Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Chương 1 :

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


Đào Nhiên tắm rửa cũng không được suôn sẻ cho lắm. Tăng nhân trong chùa tất nhiên sẽ không hầu hạ hắn, Thanh Đồng cũng tìm cớ khuyên hắn đừng tắm. Đào Nhiên lại không nghe, cởi áo ngoài, tháo dây buộc áo lót, thuận miệng nói: “Gia tối hôm qua đã không tắm rồi, đêm nay nếu còn không tắm nữa, người sẽ nổi ghẻ.”



Ai bảo ngươi ăn chơi đàng điếm suốt đêm qua!



Thanh Đồng không muốn hầu hạ tên khỉ gió phong lưu như hắn tắm rửa, nhưng cũng không dám cãi lại, đành nói: “Trên người thiếu gia còn có thương tích, nếu dính phải nước sẽ khó lành.”



“Đó là chuyện của ta.”



“Nhưng mà ……” Con ngươi Thanh Đồng đảo qua đảo lại, nói: “Tôi thấp thế này, làm sao có thể đỡ thiếu gia vào bồn tắm được chứ?”



“Đấy là chuyện của ngươi.”



Thanh Đồng tức đến tối tăm mặt mũi, cung tay nắm chặt. Đừng cho rằng cậu nhỏ mà khinh thường cậu, cậu cũng luyện qua công phu, nếu không phải do kiêng kỵ chuyện thân phận, nắm tay này đã quất tới từ lâu rồi.



Đào Nhiên hoàn toàn không nhận ra lời mình nói đã chọc giận tên sai vặt, lấy tay vịn bên hông cà nhắc cà nhắc đi vòng ra phía sau bình phong, mau chóng cởi áo lót ra, máng lên trên thành bình phong. Trong ánh nến chập chờn, một thân ảnh rọi bóng lên vách bình phong, vóc dáng cao ráo, mặc dù mỗi ngày đắm chìm trong tửu sắc, nhưng hoàn toàn không có biểu hiện suy nhược, chỉ tiếc động tác tuy thong dong nhưng lại mang theo một cảm giác quái dị đến buồn cười. Thanh Đồng nghe tiếng xuýt xoa do vết thương phát tác liên tục truyền ra, không nhịn được, bật cười, nhờ vậy cũng không cảm thấy bực bội vì phải hầu hạ Đào Nhiên nữa. Cậu vừa định đi vòng ra sau bình phong giúp hắn tắm rửa, đã nghe hắn nói: “Ta khát quá, đi pha một bình trà mang đến đây, đừng quá nóng, cũng không được để quá lạnh.”



Thanh Đồng bĩu bĩu môi, sau đó vâng dạ chạy đi tìm trà. Nhưng cậu lại không rành đường qua lối lại trong chùa, lòng vòng đã đời mới đến được nhà bếp. Nấu nước pha trà xong, cầm bình trà quay về phòng, Đào Nhiên đã tắm rửa sạch sẽ, chầm chậm lết lên giường, nói với cậu hắn mệt rồi, muốn đi ngủ, trà có thể đổ đi, Thanh Đồng tức đến độ muốn cầm nguyên bình trà giội vô mặt hắn.



Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi chứ không dám làm, người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cậu lười đến nỗi không muốn so đo với thiếu gia, bưng trà tức giận chạy ra ngoài.



***



Hai ngày cứ thế trôi qua, Đào Nhiên nhờ học võ công, nên thương thế nhanh chóng lành hơn phân nửa, đáng tiếc hắn không có chút hứng thú nào đối với việc tụng kinh niệm Phật. Mỗi lần Viên Thông phương trượng làm theo lời Đào Thiên Sơn nhờ cậy trong thư, bảo hắn đi tĩnh thất tụng kinh, hắn đều xách Thanh Đồng nạp vô cho đủ số, bản thân mình thì lại chạy ra ngoài thưởng hoa đạp thanh. Thanh Đồng lúc đầu còn phản đối, bị hắn lấy việc trục xuất gia môn ra uy hiếp, cậu không còn cách nào khác đành phải nén giận tuân theo số phận. Viên Thông cũng biết Đào gia phu nhân rất dung túng tên nhi tử này, vì vậy cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, chờ Đào lão gia hết giận sẽ trả hắn về nhà.



Ai ngờ chuyện đồng ý ngầm này lại khiến cho Đào Nhiên được đằng chân, lân đằng đầu. Thương thế vừa mới đỡ hơn được một chút, thế là hắn bèn ngày nào cũng xuống mấy nhà nông dưới núi dùng ngân lượng mua rượu thịt, sau đó quanh quẩn bên khe núi hoặc mấy khóm hoa, thỉnh thoảng hứng lên, lại ca hát say sưa, sống rất ung dung thoải mái. Viên Thông phương trượng chẳng buồn quản hắn, Thanh Đồng càng không quản được hắn, đều để mặc hắn muốn làm gì thì làm.



***



Hôm nay Đào Nhiên lại ở bên ngoài du đãng cả ngày, trên đường quay về đi ngang qua một rừng đào, nương hơi men nảy hứng làm thơ, đứng trước rừng đào ngâm nga một mớ những bài thơ tỏ ý ca ngợi, không bao lâu sau cơn buồn ngủ ập tới, hắn tựa vào một gốc hoa đào, nằm dưới tàng cây ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì trăng đã lên cao.



Bây giờ là giữa tháng, trăng tròn treo giữa tầng không, xa xa những tán hoa đào liền kề, khoác thêm một lớp ánh sáng vàng óng ả, tạo thành khung cảnh diễm lệ không lời nào tả xiết. Đào Nhiên lại nổi hứng làm thơ, loạng choạng đi về phía trước, miệng lẩm nhẩm ngâm vài câu thơ, bày tỏ sướng ý trong lòng.



Nghiêng nghiêng ngả ngả đi được một đoạn, đột nhiên có hơi mắc tiểu, Đào Nhiên nhìn qua nhìn lại hai bên, thấy phía trước có một cây đào hoa nở rực rỡ, liền lững thững đi tới, vén vạt áo trước lên, giải quyết ngay tại chỗ. Ngay lúc phóng thích ào ạt hăng say, chợt nghe phía sau cây đào vang lên tiếng động, Đào Nhiên không đề phòng, giật nảy người, phần xả còn lại bắn lung tung, xối cả lên thân cây. Cùng lúc đó, một bóng trắng từ phía sau thân cây lắc mình đi ra, vẻ mặt tức giận, lách người tránh sang bên cạnh.



Đào Nhiên bị bất ngờ, theo bản năng xoay mặt về hướng nam tử vừa mới xuất hiện, do cuống quýt nên quên khống chế vòi xả, vài giọt chất lỏng bắn xuống ngay cạnh bàn chân nam tử, nam tử nhìn hắn với ánh mắt căm tức, quát: “Khốn kiếp!”



Giọng nói thanh lãnh hùng hậu, như ngón tay phất qua sợi tơ huyền của cổ tranh, điểm xuyết một âm cuối ngân dài, tuy êm tai nhưng lại tràn ngập uy nghiêm. Nam tử mặc bộ quần áo trắng ngần như tuyết, vạt áo phất phơ theo gió, ánh trăng kéo dài thêm vóc người thanh mảnh, cốt cách không hẳn cường tráng, nhưng lại mang theo một khí thế sắc bén tựa lưỡi đao sáng loáng.



Đào Nhiên cuống quýt hạ vạt áo trước xuống, nghĩ mình bị hoa mắt, vội dụi mắt thật mạnh, lại nhìn, đáng tiếc hoa đào phiêu diêu đầy trời, che đi dung nhan nam tử, chỉ có thể đoán được loáng thoáng rằng người này còn rất trẻ, dung mạo lạnh lùng, mày xéo vào hai bên mái tóc, ánh trăng tạo thành quầng sáng vàng nhạt phủ lên trên áo trắng, hoa đào bay lượn quanh thân, nhẹ nhàng như đạp trăng mà đến, như huyễn như họa.



“Ngươi…” Đào Nhiên kinh ngạc nhìn một lúc, mới tỉnh ra, giơ tay chỉ vào nam tử, kích động kêu lên: “Đào Hoa tiên? Ngươi là Đào Hoa tiên nhân sao?”



Đêm nay ánh trăng dịu dàng, trời cao trong vắt, nam tử vốn đang ở dưới tán hoa đào ngắm trăng, ai ngờ gặp phải một tên phóng đãng đi tiểu dưới tán cây. Bản tính nam tử vốn kiêu ngạo, lập tức cảm thấy mình bị sỉ nhục, bây giờ lại còn bị nhìn chằm chằm một cách xấc xược, càng thêm tức giận, khuôn mặt lạnh băng, vừa định nổi trận lôi đình, đột nhiên nghe Đào Nhiên nói những lời cổ quái, không khỏi ngẩn người kinh ngạc, lại nhìn Đào Nhiên đi đứng nghiêng bên nọ ngả bên kia, mắt phượng lờ đờ, hiển nhiên đã say túy lúy rồi, sự tức giận ngược lại giảm đi không ít.



Nam tử thân phận lẫy lừng, thấy chuyện so đo với quỷ say cũng chẳng đáng gì, xoay người bỏ đi, lại phát hiện thấy ống tay áo bị kéo căng, thì ra là do Đào Nhiên vội tiến tới nắm lấy, nhìn hắn, mắt sáng lên, vẻ ngạc nhiên nửa vì mừng rỡ nửa vì ngơ ngẩn trước dung mạo của người trước mặt, hỏi dồn dập: “Tiên nhân đừng đi, xin hỏi tiên nhân tiên tịch phương nào? Thường ngày dùng điều chi để làm niềm vui thú?”



Bàn tay Đào Nhiên nắm rất chặt, nam tử rút không ra, gương mặt không kềm được hiển lộ sự căm tức, hơi thở lạnh lùng càng lúc càng nặng nề. Khổ nỗi Đào Nhiên không hề cảm thấy, còn hỏi tới: “Thượng tiên nhân đêm trăng tròn nên mới đến đây tu hành phải không? Tại hạ có quấy rầy sự thanh tu của thượng tiên không?”



Nam tử rốt cuộc không nhịn được nữa, khẽ quát: “Buông ra!”



Đào Nhiên không hiểu, mày hơi nhướn lên. Dung mạo hắn vốn đã xuất chúng, lại thường xuyên vào ra đường hoa ngõ liễu, trong lơ đãng bất giác toát lên chút quyến rũ phong tình, đôi mắt phượng khẽ híp lại, quả thực thanh tú không ai sánh bằng. Đáng tiếc ánh mắt nam tử chỉ nhìn thẳng vào tay hắn, khiến hắn không khỏi mỉm cười, nói: “Tay của ta quả thực rất đẹp, thế nhưng ta lại hy vọng thượng tiên chú ý tới gương mặt của ta hơn.”



“Dơ bẩn!”



Đào Nhiên càng thêm không hiểu, nhưng rốt cuộc cũng buông tay ra, hai tay giơ lên trước mặt, nhìn nhìn một chút, lại chùi chùi lên mặt mình, tỏ vẻ kỳ quái nói: “Đâu có dơ đâu.”



Nam tử không nói, ánh mắt lướt qua khố của hắn, Đào Nhiên chợt hiểu ra, bật cười, nói: “Tối hôm qua ta đã tắm rồi, chỗ đó cũng sẽ không dơ đâu. Cho dù dơ, cũng chỉ là một bộ phận của cơ thể thôi. Nam nhân không có thứ này thì mới quái gở, đúng không?”



Vừa nói, Đào Nhiên vừa mô phỏng theo động tác vừa rồi của nam tử áo trắng, ánh mắt lướt qua phía dưới thắt lưng hắn, kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ tiên nhân khác chúng phàm nhân tại hạ? Không phân biệt nam nữ? Vậy chẳng phải giống như … trong cung sao? Hay là, ngài vốn là nữ cải nam trang?”



Nam tử vẫn không nói gì, nhưng cơ thể bất giác khẽ gồng cứng lên, chứng tỏ tâm trạng của hắn bây giờ khá tồi tệ. Tay hắn theo thói quen lần đến bên hông, đáng tiếc ngay eo lại trống trơn, làm hắn chợt nhớ ra hôm nay vì muốn giải sầu, nên mới ra ngoài dạo chơi, vì vậy không mang theo binh khí. Xem ra tên quỷ say này khá may mắn, tạm thời gửi cái đầu nằm lại trên cổ vậy.



Đào Nhiên không hề hay biết mình vừa đánh một vòng đến Quỷ Môn quan, vẫn hăng hái bừng bừng như cũ, nói: “Hôm nay rượu của ta đã kính cho đào, cười nói rằng cùng đào sướng ẩm, không nghĩ thượng tiên lại vì tấm lòng chân thành của ta mà cảm động, nên hiện thân gặp mặt, thật phiền ngài quá! Thượng tiên yên tâm, ta sẽ không vì chuyện tiên nhân không phân biệt nam nữ mà xem thường ngài, thượng tiên thân phận thế nào, bản thân so với quan hoạn cũng…”



Màu sắc tròng mắt nam tử càng lúc càng thẫm lại, nhìn Đào Nhiên tự lẩm ba lẩm bẩm với bản thân mình, trong lời nói tràn đầy sự ngưỡng mộ và xu nịnh, nhưng xuyên qua đó có thể nghe ra toàn ý châm chọc, lại nhìn gương mặt nịnh bợ của hắn, nam tử lại càng thấy ghê tởm, nháy mắt ra hiệu phía sau. Thủ hạ của nam tử vốn đã không nhịn được, nhảy vọt đáp xuống ngay phía sau lưng Đào Nhiên, tay vung lên – đao chém xuống, chuôi đao đập vào đầu hắn. Đào Nhiên say rượu nên không đề phòng, ngay lập tức bị đánh ngất té lăn ra đất, nhưng vẫn ráng ngã về phía trước, hai tay chạm lên mũi giày nam tử, trước khi ngất còn cố gắng rên lên: “Thượng tiên…”



Trong tròng mắt nam tử bỗng lướt qua một tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào kẻ đã say túy lúy nằm dưới chân mình, nhẹ giọng nói: “Ta không phải Đào tiên, nếu có là, thì cũng là ác quỷ địa ngục!”



Nói xong, giơ chân đá Đào Nhiên văng ra. Đào Nhiên bị đá văng đến ngay gốc cây lúc nãy hắn vừa mới tiểu vào, nhìn hắn nhếch nhác, nam tử cũng trút bớt được tức giận, bất giác khẽ cười ra tiếng. Thủ hạ vội vàng bước lên phía trước thỉnh tội: “Là do thuộc hạ sơ suất, để cuồng đồ chạy tới khinh mạn công tử, xin giao tên này cho thuộc hạ xử lý.”



“Bỏ đi, chỉ là một tên quỷ say thôi.” Nam tử chắp tay sau lưng, rời đi, nói: “Lần này ta đến đây chỉ để thăm thân, đừng gây thêm phiền phức.”



Thủ hạ không dám nhiều lời thêm nữa, khom người đi theo sau, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho đồng bạn đang ẩn thân phía xa, để bọn họ đi tra lai lịch của tên quỷ say này.



* * *



Đào Nhiên đang ngủ say sưa, bỗng phát hiện cẳng chân đau đớn, hắn dụi dụi mắt, tỉnh lại từ trong mộng, chỉ thấy ánh mặt trời mới mọc xuyên qua khe hở ngọn cây nhảy nhót trước mặt mình, có người chống nạnh từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng lấp lóa khiến hắn thấy không rõ, chần chờ một chút, mới hỏi: “Thượng tiên?”



“Thiếu gia ngủ đến độ mụ mị cả người luôn rồi à!” Thấy Đào Nhiên tỉnh lại, Thanh Đồng không dám hỗn xược đá hắn tiếp, miệng thì lại rất nghiêm túc, quát: “Lão gia ra lệnh cho thiếu gia vào chùa tĩnh tu, thiếu gia lại dám say xỉn cả ngày, đêm cũng không chịu về. Thiếu gia nếu còn tiếp tục như vậy, sau này đừng nghĩ đến chuyện được về nhà!”



“Ta không về nhà được thì đã sao, ngươi lo lắng làm cái quái gì chứ?” Đào Nhiên uể oải đứng dậy, xoa xoa cần cổ đang nhức mỏi, nhớ lại cuộc gặp gỡ tuyệt vời đêm qua, hắn cười hì hì, nói: “Ta quyết định rồi, trong khoảng thời gian này sẽ không trở về nhà.”



“Hả?” Thanh Đồng bị hắn đả kích, vội vàng hỏi: “Tại sao?”



“Bởi vì….” Đào Nhiên nhìn vẻ mặt căng thẳng của tên sai vặt, chỉ cười cười, không nói gì thêm, ánh mắt lướt qua rừng đào đỏ rực trước mặt, tiến về phía trước, lẩm bẩm trong miệng: “Đào Hoa tiên dưới tán hoa đào.”



“Cái gì?”



Thanh Đồng càng lúc càng không hiểu, kỳ quái sờ sờ phía sau ót, thấy Đào Nhiên đã đi xa lắm rồi, cậu mới vội vàng đuổi theo.



***



Từ hôm đó, Đào Nhiên nếu có thời gian rảnh rỗi sẽ xuống núi tìm mấy hộ nông gia đổi rượu, sau đó ôm vò rượu chạy thẳng về phía rừng đào, liên tục hai đêm liền, đều không gặp vị nam tử áo trắng kia. Thanh Đồng lúc này mới hiểu, hóa ra do Đào Nhiên gặp được người nào đó nên cảm thấy hứng thú. Ngẫm lại mấy chuyến truy hoa đuổi bướm trước kia của hắn, cậu cũng biết đây chỉ là cảm xúc bộc phát nhất thời của hắn mà thôi. Sáng sớm hôm nay, cậu lại thấy hắn chạy ra ngoài, tức giận đến độ không muốn thay hắn úp mặt vô tường tụng kinh, dứt khoát theo hắn đi ra ngoài, nói đơn giản rằng muốn gặp vị Đào Hoa tiên nhân kia.



Đào Nhiên không quan tâm chuyện Thanh Đồng lẽo đẽo đi theo mình, chạy đến mấy hộ nông gia mua rượu, đi thẳng đến rừng đào tìm kiếm chung quanh. Thanh Đồng đi theo phía sau hắn, vốn chỉ định ngắm cảnh, nhưng thấy hoa đào tung bay khắp trời, xem ra cũng tràn đầy tình thơ ý họa, đáng tiếc Đào Nhiên đi mau quá, hiển nhiên do thứ hắn quan tâm không phải là hoa đào, cậu nhịn không được, mở miệng chế giễu: “Đào Hoa tiên cái gì chứ? Nói không chừng là con tinh quái nào đó chuyên đi hút tinh khí con người. Thiếu gia ngài xem, ngài mới trông thấy có một lần đã thất hồn lạc phách, nếu thật sống chung với tinh quái, chẳng phải ngay cả mạng cũng cho không nó luôn rồi sao?”



“Ta không nghĩ Đào gia chúng ta lại có một tên sai vặt ngu ngốc đến vậy.” Đào Nhiên quay đầu, nhìn Thanh đồng, kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, với nhân phẩm tướng mạo gia thế của ta, thất hồn lạc phách chẳng phải chính là vị Đào Hoa tiên kia hay sao?”



Nghe hắn tự mãn, bước chân Thanh Đồng có hơi loạng choạng, sau đó cười lạnh: “Vậy mắt vị Đào Hoa tiên đó nhất định có vấn đề.”



Đào Nhiên suy nghĩ một chốc, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không ngại chuyện đó đâu.”
Mộc Yến Phi bình tĩnh lại, nhìn Đào Nhiên đã ngã chúi xuống đầu giường ói hết cả ra, sau đó lật ngửa người chìm vào mộng đẹp, trên mặt Mộc Yến Phi hiện lên ý cười, nụ cười lạnh lẽo. A Trung trông thấy không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, run cầm cập.



“A Trung.” Mộc Yến Phi ung dung cho đao vào vỏ, hỏi: “Lần cuối ta rút đao là khi nào?”



A Trung quét mắt nhìn Đào Nhiên nằm ngửa ở đầu giường ngủ say như chết, thận trọng đáp: “Nửa năm trước, khi Hồ tộc xâm phạm làm rối loạn biên cương.”



“Đúng vậy, Ngự Cẩm vốn chỉ dùng để đánh giặc và giết giặc, giết một tên quỷ say, chẳng khác nào làm nhục nó.”



Mộc Yến Phi khôi phục vẻ mặt hờ hững lúc bình thường, không hề nhìn Đào Nhiên, xoay người đi ra khỏi phòng. A Trung nhìn những thứ dơ bẩn do Đào Nhiên ói ra vươn vãi đầy đất, không khỏi nhíu mày, vội vàng đi theo ra ngoài, đưa Mộc Yến Phi đến sương phòng bên cạnh. Đó vốn là một gian phòng dự bị, không ngờ giờ lại phải dùng tới.



A Trung đi lấy quần áo sạch sẽ thỉnh Mộc Yến Phi thay, nói: “Những kẻ đó đã bị xử lý cả rồi, người trong chùa không ai hay biết.”



Mộc Yến Phi không quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi: “Đây là nhóm thứ mấy rồi?”



“Nhóm thứ tư.”



“Nhóm thứ tư?” Mộc Yến Phi cười tự giễu, “Thì ra mạng của ta lại được hoan nghênh đến vậy sao?”



“Hầy, công tử tuổi còn trẻ đã được phong vương, nắm giữ ấn soái, đường công danh rộng thênh thang, tất nhiên sẽ có người ghen ghét.”



“Vương gia chẳng qua cũng chỉ là một hư danh, ấn soái ta cũng đã dâng trả rồi, vẫn còn chưa đủ hay sao?”



Mộc Yến Phi thay quần áo, cười lạnh nghĩ. Có lẽ không phải chưa đủ, mà là vì muốn được càng nhiều. Đáng tiếc mọi người đều muốn, cho nên cuối cùng ai mới là kẻ thật sự có được, không thể nào biết trước.



A Trung thấy vẻ mặt Mộc Yến Phi lãnh đạm, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nên không dám tùy tiện trả lời, chỉ vâng vâng dạ dạ.



Do việc ám sát phát sinh quá đột ngột, đợi ám vệ xử lý xong mọi chuyện, trời cũng đã tờ mờ sáng. Mộc Yến Phi không cảm thấy buồn ngủ, thay quần áo xong, liền bảo A Trung mang quyển binh thư hắn đang đọc dở tới, tiếp tục đọc. Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào, nhưng chỉ đứng ở cửa lừng khừng không dám bước vào trong. A Trung chạy ra, sau đó nhanh chóng trở vào, bẩm báo: “A Nam A Bắc đã trở về.”



Mộc Yến Phi gật đầu, ý bảo cho mấy người đó tiến vào. Vẻ mặt A trung lộ ra chút do dự, thấy gã chần chờ, Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, thua thì thua, có gì cần phải giấu giếm?”



Mất một lúc lâu, hai tên nam nhân mặc quần áo đen mới chầm chậm bước vào phòng, khăn trùm đầu và khăn bịt mặt của bọn họ đều bị tháo xuống cả, tóc vốn được búi gọn giờ bung ra, rối tung phía sau đầu, y phục dạ hành thủng lỗ chỗ, vạt áo trước bị kéo súc xổ, lộ ra hơn nửa ngực. Nam nhân cao trông thảm hơn một chút, cái trán bị thương, mặc dù không chảy máu, nhưng vết thâm đen do bị mổ vẫn hiện ra rất rõ ràng.



Nhìn bộ dạng này của hai người, đôi mày tuấn tú của Mộc Yến Phi càng nhíu chặt lại. Hắn thấy Đào Nhiên bình an trở về, liền biết thuộc hạ chịu không ít thương đau, nhưng không ngờ bọn họ thảm hại đến mức độ này, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”



“Tên nam nhân đó biết yêu thuật, gọi tới một bầy quạ đen…” Nam nhân lùn tên là A Nam tức giận nói. Bởi vì quá tức giận, giọng gã rít lên the thé, bộ dáng không âm trầm như lúc ở trong rừng.



Cũng không trách gã tức giận đến vậy. Gã đã từng chém giết nơi sa trường, có tình cảnh nào chưa từng gặp qua, thế mà bây giờ trời quang biển lặng gã lại bị lật thuyền, thua dưới tay một đám súc sinh. Cũng không biết Đào Nhiên dùng yêu thuật gì, khiến bọn quạ đen thay đổi tính nết, tấn công bọn họ một cách hung hãn. Nếu không phải do bọn họ phản ứng nhanh nhạy, trong lúc lộn xộn cởi áo ngoài ra quất, ngăn cản bọn quạ, chạy trốn tương đối nhanh, chỉ sợ lại càng thêm thảm hại.



Nhớ lại tình cảnh chân tay luýnh quýnh lúc ấy, A Nam hận đến nỗi răng nghiến trèo trẹo, rồi lại không dám giấu giếm, đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã trải qua kể lại một lượt. Mộc Yến Phi nghe xong, trầm ngâm hỏi: “Võ công của hắn thế nào?”



Lần này trả lời chính là A Bắc, hắn hiểu được suy nghĩ của Mộc Yến Phi, nên trả lời rất cẩn thận: “Hắn biết Túy quyền, đánh rất tốt, nhưng chiêu thức tùy tiện, lực đánh không đủ. Có thể nhìn ra được hắn luyện quyền đã nhiều năm, nhưng không chuyên tâm học võ, tựa hồ chỉ học một chút quyền thuật mà bản thân cảm thấy thích mà thôi.”



Mộc Yến Phi gật đầu. Hắn biết tên phóng đãng kia có học qua chút ít quyền cước, chẳng ngờ tên đó xem ra cũng có bản lãnh, có thể toàn thân chạy thoát dưới sự giáp công của hai gã thuộc hạ của mình, bèn hỏi A Trung, “Phụ thân và trưởng huynh của hắn hình như cũng biết võ công?”



“Đào gia kinh doanh tơ lụa vải vóc, tuy không tính là đại phú hộ, nhưng gia cảnh sung túc, cửa hiệu có ở khắp nơi, nên thường xuyên chạy đông chạy tây, vì vậy mới mời quyền sư dạy chút võ nghệ phòng thân, nhưng cũng chỉ là vài món võ công thô thiển mà thôi.”



Thế nhưng món võ công thô thiển của hắn lại làm hai gã ám vệ của mình thảm hại không chịu nổi, Mộc Yến Phi tức giận nghĩ thầm, xem ra bản thân mình đã đánh giá thấp hắn rồi, nói: “Đi tra cặn kẽ thêm đi.”



A Trung lĩnh mệnh. A Nam nhịn không được, nói: “Tên đó rất cổ quái, chi bằng trực tiếp giết chết, để tránh hậu hoạn.”



“Không vội.”



Mộc Yến Phi bây giờ bắt đầu có chút tò mò đối với tên nam nhân này rồi, ngược lại không muốn nhanh chóng giết Đào Nhiên. Mộc Yến Phi cầm chung trà nóng A Trung lúc nãy vừa châm cho hắn lên, nhưng không vội uống, chỉ dùng nắp chung nhẹ nhàng gạt bọt trà trên mặt, hỏi: “Hôm nay hắn đã làm những việc gì?”



“Vẫn giống như lúc thường, chơi bời, ăn uống, ngay cả thôn nữ cũng không buông tha, mua rượu thịt còn không quên trêu chọc vài tiếng.” A Nam tức giận nói xong, A Bắc tiếp lời: “Nhưng hắn cũng không phải loại người không biết làm chuyện tốt. Buổi chiều, sau khi chia tay công tử, hắn sai tên sai vặt đi mua vật phẩm tế điện, thắp hương cho lão phu nhân.”



Bàn tay đang gạt bọt trà của Mộc Yến Phi chợt dừng lại, nghe thuộc hạ thuật xong, tròng mắt hắn dần dần trở nên thâm trầm, một lúc sau mới nói: “Hắn xem ra cũng có lòng.”



“Chuyện đó cũng không phải do hắn làm, toàn là tên sai vặt của hắn chạy tới chạy lui cả, hắn chỉ động mồm động miệng mà thôi.” A Nam nói với giọng điệu khinh thường.



Mộc Yến Phi không quan tâm đến sự tức giận của thuộc hạ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Trời đã tờ mờ sáng, tiếng mưa rả rích bên ngoài văng vẳng vọng vào, Mộc Yến Phi nói: “Hắn nói vài ngày tới sẽ có mưa to liên tục, không tiện việc lên đường, các ngươi có tin không?”



__________________________



Chú thích:



(1)Hiển tỉ: đây là danh xưng tỏ ý kính trọng và ca ngợi đối với người mẹ đã khuất



(2)Thiên nhân ngũ suy: thiên nhân, người trời, cũng có khi được gọi là thiên thần, có cuộc sống rất dài, năng lực rất lớn, nhưng không phải vĩnh viễn, vẫn có lúc suy tàn. Trước lúc suy tàn, thường sẽ có năm điềm báo trước, được phân là “đại ngũ suy” và “tiểu ngũ suy”.



_Đại ngũ suy:



1.Quần áo dơ bẩn: quần áo thiên nhân lúc nào cũng sạch sẽ, khi phúc cạn mệnh tàn, quần áo tự nhiên dơ bẩn.



2.Hoa trên đầu dơ bẩn: châu ngọc trên mão thiên nhân lúc nào cũng sáng bóng, khi phúc cạn mệnh tàn, châu ngọc sẽ ố đi



3.Dưới nách tiết mồ hôi: thân thể thiên nhân nhẹ nhàng sạch sẽ, khi phúc cạn mệnh tàn, hai nách sẽ tự nhiên chảy mồ hôi



4.Cơ thể hôi hám: cơ thể thiên nhân lúc nào cũng có mùi thơm tự nhiên, khi phúc cạn mệnh tàn, mùi hôi sẽ tiết ra.



5.Cảm thấy không vui vẻ, không hài lòng với chính mình: thiên nhân thích vui vẻ, thích âm nhạc, háo thắng, thích cái đẹp… Khi phúc cạn mệnh tàn, sẽ cảm thấy chán ghét nơi vui vẻ, ồn ào, không quan tâm vị trí bản thân.



Khi năm loại “đại ngũ suy” hiện ra, thiên nhân đã sắp tử vong.



_Tiểu ngũ suy:



1.Tiếng nhạc không vang: nhạc cụ của thiên nhân không cần động tới cũng tự phát ra âm thanh, khi có biểu hiện suy yếu, nhạc khí sẽ không phát ra âm thanh nữa.



2.Hào quang tắt liệm: quanh thân thiên nhân tự phát ra hào quang, ngày đêm đều sáng rực, khi có biểu hiện suy yếu, hào quang sẽ không phát ra nữa.



3.Nước dính thân: da thịt của thiên nhân thơm tho, đẹp như hoa sen, nước không dính lên người được. Khi có biểu hiện suy yếu, nước dính vào thân, không cách nào làm khô được.



4.Không nỡ rời khỏi một nơi nào đó: thiên nhân có thể đi đến nhiều nơi, nhìn thấy nhiều khung cảnh khác nhau, không quyến luyến bất kỳ nơi nào. Khi có biểu hiện suy yếu, sẽ cảm thấy quyến luyến một nơi nào đó, không nỡ bỏ đi.



5.Mắt nháy liên hồi: mắt của thiên nhân rất tốt, có thể nhìn xa trông rộng. Khi có biểu hiện suy yếu, mắt sẽ nháy liên hồi.



Khi năm loại “tiểu ngũ suy” hiện ra, nếu như gặp được thiện căn, sẽ có cơ hội chuyển mệnh.



(3)Túy Ngọa Hoa Tùng: Say nằm bên khóm hoa