến lúc cần thì vận động nói nhiều một chút, không vấn đề g



Trì Trì trợn to đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào anh. Trên thế giới này có chuyện tốt này sao? Trên trời rơi xuống bánh bao lớn mà cô thích ăn!



Nhưng là ngày ngày cùng anh ở chung một chỗ, cô sẽ khó mà tiêu nổi cơm, tâm tình sẽ thất thường. Cô ở trước bàn làm việc trưng ra bộ mặt tư lự.



“Tiền lương 1000.” Anh nói tiếp.



1000? Anh định cho tôi thành ăn mày sao? Nhịn không nói ra, Trì Trì khinh thường nhìn anh một cái.



“Đô-la.” Anh lại bổ sung một câu.
“Nếu như có nữ nhân gọi điện cho tôi, cô phải mắng cô ta, muốn mắng thế nào thì mắng.”



Anh uống một ngụm trà, đầu dựa vào lưng ghế, khuôn mặt mệt mỏi.



“Này…” Cô do dự một chút, trên đời còn có công việc này? Chỉ là, lấy người tiền tài thay người tiêu tai, mắng thì mắng, dù sao cô cũng thắng.



Vừa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên.



“Alo, tôi tìm Phong tổng.”



Giọng nữ cất lên. Sử Trì Trì nhìn Phong Lôi, trưng cầu ý kiến của anh. Anh nhường mày, vung tay lên bày tỏ không muốn gặp.



“Anh ấy không có ở đây.



“Cô nói dối, anh ấy rõ ràng ở đó.” Giọng nữ nhân chuyển thành sắc nhọn.



“Anh ấy ở đây, nhưng là không muốn gặp cô, được chưa?” Thật là, cho hết lên mặt.



“Cô là ai?” Nữ nhân cảnh giác hỏi, cô nhớ phòng làm việc của Phong Lôi căn bản không có phụ nữ.



“Tôi là ai, với cô không liên quan.” Sử Trì Trì bằng một tiếng cúp điện thoại.



Điện thoại mấy phút lại vang lên một lần, những nữ nhân này thanh âm vừa mềm như nước thoắt cái vừa sắc vừa nhọn, thì ra công việc này thật không phải là người làm. Thiệt cho cô còn tưởng là nhặt được một món hời. Cô vừa nghĩ, đã đến giờ cơm trưa. Trời đất bao la, hoàng đế cũng ăn cơm. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, chuẩn bị chạy ra ngoài.



“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa chạy tới cửa, liền nghe giọng nói phía sau truyền tới.



“Đi ăn cơm.” Sử Trì Trì đứng lại, không phải anh sẽ không để cho cô ăn cơm đấy chứ?



“Ăn ở đây.” Anh tiếp tục nói.



“Hả?”



“Ăn cùng tôi, một lát nữa có người đưa cơm tới.”



Ăn cùng anh, được rồi, người nào nhìn bát người đó. Cô ủ rũ cúi đầu trở lại ngồi xuống. Ánh mắt của anh lạnh giá, “Ăn cơm cùng tôi khó chịu vậy sao?”



“Cũng không quá khó chịu, tôi sợ tôi không tiêu hóa nổi.”