Phong Kiếm
Chương 24 : Vẻ đẹp bên trong
Ngày đăng: 12:19 16/08/19
Chương 24. Vẻ đẹp bên trong
Phàm những việc con người không hiểu được thì mang đến cho họ cảm giác sợ hãi. Đặc biệt là dị sự ngoài sức tưởng tượng. Thần Hổ là một việc như thế! Một con hổ to lớn như quả núi, miệng há như biển. Trên đời này làm gì có loài hổ như thế? Ấy vậy mà có đấy, những gì Đằng Long và mọi người chứng kiến hoàn toàn là sự thật. Họ đang đối diện với một con vật khổng lồ! Thần Hổ của Man tộc! Ai nấy cổ họng khô không khốc, một lời chẳng thể thốt ra! Một luồng kình phong bay thốc vào trong khe núi, mang theo tất cả lá cây, cát bụi. Cơn gió thổi đến phả hơi nóng hầm hập. Hơi nóng rõ ràng đến từ một cơ thể sống, một cơ thể nóng ấm, nó đến từ miệng hổ. Thần Hổ gầm lên một tiếng làm cho trời đất rung chuyển. Kinh thiên động địa, con người nhỏ bé cuối cùng đã phải khiếp đảm. Bất chợt… Những việc không ai ngờ tới thường xuất hiện bất chợt. “Ối! Con mẹ!” Bóng người vừa chạy ra khỏi Hổ Nha liền thốt lên một tiếng. Vẫn còn người trong Hổ Nha? Người này mình trần, tóc để giữa đỉnh đầu. Hắn chính là Đàm Vân Thắng. Nhìn thấy Thần Hổ, Đàm Vân Thắng thốt lên một câu ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi. Hoặc giả hắn sợ đến nỗi khuôn mặt không thể biểu lộ cảm xúc gì thêm. “Hổ… Hổ giời à? To thế?” Đàm Vân Thắng hồn nhiên hỏi nhưng không ai dám trả lời. Một lát sau Mã Quang mới định thần mà lên tiếng. “Vân Thắng! Mày làm gì ở đây?” “Òa! Từ bé đến giờ tao chưa thấy con hổ nào to như thế? Ngày phải ăn mấy chum gạo ý chứ? À mà hổ ăn thịt chứ nhỉ?” Đàm Vân Thắng đi đi lại lại ngước nhìn Thần Hổ to lớn. “Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì ở đây?” Mỹ An hướng về phía Đàm Vân Thắng và hỏi. “Tao á? À thì… chăn trâu, thằng chăn trâu ý mà! Tao mới đánh một giấc trong kia.” Đàm Vân Thắng chỉ về phía cửa hang. Hắn ngủ trong Hổ Nha ư? Lẽ nào không biết Hổ Nha là cấm địa? Đàm Vân Thắng vào Hổ Nha từ lúc nào? Hắn có thể ra vào mà không hề hấn gì sất? Mã Quang tràn ngập thắc mắc. “Thì ra là ngươi…” Mỹ An nói rồi liền lao tới chỗ Đàm Vân Thắng khiến hắn hoảng hốt. “Úi úi! Mày bị gì thế?” “Lại còn giả bộ! Chính ngươi dở trò ở trong hang này. Ngươi tạo ra nào là rắn rết, nào là lang sói hổ gấu. Mục đích muốn ám hại bọn ta phải không?” Ám hại! Sự nghi ngờ bỗng chuyển từ Mã Quang sang Đàm Vân Thắng. Đám dã thú trong Hổ Nha hoàn toàn do chân khí mà thành. Vậy đích thị là có kẻ tạo ra bọn chúng. Nếu không phải Mã Quang thì ngoài Đàm Vân Thắng ra còn ai vào đây nữa? “Ám hại? Chẳng qua là trốn chăn trâu mà ngủ một giấc thôi! Tao đã làm gì mày đâu?” “Còn giảo biện?” Ngủ một giấc ư? Đàm Vân Thắng có thể ngủ ngon lành khi trời đất rung chuyển? Người này rốt cuộc trời không sợ, đất không sợ hay thực sự là một kẻ ngốc nghếch? “Mỵ nương Mỹ An! Đàm Vân Thắng không hề biết kĩ năng, hắn làm sao có thể tạo ra những thứ vừa rồi? Điều này tại hạ có thể bảo đảm.” Mã Quang lên tiếng thanh minh, hắn hiểu rõ Đàm Vân Thắng ngoài chỉ lực hơn người thì chẳng được thêm tích sự gì. Nhưng Mã Quang cũng không khỏi đắn đo. “Vân Thắng! Mày vào Hổ Nha bằng cách nào?” “Hổ Nha? Cái hang này hả? Cứ thế là đi vào thôi, có gì đâu. Mà nó có gì đặc biệt… hay là của người giời?” Đàm Vân Thắng hỏi. “Lẽ nào mày không biết đây là nơi cất giữ Diêu Sơn thảo?” “Diêu Sơn?” Nghe thấy hai chữ Diêu Sơn mắt Đàm Vân Thắng đảo lên đảo xuống mấy lần. Bộ dạng này có phải mờ ám? “Diêu Sơn gì gì đó? Nó là cái thứ gì?” Đàm Vân Thắng quả nhiên không biết. Mã Quang thầm nghĩ nhưng Mỹ An không cho là vậy. “Hắn rõ ràng đang giả bộ! Xem chiêu đây!” Mỹ An vung kiếm về phía Đàm Vân Thắng làm hắn lúi húi chạy về phía sau Mã Quang. Giờ này phút này Mỹ An vẫn đi chấp nhặt cái tên Đàm Vân Thắng? Lẽ ra cô phải chú ý đến hung hiểm phía trước mới phải. “Thần Hổ! Tao nguyện dâng cho mày cái con độc ác kia. Mày hãy thả bọn tao về được không? Thần Hổ?” Đàm Vân Thắng vội quỳ sụp xuống, giọng điệu hắn sụt sùi như muốn khóc. “Ngươi…” Mỹ An nghe vậy thì không chịu được liền giáng một đòn về phía Đàm Vân Thắng. Nhưng kiếm chưa kịp tới nơi thì… Trời đất rung chuyển! Thần Hổ lại gầm lên một tiếng, đạo kình phong thổi tới. Mọi người đều định thần, duy chỉ có Mỹ An trong lúc nóng giận không thể đứng vững. Mỹ An bị gió quật ngã ra sau. “Mọi người cẩn thận!” Mã Quang lên tiếng, hắn như hiểu được Thần Hổ sắp sửa tấn công. Làm thế nào để cự lại đây? Quả thực vô phương, vì Thần Hổ nằm ngoài tầm hiểu biết của mọi người. “Là ngươi?” Tiếng của ai vang lên? Thần Hổ! Thần Hổ biết nói ư? Sao có thể như thế? Đã mang một chữ “thần” thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thần Hổ một mắt vẫn nhìn ra khe núi, con ngươi sáng quắc đang chằm chằm hướng về phía trước. Nó tựa như đang nhắm đến mục tiêu, nhắm đến ai đó. Mắt hổ chợt co lại, và rồi… “Mau tránh đi! Nhanh…” Mã Quang hét lên hoảng hốt. Thì ra đuôi hổ đang vụt thẳng xuống khe núi. Đuôi hổ, giống như sợi xích nặng tựa ngàn cân. Bất kể thứ gì bị nó đánh trúng cũng lập tức vỡ vụn. Mọi người thấy được nguy hiểm đều lập tức dạt sang hai bên tránh né. Đuôi hổ vụt xuống, nền đất liền sụt đi một trượng, kình lực quả thực kinh hoàng. Chưa hết! Núi đá tự nhiên rung động, một vài hòn đá từ trên đỉnh bắt đầu rơi xuống. Thì ra là… vuốt hổ! Hổ tuy to nhưng trong khe núi chật hẹp không dễ tấn công. Thân hình to lớn của nó làm sao có thể đi vào trong khe núi được? Nó bèn dùng móng vuốt tấn công. Thần Hổ thọc ngay chi trước vào trong khe núi, móng vuốt dài ra sắc nhọn. Gỗ đá không thể toàn vẹn khi vuốt hổ đi qua. Thần Hổ muốn giết ai tựa như vô cùng đơn giản. “Mau tránh đi! Vân Thắng!” Vẫn là tiếng Mã Quang vang lên. Người bị vuốt hổ đánh tới chính là Đàm Vân Thắng. Không hay rồi! Hắn không kịp tránh né! “Ôi… con… mẹ… nó!” Đàm Vân Thắng thốt lên từng tiếng chậm rãi, hắn dường như buông tay trước sức mạnh của Thần Hổ. Hắn đứng yên bất động, sẵn sàng đón nhận cái chết? Phàm những việc con người mong muốn, lẽ thường lại không xảy ra! Đàm Vân Thắng chịu bỏ mạng nhưng hắn lại không chết. Vuốt hổ đánh tới mặt hắn cách chừng một tấc thì dừng lại. Tại sao? Ai mà biết tại sao kia chứ? “Là ngươi…” Thần Hổ lại nói lời cũ, mắt nhìm chằm chằm vào Đàm Vân Thắng. Nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Sau đó… Thần Hổ bỏ đi! Từng bước chân đều đều làm rung chuyển mặt đất! Thần Hổ tại sao lại bỏ đi? “Đi rồi!” “Bỏ đi rồi?” Mọi người xung quanh xôn xao kinh ngạc, trong khi Đàm Vân Thắng khuôn mặt lộ vẻ chưng hửng. “Thấy chưa? Cái uy của tao đó mà!” Liệu có phải là do hắn? Đàm Vân Thắng có thể đẩy lui Thần Hổ? Không ai biết được ngoài Thần Hổ ra. Đằng Long lúc này lại nổi lên một cảm giác đặc biệt đối với Đàm Vân Thắng, khó cảm nhận, khó diễn tả, khó hình dung. Kì lạ giống như lần đầu tiên y gặp được con người này. Hắn có thể đánh bại hổ? … Một chuyến đi công cốc, mọi người chỉ thu hoạch được một phen kinh tâm động phách mà thôi. Diêu Sơn thì không đến tay, tính mạng cũng suýt tiêu tan ngay tại thâm sơn cùng cốc. Đằng Long, y đang ngồi chống cằm trước bậc thềm nhà suy tư. Phàm những lúc như thế, Đằng Long trở thành một con người khác, y nghĩ đến bước tiếp theo, bước tiếp theo nữa. Hoặc giả đã tính đến bước trở về Tiên tộc. Kẻ thù của y lúc này chính là thời gian, không nhanh không chậm, nhưng cũng không còn nhiều. “Ê! Người giời?” Tiếng nói thầm của ai đó ngay phía bên tai. Đằng Long không hề cảm nhận được người đó đến gần. Hắn chính là Đàm Vân Thắng. “Mày đang nghĩ gì thế?” Đàm Vân Thắng khoác vai Đằng Long tựa như hai người thân thiết. “Bộ dạng này… có phải là nghĩ đến… mấy em đó không? He he.” Đàm Vân Thắng nói tiếp. “Không có gì?” Đằng Long trả lời. “Ui giời! Đi thôi!” Đàm Vân Thắng mặc kệ đối phương nghĩ gì, một tay kéo y đứng dậy. Hai người đi được quãng xa thì tới một gò đá. Ở đó trước mặt cây cối um tùm, nhưng có tiếng nước chảy. Đằng Long đoán được, phía dưới kia chính là bờ suối. “Khai thật đi! Mày… Người đó có phải rất đẹp hay không?” “Người đó?” Đằng Long bị Đàm Vân Thắng làm cho hồ đồ. “À! Cái em bịt mặt đó!” Lúc này Đằng Long mới biết người Đàm Vân Thắng nói đến là ai. Phụng Dương! Nàng quả thực rất đẹp, đẹp khiến người ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới. “Này… Này…” Đàm Vân Thắng gọi hai câu Đằng Long mới trở về thực tại. Sau đó hắn lại khoát tay. “Thôi mặc kệ! Đẹp hay không tao chẳng quan tâm. Đẹp mà kín như bưng, chán bỏ mẹ!” Đằng Long nheo mắt, y tựa hồ vẫn không hiểu ý của Đàm Vân Thắng. “Nói… mày… không muốn xem bên trong hay sao?” “Bên trong?” Đằng Long vẫn hồ đồ. “Con mẹ! Thì là sau lớp quần áo ấy, đàn bà con gái khi không mặc gì… thì sẽ thế nào? He he!” Nói rồi Đàm Vân Thắng nở một nụ cười muôn phần tà ý. Đằng Long cúi mặt xuống đất, y từ trước đến nay chưa bao giờ có một ý nghĩ thế này. Nhưng mà… Kể cũng tò mò! “Nghe đây! Đàn bà đẹp là phải đẹp từ bên trong, vẻ đẹp bên trong, mày có hiểu không?” Đàm Vân Thắng bá vai Đằng Long thuyết giảng. Vẻ đẹp bên trong ư? Đằng Long thầm cười nhạt, y đã hiểu cái vẻ đẹp mà Đàm Vân Thắng nói đến là gì rồi. Nhưng ở cái tuổi của Đằng Long, chẳng nhẽ lại không hứng thú? “Nó phải đâu ra đấy, chỗ to cần to, chỗ bé cần bé, chỗ cong thì cong, chỗ thẳng thì thẳng! Như thế mới là đẹp! Đạo lí này mày có hiểu hay là không?” Đằng Long đứng như trời trồng. “Lại đây! Muốn biết ai đẹp thì phải nhìn tận mắt! Âu nó cũng là cái thú vui tao nhã.” Đàm Vân Thắng nói rồi lại cười, vẫn cái điệu cười tà ý đó. Hắn kéo Đằng Long đi về phía trước vào trong bụi cây. Tiếng nước chảy nghe ngày một rõ, và… tiếng con gái nghe cũng ngày một rõ. Con gái Man tộc đang tắm. Tắm tiên! “Vẻ đẹp của núi rừng! Xem… đây!” Đàm Vân Thắng nói nhỏ nhẹ, hai tay từ từ hắn vén từng tán lá cuối cùng. Sau đây sẽ là… “Đàm… Vân… Thắng!” Một tiếng hét ngân dài, và đanh thép. Không biết là của người con gái nào, nhưng ngữ điệu đằng đằng sát khí. “Bốp”, Đàm Vân Thắng ăn ngay một quyền vào mặt. Hai tên ngốc đang lúi húi thì bị phát hiện. Vẻ đẹp núi rừng chưa được chứng kiến đã tiêu tan. Đám con gái Man tộc nghe thấy biến cố liền xôn xao, tất cả đều sợ hãi mà chạy mất. Chỉ còn lại hai kẻ háo sắc kia chưa kịp chiêm ngưỡng được gì. Người phá hoại này không ai khác chính là… “Ngực… à nhầm! Ngọc Nương!” “Ngươi…” Ngọc Nương như nổi xung, nàng chưa kịp nói thì Đàm Vân Thắng đã xua tay. “Bình tĩnh đi em, em bình tĩnh đi!” “Im miệng!” “Chỉ là tò mò thôi mà! Tò mò thôi! Úi… úi!” Đàm Vân Thắng chưa kịp thanh minh, hắn đã bị Ngọc Nương xách tai lôi đi. Chỉ nói vội được mấy câu. “Tối gặp! Tối gặp!” Đàm Vân Thắng hẹn Đằng Long buổi tối gặp nhau, không lẽ lại đi nhìn trộm? Đằng Long sau đấy thầm nghĩ Ngọc Nương đúng là… một con hổ cái! … Buổi tối, có hai người ngồi đối diện nhau. Một người cao lớn vạm vỡ, hắn mình trần toát lên muôn vẻ hoạt bát cường tráng. Sau mỗi cử động cơ bắp lại cuồn cuộn nổi lên. Vai u thịt bắp xen lẫn mồ hôi lấm tấm. Có lẽ trời nóng mà hắn đổ mồ hôi? Rượu! Là rượu! Hơi rượu làm thân nhiệt hắn nóng lên, từng lời, từng chữ phả luồng không khí cay nồng vào người đối diện. Cầm bát lên uống ừng ực, một lô một lốc cái thứ chất lỏng đặt biệt ấy đi vào cổ họng của hắn, nó từ từ chảy xuống dạ dày vào trong ổ bụng. Đi đến đâu, rượu cũng mang hơi nóng rừng rực, rồi bất chợt, một luồng khí xung thiên đi thẳng từ cột sống lên đỉnh đầu. Tưởng như có thứ vô hình đập vào thành não, từng hồi sâu thẳm trong tâm trí. Cảm giác khó chịu làm sao, hắn đang muốn phát tiết ra ngoài. “Con mẹ nó! Mày làm cái gì thế? Uống đi!” Thiếu niên bên cạnh vẫn trầm ngâm không lên tiếng, thậm chí ánh mắt còn hướng đi nơi khác. “Lão tặc thiên! Từ đâu mọc ra cảnh đẹp làm tao mất hứng! Nhìn cái gì nữa, uống đi!” “Hừ!” Thanh âm trong cổ họng người kia phát ra. Y đứng dậy ngẩng đầu ngưỡng vọng và phóng tầm mắt nơi không trung. Điều ấy làm Đàm Vân Thắng bực dọc, hắn tự mình chuốc cho mình say. Trong bụng thầm chửi trời, chửi đất, chửi thằng bạn bên cạnh. Rốt cuộc thì có gì hay ho mà y bỏ cả việc thưởng rượu với hắn. Là cái gì? Đằng Long đứng đó hai mắt căng ra, ánh mắt như muốn xé toạc không gian. Nó lao vun vút trong không trung, rồi bỗng bị chặn lại. Vầng thái âm phản xạ [1] đánh bật ánh mắt xuyên tâm của Đằng Long bằng sức mạnh vô song. Sức mạnh của ánh sáng bạc đổ xuống như thác. Mặt trăng quả có sức hấp dẫn kì lạ. Đặc biệt là đêm trăng tròn hiếm có như hôm nay. Đằng Long thầm cười, cười người bạn Đàm Vân Thắng của y. Có lẽ hắn chỉ sống với thực tại hiện hữu. Cười người xong, Đằng Long quay sang cười chính bản thân mình. Cười! Cười! Cười! Đại tiếu! Ngạo thị thiên địa! Đằng Long thầm uớc mình có thể cười như thế. Điệu cười hô hô bá khí trùng thiên của Đàm Vân Thắng. Nhưng y đâu phải là hắn, cùng lắm cũng chỉ cười thầm trong bụng mà thôi. Thống khoái! Đằng Long cúi xuống thấy họ Đàm đã ngủ, chẳng phải hắn đang chìm vào huyễn mộng đấy ư? Tri âm! Tri kỉ! Đôi lúc chỉ cần như vậy là đủ lắm rồi! Róc rách, mưa ư? Làm gì có mưa, tiếng nước chảy vang lên. Ánh trăng chiếu rọi như dẫn lối Đằng Long. Y phóng tầm mắt xuống dưới để rồi cả kinh. Luồng khí đột ngột phóng lên đỉnh đầu, nổ tung như bong bóng nước bị vỡ. Huyễn ảo và ma mị! Một thân ảnh nửa chìm nửa nổi trong làn nước trong vắt. Một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt Đằng Long. Mày liễu, mắt phượng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào đỏ thắm sắc xuân. Ánh trăng ư? Không, làm sao có thể sánh với nước da trắng hơn cả tuyết của nàng. Mái tóc dài mượt làm sao giấu nổi phượng nhan? Bờ vai trắng ngần lồ lộ trước trời đất, trước Đằng Long. Thôn nữ đang tắm, đang gột rửa bụi trần. Không! Đó là tiên nữ giáng thế, nàng đâu phải người trần tục mà có bụi trần kia chứ. Làn nước chỉ thêm vun vén cho xuân sắc của nàng mà thôi. Vươn người đứng dậy, nàng như hít thở không khí trần gian, như muốn nói với thiên địa ta đây là tuyệt mỹ, là khuynh quốc khuynh thành. Không! Ngay cả khuynh thành khuynh quốc cũng không đủ để mô tả, để vẽ để tô cho sắc đẹp của nàng. Không gian như bị triền nhiễu. Nó giằng xé không cho Đằng Long thấy được dung nhan này nữa. Đám hắc vân cũng thế, vội vã che đi ánh trăng vằng vặc, che đi thân thể của nàng. Đạo tinh quang vụt tắt. Nhưng sao ngăn nổi Đằng Long “nhìn trộm”? Không gian, thời gian, minh nguyệt, tất thảy chỉ là đố kị với nàng mà thôi. Khốn kiếp! Đằng Long thầm thốt ra một câu chửi thề. Quả đúng như tên ngáo ngơ Đàm Vân Thắng đã nói. Phải thắt đáy lưng ong, phải khúc nào ra khúc ấy, cần thẳng thì thẳng, cần cong thì cong. Những đường cong huyền ảo như thế mới là tuyệt sắc. Đằng Long bị thôi miên bởi cái thứ ma mị ấy. Tinh quang chói mắt bỗng chốc trở thành hồng quang mờ mắt. Minh nguyệt hồi chuyển trở thành huyết nguyệt. Thoáng chốc nàng đã xuất hiện trước mặt Đằng Long. Vạn phần là thật không thể sai khác. Luồng gió lạnh lập tức thổi đến. Lạnh! Lạnh đến thấu xương! Huyết dịch trong mũi chảy ra, Đằng Long cứ thế mà ngất lịm đi mất. Y say rượu! Y say tình! Say mãi không tỉnh! Nàng là ai? Là Phụng Dương? Hỏa trung chi phượng! … “Đằng Long! Mau dậy!” Có tiếng gọi làm Đằng Long tỉnh giấc. Là ai đang gọi y vào giờ này? Là một trang tuyệt sắc mỹ nhân! “Phụng…” Đằng Long nhìn thấy nàng lại không thể thốt nên câu, nhìn thấy nàng là thần thái bất định. Là bởi vẻ đẹp của nàng ư? Hay còn bởi… buổi đêm uống rượu hôm đó? Là bởi hình bóng nàng hòa cùng minh nguyệt? Nghĩ đến đây ánh mắt Đằng Long chợt nhìn xuống đất. “Sao thế? Ngươi quên hôm nay chúng ta quay về rồi sao? Mọi người đang đợi ngươi đó!” Phụng Dương nhẹ nhàng nói. “Ừ!” Đằng Long bước xuống giường. Chết tiệt thật! Lại là nàng xuất hiện trước mắt y. Nhìn thấy nàng,… nhìn thấy nàng lại nhớ đến đêm trăng đó. Đằng Long không tài nào quên đi hình ảnh của nàng đắm chìm trong làn nước mát. Nàng… sau đêm ấy tuyệt nhiên không hề nhắc tới việc này! Với Đằng Long nàng vẫn bình thản không có một chút xung động? Nàng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Sao có thể như thế được chứ? Đằng Long càng nghĩ càng cảm thấy… một cảm giác khó chịu trào dâng. Đằng Long ơi là Đằng Long, để ngươi nhìn thấy thân thể, nàng còn nói được gì? Có thể nói được gì đây? Bên ngoài có kẻ vẫn đang chờ đợi. “Sao vẫn chưa tới nhỉ? Không lẽ nó định không thèm tới?” Đàm Vân Thắng ngó nghiêng ngoái lại nhìn đại lộ. Hắn vẫn không thấy Mã Quang đâu cả. Đằng Long và đoàn người bước khỏi Hổ Khẩu mất rồi. “Có lẽ hắn sẽ không tới đâu!” Đằng Long lên tiếng. “Vậy là chỉ có tao đến tiễn mày thôi!” Đàm Vân Thắng lại khoác vai Đằng Long. Hắn nói tiếp: “Người anh em, tao sẽ nhớ mày đấy! À không,… nhớ những ngày uống rượu ngắm gái với mày. Ha ha!” “Hừ!” “Người con gái đó! Người con gái kia kìa!” Đàm Vân Thắng chỉ tay về phía Phụng Dương làm cho Đằng Long bối rối. “Hai người thậm thụt cái gì thế? Còn không mau lên!” Mỹ An thấy Đằng Long còn dây dưa thì quát lớn. “Ầy! Cái đứa độc ác lại tới rồi! Người anh em, lần này chia tay không biết ngày nào gặp lại. Đây! Cầm lấy!” Đàm Vân Thắng đưa cho Đằng Long một cây cỏ làm y ngơ ngác. “Làm tin! Làm tin! Nhìn thấy cây cỏ này như nhìn thấy tao! Người anh em!” Đằng Long nhận lấy cây cỏ và cho vào ngực. Tặng người anh em một cây cỏ, Đàm Vân Thắng quả thực quái dị! … Một vài ngày trôi qua, đoàn người đã đi được nửa chặng đường. Đằng Long đang đứng trên bãi cỏ tranh hoang vắng. Qua hơn hai mươi ngày đi làm nhiệm vụ, thời gian dần về cuối thu, rốt cuộc y cũng sắp được về nhà. Nhưng sao cảm giác lạ quá? Cứ nghĩ đến Phụng Dương là cảm giác như vậy hay sao? Không! Lần này là cảm giác xa lạ đối với không gian xung quanh. Một bãi cỏ rộng lớn và bằng phẳng. Đoạn đường quá đỗi im ắng, im ắng đến mức bất thường! “Bạch”, “bạch”, “bạch”, tiếng vỗ cánh của mấy đàn chim, chúng đang lần lượt rời bỏ khu rừng. Điều gì làm cho đàn chim sợ hãi đến vậy? Đằng Long chợt cảm thấy đau đớn, cơn đau mà lâu lắm y mới gặp phải. Cơn đau từ cánh tay phong bế hắc khí. Gió lạnh thổi tới, cuồng phong trong rừng từ từ nổi lên. Và rồi… một đầu hổ xuất hiện ngay trên mặt đất, đầu hổ kết bằng chân khí lập tức trỗi đậy. Là thuật của kẻ nào? Một tiếng gầm, tiếng gầm inh tai nhức óc vang lên. Mọi người đều gắng sức bịt tai lại nhưng không thể cự nổi. Âm thanh quá đỗi cường đại khiến cho ai nấy như muốn nổ tung. Màng nhĩ nổ tung, thân thể cũng nổ tung. “Man tộc: Trấn Yêu Hống!”
[1] Thái âm: Mặt trăng
Phàm những việc con người không hiểu được thì mang đến cho họ cảm giác sợ hãi. Đặc biệt là dị sự ngoài sức tưởng tượng. Thần Hổ là một việc như thế! Một con hổ to lớn như quả núi, miệng há như biển. Trên đời này làm gì có loài hổ như thế? Ấy vậy mà có đấy, những gì Đằng Long và mọi người chứng kiến hoàn toàn là sự thật. Họ đang đối diện với một con vật khổng lồ! Thần Hổ của Man tộc! Ai nấy cổ họng khô không khốc, một lời chẳng thể thốt ra! Một luồng kình phong bay thốc vào trong khe núi, mang theo tất cả lá cây, cát bụi. Cơn gió thổi đến phả hơi nóng hầm hập. Hơi nóng rõ ràng đến từ một cơ thể sống, một cơ thể nóng ấm, nó đến từ miệng hổ. Thần Hổ gầm lên một tiếng làm cho trời đất rung chuyển. Kinh thiên động địa, con người nhỏ bé cuối cùng đã phải khiếp đảm. Bất chợt… Những việc không ai ngờ tới thường xuất hiện bất chợt. “Ối! Con mẹ!” Bóng người vừa chạy ra khỏi Hổ Nha liền thốt lên một tiếng. Vẫn còn người trong Hổ Nha? Người này mình trần, tóc để giữa đỉnh đầu. Hắn chính là Đàm Vân Thắng. Nhìn thấy Thần Hổ, Đàm Vân Thắng thốt lên một câu ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi. Hoặc giả hắn sợ đến nỗi khuôn mặt không thể biểu lộ cảm xúc gì thêm. “Hổ… Hổ giời à? To thế?” Đàm Vân Thắng hồn nhiên hỏi nhưng không ai dám trả lời. Một lát sau Mã Quang mới định thần mà lên tiếng. “Vân Thắng! Mày làm gì ở đây?” “Òa! Từ bé đến giờ tao chưa thấy con hổ nào to như thế? Ngày phải ăn mấy chum gạo ý chứ? À mà hổ ăn thịt chứ nhỉ?” Đàm Vân Thắng đi đi lại lại ngước nhìn Thần Hổ to lớn. “Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì ở đây?” Mỹ An hướng về phía Đàm Vân Thắng và hỏi. “Tao á? À thì… chăn trâu, thằng chăn trâu ý mà! Tao mới đánh một giấc trong kia.” Đàm Vân Thắng chỉ về phía cửa hang. Hắn ngủ trong Hổ Nha ư? Lẽ nào không biết Hổ Nha là cấm địa? Đàm Vân Thắng vào Hổ Nha từ lúc nào? Hắn có thể ra vào mà không hề hấn gì sất? Mã Quang tràn ngập thắc mắc. “Thì ra là ngươi…” Mỹ An nói rồi liền lao tới chỗ Đàm Vân Thắng khiến hắn hoảng hốt. “Úi úi! Mày bị gì thế?” “Lại còn giả bộ! Chính ngươi dở trò ở trong hang này. Ngươi tạo ra nào là rắn rết, nào là lang sói hổ gấu. Mục đích muốn ám hại bọn ta phải không?” Ám hại! Sự nghi ngờ bỗng chuyển từ Mã Quang sang Đàm Vân Thắng. Đám dã thú trong Hổ Nha hoàn toàn do chân khí mà thành. Vậy đích thị là có kẻ tạo ra bọn chúng. Nếu không phải Mã Quang thì ngoài Đàm Vân Thắng ra còn ai vào đây nữa? “Ám hại? Chẳng qua là trốn chăn trâu mà ngủ một giấc thôi! Tao đã làm gì mày đâu?” “Còn giảo biện?” Ngủ một giấc ư? Đàm Vân Thắng có thể ngủ ngon lành khi trời đất rung chuyển? Người này rốt cuộc trời không sợ, đất không sợ hay thực sự là một kẻ ngốc nghếch? “Mỵ nương Mỹ An! Đàm Vân Thắng không hề biết kĩ năng, hắn làm sao có thể tạo ra những thứ vừa rồi? Điều này tại hạ có thể bảo đảm.” Mã Quang lên tiếng thanh minh, hắn hiểu rõ Đàm Vân Thắng ngoài chỉ lực hơn người thì chẳng được thêm tích sự gì. Nhưng Mã Quang cũng không khỏi đắn đo. “Vân Thắng! Mày vào Hổ Nha bằng cách nào?” “Hổ Nha? Cái hang này hả? Cứ thế là đi vào thôi, có gì đâu. Mà nó có gì đặc biệt… hay là của người giời?” Đàm Vân Thắng hỏi. “Lẽ nào mày không biết đây là nơi cất giữ Diêu Sơn thảo?” “Diêu Sơn?” Nghe thấy hai chữ Diêu Sơn mắt Đàm Vân Thắng đảo lên đảo xuống mấy lần. Bộ dạng này có phải mờ ám? “Diêu Sơn gì gì đó? Nó là cái thứ gì?” Đàm Vân Thắng quả nhiên không biết. Mã Quang thầm nghĩ nhưng Mỹ An không cho là vậy. “Hắn rõ ràng đang giả bộ! Xem chiêu đây!” Mỹ An vung kiếm về phía Đàm Vân Thắng làm hắn lúi húi chạy về phía sau Mã Quang. Giờ này phút này Mỹ An vẫn đi chấp nhặt cái tên Đàm Vân Thắng? Lẽ ra cô phải chú ý đến hung hiểm phía trước mới phải. “Thần Hổ! Tao nguyện dâng cho mày cái con độc ác kia. Mày hãy thả bọn tao về được không? Thần Hổ?” Đàm Vân Thắng vội quỳ sụp xuống, giọng điệu hắn sụt sùi như muốn khóc. “Ngươi…” Mỹ An nghe vậy thì không chịu được liền giáng một đòn về phía Đàm Vân Thắng. Nhưng kiếm chưa kịp tới nơi thì… Trời đất rung chuyển! Thần Hổ lại gầm lên một tiếng, đạo kình phong thổi tới. Mọi người đều định thần, duy chỉ có Mỹ An trong lúc nóng giận không thể đứng vững. Mỹ An bị gió quật ngã ra sau. “Mọi người cẩn thận!” Mã Quang lên tiếng, hắn như hiểu được Thần Hổ sắp sửa tấn công. Làm thế nào để cự lại đây? Quả thực vô phương, vì Thần Hổ nằm ngoài tầm hiểu biết của mọi người. “Là ngươi?” Tiếng của ai vang lên? Thần Hổ! Thần Hổ biết nói ư? Sao có thể như thế? Đã mang một chữ “thần” thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thần Hổ một mắt vẫn nhìn ra khe núi, con ngươi sáng quắc đang chằm chằm hướng về phía trước. Nó tựa như đang nhắm đến mục tiêu, nhắm đến ai đó. Mắt hổ chợt co lại, và rồi… “Mau tránh đi! Nhanh…” Mã Quang hét lên hoảng hốt. Thì ra đuôi hổ đang vụt thẳng xuống khe núi. Đuôi hổ, giống như sợi xích nặng tựa ngàn cân. Bất kể thứ gì bị nó đánh trúng cũng lập tức vỡ vụn. Mọi người thấy được nguy hiểm đều lập tức dạt sang hai bên tránh né. Đuôi hổ vụt xuống, nền đất liền sụt đi một trượng, kình lực quả thực kinh hoàng. Chưa hết! Núi đá tự nhiên rung động, một vài hòn đá từ trên đỉnh bắt đầu rơi xuống. Thì ra là… vuốt hổ! Hổ tuy to nhưng trong khe núi chật hẹp không dễ tấn công. Thân hình to lớn của nó làm sao có thể đi vào trong khe núi được? Nó bèn dùng móng vuốt tấn công. Thần Hổ thọc ngay chi trước vào trong khe núi, móng vuốt dài ra sắc nhọn. Gỗ đá không thể toàn vẹn khi vuốt hổ đi qua. Thần Hổ muốn giết ai tựa như vô cùng đơn giản. “Mau tránh đi! Vân Thắng!” Vẫn là tiếng Mã Quang vang lên. Người bị vuốt hổ đánh tới chính là Đàm Vân Thắng. Không hay rồi! Hắn không kịp tránh né! “Ôi… con… mẹ… nó!” Đàm Vân Thắng thốt lên từng tiếng chậm rãi, hắn dường như buông tay trước sức mạnh của Thần Hổ. Hắn đứng yên bất động, sẵn sàng đón nhận cái chết? Phàm những việc con người mong muốn, lẽ thường lại không xảy ra! Đàm Vân Thắng chịu bỏ mạng nhưng hắn lại không chết. Vuốt hổ đánh tới mặt hắn cách chừng một tấc thì dừng lại. Tại sao? Ai mà biết tại sao kia chứ? “Là ngươi…” Thần Hổ lại nói lời cũ, mắt nhìm chằm chằm vào Đàm Vân Thắng. Nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Sau đó… Thần Hổ bỏ đi! Từng bước chân đều đều làm rung chuyển mặt đất! Thần Hổ tại sao lại bỏ đi? “Đi rồi!” “Bỏ đi rồi?” Mọi người xung quanh xôn xao kinh ngạc, trong khi Đàm Vân Thắng khuôn mặt lộ vẻ chưng hửng. “Thấy chưa? Cái uy của tao đó mà!” Liệu có phải là do hắn? Đàm Vân Thắng có thể đẩy lui Thần Hổ? Không ai biết được ngoài Thần Hổ ra. Đằng Long lúc này lại nổi lên một cảm giác đặc biệt đối với Đàm Vân Thắng, khó cảm nhận, khó diễn tả, khó hình dung. Kì lạ giống như lần đầu tiên y gặp được con người này. Hắn có thể đánh bại hổ? … Một chuyến đi công cốc, mọi người chỉ thu hoạch được một phen kinh tâm động phách mà thôi. Diêu Sơn thì không đến tay, tính mạng cũng suýt tiêu tan ngay tại thâm sơn cùng cốc. Đằng Long, y đang ngồi chống cằm trước bậc thềm nhà suy tư. Phàm những lúc như thế, Đằng Long trở thành một con người khác, y nghĩ đến bước tiếp theo, bước tiếp theo nữa. Hoặc giả đã tính đến bước trở về Tiên tộc. Kẻ thù của y lúc này chính là thời gian, không nhanh không chậm, nhưng cũng không còn nhiều. “Ê! Người giời?” Tiếng nói thầm của ai đó ngay phía bên tai. Đằng Long không hề cảm nhận được người đó đến gần. Hắn chính là Đàm Vân Thắng. “Mày đang nghĩ gì thế?” Đàm Vân Thắng khoác vai Đằng Long tựa như hai người thân thiết. “Bộ dạng này… có phải là nghĩ đến… mấy em đó không? He he.” Đàm Vân Thắng nói tiếp. “Không có gì?” Đằng Long trả lời. “Ui giời! Đi thôi!” Đàm Vân Thắng mặc kệ đối phương nghĩ gì, một tay kéo y đứng dậy. Hai người đi được quãng xa thì tới một gò đá. Ở đó trước mặt cây cối um tùm, nhưng có tiếng nước chảy. Đằng Long đoán được, phía dưới kia chính là bờ suối. “Khai thật đi! Mày… Người đó có phải rất đẹp hay không?” “Người đó?” Đằng Long bị Đàm Vân Thắng làm cho hồ đồ. “À! Cái em bịt mặt đó!” Lúc này Đằng Long mới biết người Đàm Vân Thắng nói đến là ai. Phụng Dương! Nàng quả thực rất đẹp, đẹp khiến người ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới. “Này… Này…” Đàm Vân Thắng gọi hai câu Đằng Long mới trở về thực tại. Sau đó hắn lại khoát tay. “Thôi mặc kệ! Đẹp hay không tao chẳng quan tâm. Đẹp mà kín như bưng, chán bỏ mẹ!” Đằng Long nheo mắt, y tựa hồ vẫn không hiểu ý của Đàm Vân Thắng. “Nói… mày… không muốn xem bên trong hay sao?” “Bên trong?” Đằng Long vẫn hồ đồ. “Con mẹ! Thì là sau lớp quần áo ấy, đàn bà con gái khi không mặc gì… thì sẽ thế nào? He he!” Nói rồi Đàm Vân Thắng nở một nụ cười muôn phần tà ý. Đằng Long cúi mặt xuống đất, y từ trước đến nay chưa bao giờ có một ý nghĩ thế này. Nhưng mà… Kể cũng tò mò! “Nghe đây! Đàn bà đẹp là phải đẹp từ bên trong, vẻ đẹp bên trong, mày có hiểu không?” Đàm Vân Thắng bá vai Đằng Long thuyết giảng. Vẻ đẹp bên trong ư? Đằng Long thầm cười nhạt, y đã hiểu cái vẻ đẹp mà Đàm Vân Thắng nói đến là gì rồi. Nhưng ở cái tuổi của Đằng Long, chẳng nhẽ lại không hứng thú? “Nó phải đâu ra đấy, chỗ to cần to, chỗ bé cần bé, chỗ cong thì cong, chỗ thẳng thì thẳng! Như thế mới là đẹp! Đạo lí này mày có hiểu hay là không?” Đằng Long đứng như trời trồng. “Lại đây! Muốn biết ai đẹp thì phải nhìn tận mắt! Âu nó cũng là cái thú vui tao nhã.” Đàm Vân Thắng nói rồi lại cười, vẫn cái điệu cười tà ý đó. Hắn kéo Đằng Long đi về phía trước vào trong bụi cây. Tiếng nước chảy nghe ngày một rõ, và… tiếng con gái nghe cũng ngày một rõ. Con gái Man tộc đang tắm. Tắm tiên! “Vẻ đẹp của núi rừng! Xem… đây!” Đàm Vân Thắng nói nhỏ nhẹ, hai tay từ từ hắn vén từng tán lá cuối cùng. Sau đây sẽ là… “Đàm… Vân… Thắng!” Một tiếng hét ngân dài, và đanh thép. Không biết là của người con gái nào, nhưng ngữ điệu đằng đằng sát khí. “Bốp”, Đàm Vân Thắng ăn ngay một quyền vào mặt. Hai tên ngốc đang lúi húi thì bị phát hiện. Vẻ đẹp núi rừng chưa được chứng kiến đã tiêu tan. Đám con gái Man tộc nghe thấy biến cố liền xôn xao, tất cả đều sợ hãi mà chạy mất. Chỉ còn lại hai kẻ háo sắc kia chưa kịp chiêm ngưỡng được gì. Người phá hoại này không ai khác chính là… “Ngực… à nhầm! Ngọc Nương!” “Ngươi…” Ngọc Nương như nổi xung, nàng chưa kịp nói thì Đàm Vân Thắng đã xua tay. “Bình tĩnh đi em, em bình tĩnh đi!” “Im miệng!” “Chỉ là tò mò thôi mà! Tò mò thôi! Úi… úi!” Đàm Vân Thắng chưa kịp thanh minh, hắn đã bị Ngọc Nương xách tai lôi đi. Chỉ nói vội được mấy câu. “Tối gặp! Tối gặp!” Đàm Vân Thắng hẹn Đằng Long buổi tối gặp nhau, không lẽ lại đi nhìn trộm? Đằng Long sau đấy thầm nghĩ Ngọc Nương đúng là… một con hổ cái! … Buổi tối, có hai người ngồi đối diện nhau. Một người cao lớn vạm vỡ, hắn mình trần toát lên muôn vẻ hoạt bát cường tráng. Sau mỗi cử động cơ bắp lại cuồn cuộn nổi lên. Vai u thịt bắp xen lẫn mồ hôi lấm tấm. Có lẽ trời nóng mà hắn đổ mồ hôi? Rượu! Là rượu! Hơi rượu làm thân nhiệt hắn nóng lên, từng lời, từng chữ phả luồng không khí cay nồng vào người đối diện. Cầm bát lên uống ừng ực, một lô một lốc cái thứ chất lỏng đặt biệt ấy đi vào cổ họng của hắn, nó từ từ chảy xuống dạ dày vào trong ổ bụng. Đi đến đâu, rượu cũng mang hơi nóng rừng rực, rồi bất chợt, một luồng khí xung thiên đi thẳng từ cột sống lên đỉnh đầu. Tưởng như có thứ vô hình đập vào thành não, từng hồi sâu thẳm trong tâm trí. Cảm giác khó chịu làm sao, hắn đang muốn phát tiết ra ngoài. “Con mẹ nó! Mày làm cái gì thế? Uống đi!” Thiếu niên bên cạnh vẫn trầm ngâm không lên tiếng, thậm chí ánh mắt còn hướng đi nơi khác. “Lão tặc thiên! Từ đâu mọc ra cảnh đẹp làm tao mất hứng! Nhìn cái gì nữa, uống đi!” “Hừ!” Thanh âm trong cổ họng người kia phát ra. Y đứng dậy ngẩng đầu ngưỡng vọng và phóng tầm mắt nơi không trung. Điều ấy làm Đàm Vân Thắng bực dọc, hắn tự mình chuốc cho mình say. Trong bụng thầm chửi trời, chửi đất, chửi thằng bạn bên cạnh. Rốt cuộc thì có gì hay ho mà y bỏ cả việc thưởng rượu với hắn. Là cái gì? Đằng Long đứng đó hai mắt căng ra, ánh mắt như muốn xé toạc không gian. Nó lao vun vút trong không trung, rồi bỗng bị chặn lại. Vầng thái âm phản xạ [1] đánh bật ánh mắt xuyên tâm của Đằng Long bằng sức mạnh vô song. Sức mạnh của ánh sáng bạc đổ xuống như thác. Mặt trăng quả có sức hấp dẫn kì lạ. Đặc biệt là đêm trăng tròn hiếm có như hôm nay. Đằng Long thầm cười, cười người bạn Đàm Vân Thắng của y. Có lẽ hắn chỉ sống với thực tại hiện hữu. Cười người xong, Đằng Long quay sang cười chính bản thân mình. Cười! Cười! Cười! Đại tiếu! Ngạo thị thiên địa! Đằng Long thầm uớc mình có thể cười như thế. Điệu cười hô hô bá khí trùng thiên của Đàm Vân Thắng. Nhưng y đâu phải là hắn, cùng lắm cũng chỉ cười thầm trong bụng mà thôi. Thống khoái! Đằng Long cúi xuống thấy họ Đàm đã ngủ, chẳng phải hắn đang chìm vào huyễn mộng đấy ư? Tri âm! Tri kỉ! Đôi lúc chỉ cần như vậy là đủ lắm rồi! Róc rách, mưa ư? Làm gì có mưa, tiếng nước chảy vang lên. Ánh trăng chiếu rọi như dẫn lối Đằng Long. Y phóng tầm mắt xuống dưới để rồi cả kinh. Luồng khí đột ngột phóng lên đỉnh đầu, nổ tung như bong bóng nước bị vỡ. Huyễn ảo và ma mị! Một thân ảnh nửa chìm nửa nổi trong làn nước trong vắt. Một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt Đằng Long. Mày liễu, mắt phượng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào đỏ thắm sắc xuân. Ánh trăng ư? Không, làm sao có thể sánh với nước da trắng hơn cả tuyết của nàng. Mái tóc dài mượt làm sao giấu nổi phượng nhan? Bờ vai trắng ngần lồ lộ trước trời đất, trước Đằng Long. Thôn nữ đang tắm, đang gột rửa bụi trần. Không! Đó là tiên nữ giáng thế, nàng đâu phải người trần tục mà có bụi trần kia chứ. Làn nước chỉ thêm vun vén cho xuân sắc của nàng mà thôi. Vươn người đứng dậy, nàng như hít thở không khí trần gian, như muốn nói với thiên địa ta đây là tuyệt mỹ, là khuynh quốc khuynh thành. Không! Ngay cả khuynh thành khuynh quốc cũng không đủ để mô tả, để vẽ để tô cho sắc đẹp của nàng. Không gian như bị triền nhiễu. Nó giằng xé không cho Đằng Long thấy được dung nhan này nữa. Đám hắc vân cũng thế, vội vã che đi ánh trăng vằng vặc, che đi thân thể của nàng. Đạo tinh quang vụt tắt. Nhưng sao ngăn nổi Đằng Long “nhìn trộm”? Không gian, thời gian, minh nguyệt, tất thảy chỉ là đố kị với nàng mà thôi. Khốn kiếp! Đằng Long thầm thốt ra một câu chửi thề. Quả đúng như tên ngáo ngơ Đàm Vân Thắng đã nói. Phải thắt đáy lưng ong, phải khúc nào ra khúc ấy, cần thẳng thì thẳng, cần cong thì cong. Những đường cong huyền ảo như thế mới là tuyệt sắc. Đằng Long bị thôi miên bởi cái thứ ma mị ấy. Tinh quang chói mắt bỗng chốc trở thành hồng quang mờ mắt. Minh nguyệt hồi chuyển trở thành huyết nguyệt. Thoáng chốc nàng đã xuất hiện trước mặt Đằng Long. Vạn phần là thật không thể sai khác. Luồng gió lạnh lập tức thổi đến. Lạnh! Lạnh đến thấu xương! Huyết dịch trong mũi chảy ra, Đằng Long cứ thế mà ngất lịm đi mất. Y say rượu! Y say tình! Say mãi không tỉnh! Nàng là ai? Là Phụng Dương? Hỏa trung chi phượng! … “Đằng Long! Mau dậy!” Có tiếng gọi làm Đằng Long tỉnh giấc. Là ai đang gọi y vào giờ này? Là một trang tuyệt sắc mỹ nhân! “Phụng…” Đằng Long nhìn thấy nàng lại không thể thốt nên câu, nhìn thấy nàng là thần thái bất định. Là bởi vẻ đẹp của nàng ư? Hay còn bởi… buổi đêm uống rượu hôm đó? Là bởi hình bóng nàng hòa cùng minh nguyệt? Nghĩ đến đây ánh mắt Đằng Long chợt nhìn xuống đất. “Sao thế? Ngươi quên hôm nay chúng ta quay về rồi sao? Mọi người đang đợi ngươi đó!” Phụng Dương nhẹ nhàng nói. “Ừ!” Đằng Long bước xuống giường. Chết tiệt thật! Lại là nàng xuất hiện trước mắt y. Nhìn thấy nàng,… nhìn thấy nàng lại nhớ đến đêm trăng đó. Đằng Long không tài nào quên đi hình ảnh của nàng đắm chìm trong làn nước mát. Nàng… sau đêm ấy tuyệt nhiên không hề nhắc tới việc này! Với Đằng Long nàng vẫn bình thản không có một chút xung động? Nàng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Sao có thể như thế được chứ? Đằng Long càng nghĩ càng cảm thấy… một cảm giác khó chịu trào dâng. Đằng Long ơi là Đằng Long, để ngươi nhìn thấy thân thể, nàng còn nói được gì? Có thể nói được gì đây? Bên ngoài có kẻ vẫn đang chờ đợi. “Sao vẫn chưa tới nhỉ? Không lẽ nó định không thèm tới?” Đàm Vân Thắng ngó nghiêng ngoái lại nhìn đại lộ. Hắn vẫn không thấy Mã Quang đâu cả. Đằng Long và đoàn người bước khỏi Hổ Khẩu mất rồi. “Có lẽ hắn sẽ không tới đâu!” Đằng Long lên tiếng. “Vậy là chỉ có tao đến tiễn mày thôi!” Đàm Vân Thắng lại khoác vai Đằng Long. Hắn nói tiếp: “Người anh em, tao sẽ nhớ mày đấy! À không,… nhớ những ngày uống rượu ngắm gái với mày. Ha ha!” “Hừ!” “Người con gái đó! Người con gái kia kìa!” Đàm Vân Thắng chỉ tay về phía Phụng Dương làm cho Đằng Long bối rối. “Hai người thậm thụt cái gì thế? Còn không mau lên!” Mỹ An thấy Đằng Long còn dây dưa thì quát lớn. “Ầy! Cái đứa độc ác lại tới rồi! Người anh em, lần này chia tay không biết ngày nào gặp lại. Đây! Cầm lấy!” Đàm Vân Thắng đưa cho Đằng Long một cây cỏ làm y ngơ ngác. “Làm tin! Làm tin! Nhìn thấy cây cỏ này như nhìn thấy tao! Người anh em!” Đằng Long nhận lấy cây cỏ và cho vào ngực. Tặng người anh em một cây cỏ, Đàm Vân Thắng quả thực quái dị! … Một vài ngày trôi qua, đoàn người đã đi được nửa chặng đường. Đằng Long đang đứng trên bãi cỏ tranh hoang vắng. Qua hơn hai mươi ngày đi làm nhiệm vụ, thời gian dần về cuối thu, rốt cuộc y cũng sắp được về nhà. Nhưng sao cảm giác lạ quá? Cứ nghĩ đến Phụng Dương là cảm giác như vậy hay sao? Không! Lần này là cảm giác xa lạ đối với không gian xung quanh. Một bãi cỏ rộng lớn và bằng phẳng. Đoạn đường quá đỗi im ắng, im ắng đến mức bất thường! “Bạch”, “bạch”, “bạch”, tiếng vỗ cánh của mấy đàn chim, chúng đang lần lượt rời bỏ khu rừng. Điều gì làm cho đàn chim sợ hãi đến vậy? Đằng Long chợt cảm thấy đau đớn, cơn đau mà lâu lắm y mới gặp phải. Cơn đau từ cánh tay phong bế hắc khí. Gió lạnh thổi tới, cuồng phong trong rừng từ từ nổi lên. Và rồi… một đầu hổ xuất hiện ngay trên mặt đất, đầu hổ kết bằng chân khí lập tức trỗi đậy. Là thuật của kẻ nào? Một tiếng gầm, tiếng gầm inh tai nhức óc vang lên. Mọi người đều gắng sức bịt tai lại nhưng không thể cự nổi. Âm thanh quá đỗi cường đại khiến cho ai nấy như muốn nổ tung. Màng nhĩ nổ tung, thân thể cũng nổ tung. “Man tộc: Trấn Yêu Hống!”
[1] Thái âm: Mặt trăng