Phong Kiếm
Chương 27 : Ngạo Vũ
Ngày đăng: 12:19 16/08/19
Chương 27. Ngạo Vũ
Tại sao? Tại sao chứ? Lư Trường đứng đó ngây ngốc nhìn đối thủ rời đi. Mây đen bỗng nhiên từ đâu kéo đến, không gian cũng bị đám hắc vân đó che đi, ánh sáng giảm dần. Tối dần! Đen dần! Ý không muốn trận đấu tiếp tục hay là dự đoán một kết cục thảm khốc hơn? Tiên – Man đã không đội trời chung, Lư Trường và Hùng Vũ há lại bất phân thắng bại lần nữa? Giữa không gian tranh tối tranh sáng này, tình cảnh mập mờ làm con người ta khó chịu, hay sự lãnh lẽo khiến người ta kinh hãi? Hùng Vũ vẫn bước đi từng bước một trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Không phải vì ông đã đánh bại Lư Trường mà là bởi một trận gió tanh mưa máu sẽ không xảy ra. Con dân hai tộc lại được ấm no thái bình. Vòm trời bao la biết mấy, hà cớ gì phải tranh đấu suốt đời? Nhưng Hùng Vũ có biết, đôi khi trời sinh một cặp mãi mãi là đối thủ của nhau? Cho đến khi… một kẻ nằm xuống! “Ta cũng có một câu nói với ngươi! Hùng Vũ! Đi chết đi!” Vậy là mây đen dự đoán kết cục tàn khốc, vận mệnh không thể thay đổi. Và Lư Trường vẫn y quyết định, đấu đến sức cùng lực kiệt. “Ngươi…” Ngươi sao có thể? Câu hỏi của Hùng Vũ không thể thốt ra trọn vẹn. Là bởi cổ họng của ông đã bị bóp nghẹt. Cường lực của Tâm Nguyệt Hổ Trảo túm lấy, cả thân hình Hùng Vũ bị nhấc bổng lên không. Lư Trường lại như mãnh hổ, nhưng hắn lấy đâu ra sức mạnh như thế? Chẳng phải vừa nãy còn đang trọng thương chẳng thể nhúc nhích? Tuyệt thế cao thủ! Thực lực ai mà đoán định? Chỉ biết người gặp nguy khốn lúc này lại là Hùng Vũ. … “Một tên ngu muội!” Ngưu Quảng thốt ra một câu. Hắn từ từ ngồi xuống chiếc ghế được mấy người hầu mang sẵn tới. Võng lọng chu toàn, xem ra hắn rất biết hưởng thụ. Điệu bộ này làm cho Mỹ An khó chịu. Rốt cuộc thì hắn về phe Tiên tộc hay là Man tộc? Ngưu gia? Kì thực trong lòng Ngưu Quảng vẫn còn một câu hỏi. Hùng Vũ, ngươi sẽ làm gì tiếp theo? Mọi người ai cũng muốn xem Hùng Vũ sẽ phản công ra sao mà không để ý làm thế nào Lư Trường lại chiếm lợi thế? Không một ai bao gồm cả Đằng Long? “Đi chết đi!” Máu trên tay Lư Trường vẫn đổ, nhưng có hề gì, bởi đối thủ của hắn cũng đã đổ máu. Lư Trường vận lực ném Hùng Vũ đi khiến ông ta bay người một quãng rồi ngã dúi dụi xuống đất. Khóe miệng Hùng Vũ lấm tấm những tia đỏ hồng. “Dã Tính! Quả nhiên lợi hại!” Dã Tính là gì? Mọi người nếu đã không biết vì sao Lư Trường đột ngột mạnh lên thì hãy để chính bản thân hắn ta giải thích. “Như thế có phải thú vị hơn không?” Máu vẫn chảy từ nhát kiếm nhưng Lư Trường không có cảm giác đau đớn. Trái lại nó còn cho hắn thêm phần hứng thú. Lư Trường… hắn có còn là người nữa không? Hay là… Dã Tính? “Người ta nói Man tộc thân thể cường tráng một phần là nhờ Dã Tính. Quả không sai!” Hùng Vũ thầm thán phục. Dã tính, bản tính hoang dã của loài động vật nay có trong con người? Bản năng săn mồi, bản năng sát thủ, bản năng chiến đấu. Lư Trường căn bản không phải là người mà là mãnh thú! Nói đến bản năng, nó là thứ tiềm ẩn trong mỗi loài ngay từ khi sinh ra. Bản năng của Lư Trường là một con mãnh thú. Càng đánh càng hăng, càng bị thương càng cuồng nộ. Dã tính có từ lúc hắn được hít thở linh khí trời đất. Dã tính biến Lư Trường thành kẻ đi săn, thành mãnh thú đội lốt người! Vậy mà có câu con người cũng là một loại sinh vật? Dù gì đi nữa cuộc đi săn đã bắt đầu. Kẻ đi săn là Lư Trường và con mồi của hắn… Lư Trường hét lên, gầm lên, tiếng gầm của mãnh thú săn mồi khiến ai ai cũng phải inh tai nhức óc. Trấn Yêu Hống! “Nội lực thật cường đại!” Khí tụ thành hình, đầu hổ nhằm Hùng Vũ mà bổ xuống. Kình lực uy mãnh khiến ông vẫn còn ngơ ngác. Trong giây lát, Hùng Vũ dùng Liên Hoa Trảm để ra đòn tung kiếm. Nhân Kiếm đánh lên vẫn không đủ, Long Kiếm cũng phải đánh lên, song kiếm cự lại Trấn Yêu Hống. Ấy vậy Hùng Vũ vẫn bị chiêu số đánh lùi ba bước. So với ban đầu, Trấn Yêu Hống lúc này mạnh gấp muôn phần. Thật không ngờ Dã Tính giúp Lư Trường một chiêu trấn áp đối thủ. “Bỏ ngay cái bộ mặt ấy đi! Những chiêu số vừa rồi chẳng phải ta và ngươi đã hiểu quá rõ của nhau rồi sao?” Lư Trường nghiêm mặt nói. Câu nói khiến Hùng Vũ đột nhiên định thần trở lại. “Không sai!” Câu trả lời càng khiến bao người khiếp đảm kinh hãi. Cao thủ quá chiêu, chẳng qua đã nằm trong lòng bàn tay. Vậy nãy giờ chẳng phải như cuộc dạo chơi? “Thế này… thế này là?” Ai nấy đều xôn xao bàn tán. Tùy tùng của Ám Dạ cũng không ngoại lệ. Còn hắn thì sao? Hắn có quan tâm đến trận đấu này? “Chủ nhân! Thế này là sao?” “Biết người ra chiêu thế nào tự khắc sẽ có cách phá giải. Màn vừa rồi, chẳng qua là khởi động mà thôi. Nếu muốn thắng phải xem kẻ nào có kì chiêu bá đạo? Kì chiêu bá đạo? Vậy là đến lúc xuất thế của những tuyệt chiêu do hai đệ nhất cao thủ sáng tạo ra? … Lư Trường máu chảy đã ngưng, Dã Tính giúp hắn hồi phục nhanh chóng. “Đột nhiên lành lại vết thương, là thế quái nào vậy mày?” Đàm Vân Thắng nhởn nhơ hỏi. Hắn hỏi vì không biết hay hỏi vì đã biết mà vẫn hỏi? “Năng lực Dã Tính chỉ người Man mới có, không chỉ giúp Lư Trường đại nhân chữa lành vết thương mà còn giúp ngài ấy mạnh lên rất nhiều. Giống như bản năng hoang dã của loài thú săn, càng thấy máu càng kích thích.” Mã Quang nhẹ nhàng trả lời. “Vậy đứa nào cũng có hả?” “Nói đúng ra, chỉ đại nhân mới có.” Câu nói này của Mã Quang làm bọn tráng sĩ thất kinh. Càng thấy máu càng mạnh, càng thấy máu chiến ý càng cao. Máu! Giống như một liều kích thích đối với Lư Trường. Chỉ hắn mới có Dã Tính, dễ hiểu vì sao Lư Trường có thể nắm bắt Man tộc trong lòng bàn tay. “Tới rồi!” Mã Quang vừa dứt câu thì bóng Lư Trường đã biến mất. Kì chiêu sắp xuất hiện? Chỉ biết lúc này Hùng Vũ vẫn đang bất động. Ông ta không muốn chạy? Là do đã trúng Kì Hồ Dị Ngoặc từ lúc nào, Hùng Vũ hai chân bị kẹt không thể nhúc nhích. Lư Trường vẫn còn cách mười bước chân, liệu Hùng Vũ có thể phá giải chiêu này hay không? “Cái gì…” Hùng Vũ thốt lên một câu, gương mặt lo lắng. Ông cố chớp mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ. “Xoẹt, xoẹt”, đó là tất cả những âm thanh vang lên trong đầu. Hùng Vũ không thể định thần cho được, rốt cuộc là ánh sáng không đủ hay… Không gian giằng xé, mọi thứ trở nên méo mó, tất cả không còn giữ được nguyên dạng ban đầu. Không gian bị triền nhiễu ư? Hay chính là Hùng Vũ đang bị triền nhiễu. Thôi rồi! Là kì chiêu của Lư Trường. “Man tộc: Suy Thần Bá Truy!” Triền nhiễu! Mọi thứ đều không rõ ràng. Giống như Lư Trường vậy! Hắn cách đây mười bước chân kia mà? Sao lại… sao lại nhiều “hắn” thế này? Nhiều Lư Trường đến mức Hùng Vũ cứ ngỡ là trong ảo giác. Tuyệt nhiên không phải như vậy, bản thân ông bị triền nhiễu nên không nhận ra đâu là thật, đâu là giả mà thôi. Dù cho có năm Lư Trường đang đến, Hùng Vũ tin rằng chỉ có một người là thật. Đến rồi! Cả năm người cùng lao tới trong nháy mắt, hắn di chuyển nhanh vậy sao? Lúc trước còn cách Hùng Vũ mười bước chân? Chiêu thế quá khó để đoán biết, Hùng Vũ chỉ còn cách đứng yên bất động. Keng! Nhân Kiếm đâm ra trước, Hùng Vũ đỡ được luân của Lư Trường đầu tiên. Ngay sát đó một bóng người bay tới bên phải, Hùng Vũ bèn lấy Long Kiếm mà đánh ngang ra. Muốn thủ thắng, tất phải nhằm chỗ sơ hở của đối phương mà xuất chiêu. Lư Trường quả nhiên hiểu được đạo lí này. Hắn luôn dùng hai mũi giáp công hai bên, Hùng Vũ đỡ được hai chiêu vừa rồi thì khẽ nhếch mép. Tâm trạng tốt bởi ông đã thủ thắng? Trong giây lát đó gương mặt Hùng Vũ lại trở nên biến sắc. Biến sắc đột ngột! Là bởi không nhìn ra sơ hở của đối phương mà còn bị đối phương phát hiện điểm yếu. Hùng Vũ đã quá khinh suất? “Tộc trưởng! Cẩn thận!” Chử Minh hét lớn báo động tình thế nguy hiểm. Nhưng lời cảnh báo đến quá muộn. Hùng Vũ đã cẩn thận hết mức rồi, ngặt nỗi chiêu này của Lư Trường quá ư tuyệt diệu. Lư Trường thứ ba lao tới, nhằm chân Hùng Vũ mà đánh. Ông lập tức vận khí xuống chân, kình lực phát ra phá vỡ sự khống chế của Kì Hồ Dị Ngoặc. Liền đó, Hùng Vũ bèn thuận thế nhảy về phía sau tránh né. Thuận thế? Lư Trường còn thuận hơn, đạo công kích thứ tư đã tới. Lư Trường thứ tư đạp lên vai người thứ ba mà nhảy theo bóng Hùng Vũ. “Tâm Nguyệt Hổ Trảo!” Quá nhanh! Dù biết rõ sẽ có người thứ tư đến giáp công nhưng Hùng Vũ khó mà né đòn. Rõ ràng, ông đang bị triền nhiễu. Hùng Vũ nhảy về phía sau trước lúc Lư Trường đến đánh nhưng hắn vẫn nhanh hơn, chỉ cần nhanh hơn một khoảnh khắc là có thể bắt kịp Hùng Vũ. Lư Trường tung một hổ trảo vào ngực đối phương. Trảo này sắc bén vô cùng, xuyên qua giáp sắt mà khiến Hùng Vũ tóa máu. Bốn người đã xuất hiện, vậy còn người thứ năm? Không phải bất thình lình mà xuất hiện đấy chứ? Hùng Vũ đắn đo, ngay lúc ấy ông đã nghe thấy tiếng Mỹ An. “Cha! Chú ý phía sau!” Hỏng rồi! Tuyệt chiêu này không có một kẽ hở. Hùng Vũ đang lơ lửng trên không chẳng có cách nào phòng thủ phía sau. Lư Trường bất ngờ từ sau lưng tiến đánh, Hùng Vũ chỉ còn nước chịu trận. “Trấn Yêu Hống!” Lư Trường có đủ thời gian niệm ấn, chiêu thế bạo phát. Đầu hổ mọc lên từ dưới đất chồm lấy cả người Hùng Vũ. Kình lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cả người Hùng Vũ bị kình lực ép vào. Cảm giác vô cùng đau đớn, huyết nhục vỡ tan, xương cốt vỡ tan. Hùng Vũ bị đánh bay lên trên không một đoạn rồi mới tự rơi xuống đất. “Cha! Cha…” Mỹ An hoảng hốt chạy ngay xuống phía dưới thủy bích trận. Cô liên tiếp đập tay vào thủy bích nhưng nó không hề xê dịch. Một chiêu khống chế này của Thuần Lang không ai có thể phá giải. Mỹ An chỉ còn cách đứng nhìn cha mình gục xuống mà bất lực. “Ta… không sao!” Hùng Vũ nằm gục dưới đất nhưng cố lên tiếng để Mỹ An yên lòng. “Ngưu hầu! Ngài không có cách nào phá giải thủy bích trận?” Ở phía trên Phụng Dương quay sang Ngưu Quảng hỏi. Nàng hỏi với hi vọng hắn sẽ có cách phá giải nhưng lại gặp ngay một câu hỏi khác. “Vậy trưởng lão ngươi có cách hay không?” Phụng Dương cứng họng. Nàng thân là trưởng lão nhưng thực lực lại chẳng bằng Thiệu Bình chứ đừng nói đến Ngưu Quảng hay Hùng Vũ. Thấy Phụng Dương không nói được gì Ngưu Quảng muôn phần đắc chí. Hắn như chỉ muốn thấy chính Hùng Vũ thất thế. Lẽ nào lại như vậy? … Hùng Vũ bị trúng hai đòn liên tiếp có lẽ đã trọng thương. Bằng chứng là ông vẫn chưa gượng dậy nổi. Quân sĩ Tiên tộc vô cùng lo lắng. Ngược lại, người Man đang hết mực hào hứng. Hiển nhiên vì tộc trưởng của bọn chúng, Lư Trường sắp sửa giành được phần thắng. “Hùng Vũ! Ngươi muốn kết thúc trận đấu như thế này sao?” Lư Trường giọng thâm trầm vang lên. Hắn vẫn đang cố đợi điều gì đó? Hùng Vũ lúc này nghe được tiếng đối thủ mới lò dò đứng dậy. Một tay chống kiếm, ông nói trong khó nhọc. “Suy Thần Bá Truy! Biến giả thành thật, quả nhiên lợi hại!” “Hừ! Ngươi mà biết sợ kì chiêu của ta? Lần đầu gặp nó mà ngươi cũng nhận ra năm người đều là thật, vậy thì chiêu số của ta há chẳng lại quá tầm thường?” “Quá khen!” Ảo Ảnh Ma Luân tạo ra ảnh ảo, Suy Thần Bá Truy biến ảnh ảo thành ảnh thật, năng lực mạnh mẽ như bản thể Lư Trường, nó còn khiến đối phương bị triền nhiễu. Xem ra hắn cũng không phải chỉ học được cái bề ngoài! Hùng Vũ vẫn chân chống chân quỳ, ông tựa hồ chưa gom đủ sức lực mà đứng lên. Người Man thấy vậy thì hú ầm, vang vọng trời đất. “Đứng lên! Đối thủ truyền kiếp của ta! Ngươi không muốn trận đấu kết thúc tẻ nhạt như thế này chứ?” “Tại sao? Tại sao ngươi nhất định phải đấu trận này? Nhất định phải đánh bại ta?” Sức lực vừa gom đủ dồn hết vào câu nói. Hùng Vũ dứt lời miệng đã phun ra một ngụm máu. Sức cùng lực kiệt rồi! Nhưng Hùng Vũ vẫn cố nghe câu trả lời của đối thủ. Chỉ muốn nghe câu ấy thôi, ngay cả tiếng gọi của Mỹ An ông cũng bỏ không thèm quan tâm. Suy Thần Bá Truy dường như đã hết hiệu lực. Lúc này trước mặt Hùng Vũ chỉ còn lại một người duy nhất. Một Lư Trường duy nhất. Hắn đang trừng mắt nhìn ông, dõng dạc nói: “Tại sao ư? Bởi vì đánh bại ngươi ta sẽ đánh bại Tiên tộc. Đánh bại ngươi, toàn cõi Tiên tộc sẽ bị người Man giày xéo. Đánh bại ngươi, Tiên tộc sẽ bị tuyệt diệt. Đánh bại ngươi ta sẽ là thiên hạ vô địch, đánh bại ngươi… ta… sẽ… là… bá… chủ!” Hùng Vũ thất bại cũng có nghĩa thế gian không ai còn là đối thủ của Lư Trường. Một khi chiến thắng hắn sẽ là bá chủ, sẽ hoàn thành bá nghiệp. Chao ôi! Hùng tâm tráng chí! Lư Trường, hắn… hắn sắp có được quyền lực, hắn sắp nắm giữ sinh mệnh của tất cả trong lòng bàn tay! Đó là sức mạnh của kẻ hùng bá trời đất! Nói xong Lư Trường liền cười lớn. Một điệu cười đáng sợ, đáng sợ làm sao? Dù ai kiên định đến đâu khi nghe âm thanh ấy đều kinh sợ đến vô cùng. “Hai tộc vốn có thể chung sống hòa bình. Tại sao con người vẫn cứ động binh đao?” Nhạt nhẽo! Câu nói của Hùng Vũ thật sự nhạt nhẽo. Lư Trường cười lạnh. “Một núi không thể có hai hổ! Lưỡng long tranh châu. Đạo lí này chắc ngươi cũng hiểu đấy chứ?” “Đúng vậy! Ta hiểu!” “Vậy thì…” Lư Trường ngân dài, như hít thêm thật nhiều linh khí, hít thêm mùi vị của bá chủ. “Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta! Dù ngươi có thua cũng phải thua cho đàng hoàng. Đứng lên! Niềm vinh dự của ngươi khi gục ngã là làm cho ta, một kẻ bá chủ trở nên rực rỡ!” Câu nói như tiếng giục giã. Không chỉ Hùng Vũ bị thúc giục đứng dậy. Tất cả quân sĩ Man tộc cũng vậy, tiếng nói như tiếng đốc quân khích lệ tướng sĩ trước ngưỡng cửa chiến thắng. Nhưng… Hùng Vũ sẽ nghĩ thế nào? “Vậy ta cũng nói cho ngươi một câu!” Hùng Vũ đứng trước tình thế nguy cấp đột nhiên bình tĩnh lạ thường. “Được! Ngươi còn điều gì trăn trối thì mau nói ra hết đi! Đối thủ truyền kiếp của ta!” Lư Trường cảm khái. “Ta… nếu như hai tộc giao tranh là điều không thể tránh khỏi, thì ta… dù còn một hơi thở cũng quyết bảo vệ Tiên tộc đến cùng.” “Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng?” Lư Trường cau mày. Hùng Vũ đứng giữa đất trời hiên ngang. Vô cùng hiên ngang, ông đang ngửa mặt lên nhìn trời xanh. Dù trời có bị mây mù che khuất thì đâu đó vẫn còn những tia nắng. Tia nắng mang niềm hi vọng cho con người. Hùng Vũ chính là đang chờ tia nắng ấy. “Ta… nếu không còn trên đời này thì trọng trách bảo vệ Tiên tộc… giao lại cho ngươi đấy! Hùng Vũ!” Câu nói tự nhiên vang lên trong không gian, vang lên trong kí ức của Hùng Vũ. Ông ta đang tưởng nhớ đến ai đây? Giờ phút này mà vẫn còn nhớ đến cố nhân? “Cố nhân ơi! Ta chưa tìm được người giao lại trọng trách như ông đã làm với ta. Vì thế, ta… chưa thể về gặp ông được!” Hùng Vũ thầm cảm thán trong đầu và… “Ha ha ha! Ha ha ha ha!...” Hùng Vũ tay trái vuốt râu, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn. Điệu cười vang vọng khắp nơi, Hùng Vũ cười thật sảng khoái, cười thật hùng tráng. Không chỉ là cảm xúc của Hùng Vũ bộc phát mà chúng nhân khi thấy ông cười lại càng thêm phần kinh sợ. Kinh hãi hơn cả điệu cười hùng tâm tráng chí của Lư Trường ban nãy. Tại sao Hùng Vũ lại cười? Không ai biết! Chỉ thấy quân sĩ hai bên như bị đóng băng trước tiếng cười đó của Hùng Vũ. Không ai hiểu rõ người đang cười kia nghĩ gì? Tất cả chỉ thấy không gian sục sôi bởi tiếng cười đó. Ngưu Quảng vừa nghe thấy âm thanh vang lên thì đứng phắt dậy, hai mắt hắn căng ra, đôi môi mấp máy. “Ngạo… Vũ!” Đằng Long cũng cảm thấy… sợ. Tất cả như bị chấn nhiếp tinh thần. Lư Trường bất chợt lại khí huyết trào dâng. Câu nói của hắn rốt cuộc đã kích thích Hùng Vũ, làm cho Hùng Vũ có thêm động lực và… Hùng Vũ cũng làm hắn chiến ý bạo tăng. Ngạo Vũ! Tiếng cười ngạo nghễ, hạo khí ngợp trời của Hùng Vũ có thể áp chế tinh thần mọi người. Ông ta tinh thần sảng khoái, sảng khoái hết mức. Hùng Vũ cười như thể ngạo thị, coi thường tất cả. Như thể, là một con rồng đang gầm vang giữa trời đất. Vậy Ngạo Vũ là tên của điệu cười kinh thiên động địa đó ư? Chưa chắc! Dưới chân Hùng Vũ bốc lên luồng chân khí màu xanh da trời! Chân khí cứ thế bao bọc đầu gối. Rõ ràng là một chiêu thức gì đó. Hai tay cầm kiếm cũng có chân khí như thế, chân khí ngợp trời khiến Lư Trường không thể nhìn rõ đâu là Long kiếm, đâu là Nhân kiếm. “Tới đây! Lư Trường! Vận dụng hết khả năng của ngươi đi!” Câu nói của Hùng Vũ như lời thách thức đối với Lư Trường. Đối phương vừa mới thập tử nhất sinh mà giờ còn dám buông lời cuồng ngông với hắn? Lư Trường đứng cách Hùng Vũ mười bước nhưng hắn mới nhún chân, khoảng cách đã giảm chỉ còn một bước. Lư Trường dịch chuyển chín bước ư? Một loại bộ pháp tuyệt thế? “Suy Thần Bá Truy! Kì Hồ Dị Ngoặc!” Lư Trường phân thân thành năm người lập tức giáp công. Hắn phi thân lên cao, tay trái ném ra một thứ bọt khí. Bọt khí bao trùm thủy bích khắp một dặm vuông. Cây mọc từ mầm, mầm mọc từ hạt. Thứ mà Lư Trường ném xuống chính là hạt giống. Hạt giống chân khí. Nhưng để làm gì? Ở giữa trận tiền có thứ gì liên quan đến hạt giống kia chứ? Hiển nhiên là có, người hiểu rõ nhất chính là Mã Quang. Hạt giống chân khí mà Lư Trường gieo xuống chính là mấu chốt của Kì Hồ Dị Ngoặc. Có hạt giống tất có cây cối. Khắp mặt đất đều là hạt giống của Kì Hồ Dị Ngoặc, cũng có nghĩa khắp thủy bích đều có thuật khống chế của Lư Trường. Lần này, ông ta muốn dùng bộ pháp để đắc thắng. Mã Quang nghĩ thầm trong bụng. Bộ pháp của Lư Trường đương nhiên tuyệt diệu, lại thêm thuật một khống chế khắp cả không gian, Hùng Vũ làm sao phá giải? “Ngạo Vũ! Thuấn Bộ!” Hùng Vũ đứng trước tình thế hung hiểm cũng không một chút mảy may nao núng. Bởi ông đã có Ngạo Vũ và Thuấn Bộ. Thì ra là hai kì chiêu sắp được Hùng Vũ sử ra. Ngạo Vũ và Thuấn Bộ là gì không ai hay biết, chỉ biết trong nháy mắt thân ảnh Hùng Vũ đã biến mất. Biến mất hoàn toàn! Khoáng thế kì chiêu của cao thủ! Nếu chưa xuất thế kẻ nào dám cả gan mường tượng. Suy Thần Bá Truy đã xuất hiện thì Ngọa Vũ Thuấn Bộ cũng phải có mặt ở trên đời. Một cuộc đấu về bộ pháp sắp sửa nổ ra!
Tại sao? Tại sao chứ? Lư Trường đứng đó ngây ngốc nhìn đối thủ rời đi. Mây đen bỗng nhiên từ đâu kéo đến, không gian cũng bị đám hắc vân đó che đi, ánh sáng giảm dần. Tối dần! Đen dần! Ý không muốn trận đấu tiếp tục hay là dự đoán một kết cục thảm khốc hơn? Tiên – Man đã không đội trời chung, Lư Trường và Hùng Vũ há lại bất phân thắng bại lần nữa? Giữa không gian tranh tối tranh sáng này, tình cảnh mập mờ làm con người ta khó chịu, hay sự lãnh lẽo khiến người ta kinh hãi? Hùng Vũ vẫn bước đi từng bước một trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Không phải vì ông đã đánh bại Lư Trường mà là bởi một trận gió tanh mưa máu sẽ không xảy ra. Con dân hai tộc lại được ấm no thái bình. Vòm trời bao la biết mấy, hà cớ gì phải tranh đấu suốt đời? Nhưng Hùng Vũ có biết, đôi khi trời sinh một cặp mãi mãi là đối thủ của nhau? Cho đến khi… một kẻ nằm xuống! “Ta cũng có một câu nói với ngươi! Hùng Vũ! Đi chết đi!” Vậy là mây đen dự đoán kết cục tàn khốc, vận mệnh không thể thay đổi. Và Lư Trường vẫn y quyết định, đấu đến sức cùng lực kiệt. “Ngươi…” Ngươi sao có thể? Câu hỏi của Hùng Vũ không thể thốt ra trọn vẹn. Là bởi cổ họng của ông đã bị bóp nghẹt. Cường lực của Tâm Nguyệt Hổ Trảo túm lấy, cả thân hình Hùng Vũ bị nhấc bổng lên không. Lư Trường lại như mãnh hổ, nhưng hắn lấy đâu ra sức mạnh như thế? Chẳng phải vừa nãy còn đang trọng thương chẳng thể nhúc nhích? Tuyệt thế cao thủ! Thực lực ai mà đoán định? Chỉ biết người gặp nguy khốn lúc này lại là Hùng Vũ. … “Một tên ngu muội!” Ngưu Quảng thốt ra một câu. Hắn từ từ ngồi xuống chiếc ghế được mấy người hầu mang sẵn tới. Võng lọng chu toàn, xem ra hắn rất biết hưởng thụ. Điệu bộ này làm cho Mỹ An khó chịu. Rốt cuộc thì hắn về phe Tiên tộc hay là Man tộc? Ngưu gia? Kì thực trong lòng Ngưu Quảng vẫn còn một câu hỏi. Hùng Vũ, ngươi sẽ làm gì tiếp theo? Mọi người ai cũng muốn xem Hùng Vũ sẽ phản công ra sao mà không để ý làm thế nào Lư Trường lại chiếm lợi thế? Không một ai bao gồm cả Đằng Long? “Đi chết đi!” Máu trên tay Lư Trường vẫn đổ, nhưng có hề gì, bởi đối thủ của hắn cũng đã đổ máu. Lư Trường vận lực ném Hùng Vũ đi khiến ông ta bay người một quãng rồi ngã dúi dụi xuống đất. Khóe miệng Hùng Vũ lấm tấm những tia đỏ hồng. “Dã Tính! Quả nhiên lợi hại!” Dã Tính là gì? Mọi người nếu đã không biết vì sao Lư Trường đột ngột mạnh lên thì hãy để chính bản thân hắn ta giải thích. “Như thế có phải thú vị hơn không?” Máu vẫn chảy từ nhát kiếm nhưng Lư Trường không có cảm giác đau đớn. Trái lại nó còn cho hắn thêm phần hứng thú. Lư Trường… hắn có còn là người nữa không? Hay là… Dã Tính? “Người ta nói Man tộc thân thể cường tráng một phần là nhờ Dã Tính. Quả không sai!” Hùng Vũ thầm thán phục. Dã tính, bản tính hoang dã của loài động vật nay có trong con người? Bản năng săn mồi, bản năng sát thủ, bản năng chiến đấu. Lư Trường căn bản không phải là người mà là mãnh thú! Nói đến bản năng, nó là thứ tiềm ẩn trong mỗi loài ngay từ khi sinh ra. Bản năng của Lư Trường là một con mãnh thú. Càng đánh càng hăng, càng bị thương càng cuồng nộ. Dã tính có từ lúc hắn được hít thở linh khí trời đất. Dã tính biến Lư Trường thành kẻ đi săn, thành mãnh thú đội lốt người! Vậy mà có câu con người cũng là một loại sinh vật? Dù gì đi nữa cuộc đi săn đã bắt đầu. Kẻ đi săn là Lư Trường và con mồi của hắn… Lư Trường hét lên, gầm lên, tiếng gầm của mãnh thú săn mồi khiến ai ai cũng phải inh tai nhức óc. Trấn Yêu Hống! “Nội lực thật cường đại!” Khí tụ thành hình, đầu hổ nhằm Hùng Vũ mà bổ xuống. Kình lực uy mãnh khiến ông vẫn còn ngơ ngác. Trong giây lát, Hùng Vũ dùng Liên Hoa Trảm để ra đòn tung kiếm. Nhân Kiếm đánh lên vẫn không đủ, Long Kiếm cũng phải đánh lên, song kiếm cự lại Trấn Yêu Hống. Ấy vậy Hùng Vũ vẫn bị chiêu số đánh lùi ba bước. So với ban đầu, Trấn Yêu Hống lúc này mạnh gấp muôn phần. Thật không ngờ Dã Tính giúp Lư Trường một chiêu trấn áp đối thủ. “Bỏ ngay cái bộ mặt ấy đi! Những chiêu số vừa rồi chẳng phải ta và ngươi đã hiểu quá rõ của nhau rồi sao?” Lư Trường nghiêm mặt nói. Câu nói khiến Hùng Vũ đột nhiên định thần trở lại. “Không sai!” Câu trả lời càng khiến bao người khiếp đảm kinh hãi. Cao thủ quá chiêu, chẳng qua đã nằm trong lòng bàn tay. Vậy nãy giờ chẳng phải như cuộc dạo chơi? “Thế này… thế này là?” Ai nấy đều xôn xao bàn tán. Tùy tùng của Ám Dạ cũng không ngoại lệ. Còn hắn thì sao? Hắn có quan tâm đến trận đấu này? “Chủ nhân! Thế này là sao?” “Biết người ra chiêu thế nào tự khắc sẽ có cách phá giải. Màn vừa rồi, chẳng qua là khởi động mà thôi. Nếu muốn thắng phải xem kẻ nào có kì chiêu bá đạo? Kì chiêu bá đạo? Vậy là đến lúc xuất thế của những tuyệt chiêu do hai đệ nhất cao thủ sáng tạo ra? … Lư Trường máu chảy đã ngưng, Dã Tính giúp hắn hồi phục nhanh chóng. “Đột nhiên lành lại vết thương, là thế quái nào vậy mày?” Đàm Vân Thắng nhởn nhơ hỏi. Hắn hỏi vì không biết hay hỏi vì đã biết mà vẫn hỏi? “Năng lực Dã Tính chỉ người Man mới có, không chỉ giúp Lư Trường đại nhân chữa lành vết thương mà còn giúp ngài ấy mạnh lên rất nhiều. Giống như bản năng hoang dã của loài thú săn, càng thấy máu càng kích thích.” Mã Quang nhẹ nhàng trả lời. “Vậy đứa nào cũng có hả?” “Nói đúng ra, chỉ đại nhân mới có.” Câu nói này của Mã Quang làm bọn tráng sĩ thất kinh. Càng thấy máu càng mạnh, càng thấy máu chiến ý càng cao. Máu! Giống như một liều kích thích đối với Lư Trường. Chỉ hắn mới có Dã Tính, dễ hiểu vì sao Lư Trường có thể nắm bắt Man tộc trong lòng bàn tay. “Tới rồi!” Mã Quang vừa dứt câu thì bóng Lư Trường đã biến mất. Kì chiêu sắp xuất hiện? Chỉ biết lúc này Hùng Vũ vẫn đang bất động. Ông ta không muốn chạy? Là do đã trúng Kì Hồ Dị Ngoặc từ lúc nào, Hùng Vũ hai chân bị kẹt không thể nhúc nhích. Lư Trường vẫn còn cách mười bước chân, liệu Hùng Vũ có thể phá giải chiêu này hay không? “Cái gì…” Hùng Vũ thốt lên một câu, gương mặt lo lắng. Ông cố chớp mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ. “Xoẹt, xoẹt”, đó là tất cả những âm thanh vang lên trong đầu. Hùng Vũ không thể định thần cho được, rốt cuộc là ánh sáng không đủ hay… Không gian giằng xé, mọi thứ trở nên méo mó, tất cả không còn giữ được nguyên dạng ban đầu. Không gian bị triền nhiễu ư? Hay chính là Hùng Vũ đang bị triền nhiễu. Thôi rồi! Là kì chiêu của Lư Trường. “Man tộc: Suy Thần Bá Truy!” Triền nhiễu! Mọi thứ đều không rõ ràng. Giống như Lư Trường vậy! Hắn cách đây mười bước chân kia mà? Sao lại… sao lại nhiều “hắn” thế này? Nhiều Lư Trường đến mức Hùng Vũ cứ ngỡ là trong ảo giác. Tuyệt nhiên không phải như vậy, bản thân ông bị triền nhiễu nên không nhận ra đâu là thật, đâu là giả mà thôi. Dù cho có năm Lư Trường đang đến, Hùng Vũ tin rằng chỉ có một người là thật. Đến rồi! Cả năm người cùng lao tới trong nháy mắt, hắn di chuyển nhanh vậy sao? Lúc trước còn cách Hùng Vũ mười bước chân? Chiêu thế quá khó để đoán biết, Hùng Vũ chỉ còn cách đứng yên bất động. Keng! Nhân Kiếm đâm ra trước, Hùng Vũ đỡ được luân của Lư Trường đầu tiên. Ngay sát đó một bóng người bay tới bên phải, Hùng Vũ bèn lấy Long Kiếm mà đánh ngang ra. Muốn thủ thắng, tất phải nhằm chỗ sơ hở của đối phương mà xuất chiêu. Lư Trường quả nhiên hiểu được đạo lí này. Hắn luôn dùng hai mũi giáp công hai bên, Hùng Vũ đỡ được hai chiêu vừa rồi thì khẽ nhếch mép. Tâm trạng tốt bởi ông đã thủ thắng? Trong giây lát đó gương mặt Hùng Vũ lại trở nên biến sắc. Biến sắc đột ngột! Là bởi không nhìn ra sơ hở của đối phương mà còn bị đối phương phát hiện điểm yếu. Hùng Vũ đã quá khinh suất? “Tộc trưởng! Cẩn thận!” Chử Minh hét lớn báo động tình thế nguy hiểm. Nhưng lời cảnh báo đến quá muộn. Hùng Vũ đã cẩn thận hết mức rồi, ngặt nỗi chiêu này của Lư Trường quá ư tuyệt diệu. Lư Trường thứ ba lao tới, nhằm chân Hùng Vũ mà đánh. Ông lập tức vận khí xuống chân, kình lực phát ra phá vỡ sự khống chế của Kì Hồ Dị Ngoặc. Liền đó, Hùng Vũ bèn thuận thế nhảy về phía sau tránh né. Thuận thế? Lư Trường còn thuận hơn, đạo công kích thứ tư đã tới. Lư Trường thứ tư đạp lên vai người thứ ba mà nhảy theo bóng Hùng Vũ. “Tâm Nguyệt Hổ Trảo!” Quá nhanh! Dù biết rõ sẽ có người thứ tư đến giáp công nhưng Hùng Vũ khó mà né đòn. Rõ ràng, ông đang bị triền nhiễu. Hùng Vũ nhảy về phía sau trước lúc Lư Trường đến đánh nhưng hắn vẫn nhanh hơn, chỉ cần nhanh hơn một khoảnh khắc là có thể bắt kịp Hùng Vũ. Lư Trường tung một hổ trảo vào ngực đối phương. Trảo này sắc bén vô cùng, xuyên qua giáp sắt mà khiến Hùng Vũ tóa máu. Bốn người đã xuất hiện, vậy còn người thứ năm? Không phải bất thình lình mà xuất hiện đấy chứ? Hùng Vũ đắn đo, ngay lúc ấy ông đã nghe thấy tiếng Mỹ An. “Cha! Chú ý phía sau!” Hỏng rồi! Tuyệt chiêu này không có một kẽ hở. Hùng Vũ đang lơ lửng trên không chẳng có cách nào phòng thủ phía sau. Lư Trường bất ngờ từ sau lưng tiến đánh, Hùng Vũ chỉ còn nước chịu trận. “Trấn Yêu Hống!” Lư Trường có đủ thời gian niệm ấn, chiêu thế bạo phát. Đầu hổ mọc lên từ dưới đất chồm lấy cả người Hùng Vũ. Kình lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cả người Hùng Vũ bị kình lực ép vào. Cảm giác vô cùng đau đớn, huyết nhục vỡ tan, xương cốt vỡ tan. Hùng Vũ bị đánh bay lên trên không một đoạn rồi mới tự rơi xuống đất. “Cha! Cha…” Mỹ An hoảng hốt chạy ngay xuống phía dưới thủy bích trận. Cô liên tiếp đập tay vào thủy bích nhưng nó không hề xê dịch. Một chiêu khống chế này của Thuần Lang không ai có thể phá giải. Mỹ An chỉ còn cách đứng nhìn cha mình gục xuống mà bất lực. “Ta… không sao!” Hùng Vũ nằm gục dưới đất nhưng cố lên tiếng để Mỹ An yên lòng. “Ngưu hầu! Ngài không có cách nào phá giải thủy bích trận?” Ở phía trên Phụng Dương quay sang Ngưu Quảng hỏi. Nàng hỏi với hi vọng hắn sẽ có cách phá giải nhưng lại gặp ngay một câu hỏi khác. “Vậy trưởng lão ngươi có cách hay không?” Phụng Dương cứng họng. Nàng thân là trưởng lão nhưng thực lực lại chẳng bằng Thiệu Bình chứ đừng nói đến Ngưu Quảng hay Hùng Vũ. Thấy Phụng Dương không nói được gì Ngưu Quảng muôn phần đắc chí. Hắn như chỉ muốn thấy chính Hùng Vũ thất thế. Lẽ nào lại như vậy? … Hùng Vũ bị trúng hai đòn liên tiếp có lẽ đã trọng thương. Bằng chứng là ông vẫn chưa gượng dậy nổi. Quân sĩ Tiên tộc vô cùng lo lắng. Ngược lại, người Man đang hết mực hào hứng. Hiển nhiên vì tộc trưởng của bọn chúng, Lư Trường sắp sửa giành được phần thắng. “Hùng Vũ! Ngươi muốn kết thúc trận đấu như thế này sao?” Lư Trường giọng thâm trầm vang lên. Hắn vẫn đang cố đợi điều gì đó? Hùng Vũ lúc này nghe được tiếng đối thủ mới lò dò đứng dậy. Một tay chống kiếm, ông nói trong khó nhọc. “Suy Thần Bá Truy! Biến giả thành thật, quả nhiên lợi hại!” “Hừ! Ngươi mà biết sợ kì chiêu của ta? Lần đầu gặp nó mà ngươi cũng nhận ra năm người đều là thật, vậy thì chiêu số của ta há chẳng lại quá tầm thường?” “Quá khen!” Ảo Ảnh Ma Luân tạo ra ảnh ảo, Suy Thần Bá Truy biến ảnh ảo thành ảnh thật, năng lực mạnh mẽ như bản thể Lư Trường, nó còn khiến đối phương bị triền nhiễu. Xem ra hắn cũng không phải chỉ học được cái bề ngoài! Hùng Vũ vẫn chân chống chân quỳ, ông tựa hồ chưa gom đủ sức lực mà đứng lên. Người Man thấy vậy thì hú ầm, vang vọng trời đất. “Đứng lên! Đối thủ truyền kiếp của ta! Ngươi không muốn trận đấu kết thúc tẻ nhạt như thế này chứ?” “Tại sao? Tại sao ngươi nhất định phải đấu trận này? Nhất định phải đánh bại ta?” Sức lực vừa gom đủ dồn hết vào câu nói. Hùng Vũ dứt lời miệng đã phun ra một ngụm máu. Sức cùng lực kiệt rồi! Nhưng Hùng Vũ vẫn cố nghe câu trả lời của đối thủ. Chỉ muốn nghe câu ấy thôi, ngay cả tiếng gọi của Mỹ An ông cũng bỏ không thèm quan tâm. Suy Thần Bá Truy dường như đã hết hiệu lực. Lúc này trước mặt Hùng Vũ chỉ còn lại một người duy nhất. Một Lư Trường duy nhất. Hắn đang trừng mắt nhìn ông, dõng dạc nói: “Tại sao ư? Bởi vì đánh bại ngươi ta sẽ đánh bại Tiên tộc. Đánh bại ngươi, toàn cõi Tiên tộc sẽ bị người Man giày xéo. Đánh bại ngươi, Tiên tộc sẽ bị tuyệt diệt. Đánh bại ngươi ta sẽ là thiên hạ vô địch, đánh bại ngươi… ta… sẽ… là… bá… chủ!” Hùng Vũ thất bại cũng có nghĩa thế gian không ai còn là đối thủ của Lư Trường. Một khi chiến thắng hắn sẽ là bá chủ, sẽ hoàn thành bá nghiệp. Chao ôi! Hùng tâm tráng chí! Lư Trường, hắn… hắn sắp có được quyền lực, hắn sắp nắm giữ sinh mệnh của tất cả trong lòng bàn tay! Đó là sức mạnh của kẻ hùng bá trời đất! Nói xong Lư Trường liền cười lớn. Một điệu cười đáng sợ, đáng sợ làm sao? Dù ai kiên định đến đâu khi nghe âm thanh ấy đều kinh sợ đến vô cùng. “Hai tộc vốn có thể chung sống hòa bình. Tại sao con người vẫn cứ động binh đao?” Nhạt nhẽo! Câu nói của Hùng Vũ thật sự nhạt nhẽo. Lư Trường cười lạnh. “Một núi không thể có hai hổ! Lưỡng long tranh châu. Đạo lí này chắc ngươi cũng hiểu đấy chứ?” “Đúng vậy! Ta hiểu!” “Vậy thì…” Lư Trường ngân dài, như hít thêm thật nhiều linh khí, hít thêm mùi vị của bá chủ. “Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta! Dù ngươi có thua cũng phải thua cho đàng hoàng. Đứng lên! Niềm vinh dự của ngươi khi gục ngã là làm cho ta, một kẻ bá chủ trở nên rực rỡ!” Câu nói như tiếng giục giã. Không chỉ Hùng Vũ bị thúc giục đứng dậy. Tất cả quân sĩ Man tộc cũng vậy, tiếng nói như tiếng đốc quân khích lệ tướng sĩ trước ngưỡng cửa chiến thắng. Nhưng… Hùng Vũ sẽ nghĩ thế nào? “Vậy ta cũng nói cho ngươi một câu!” Hùng Vũ đứng trước tình thế nguy cấp đột nhiên bình tĩnh lạ thường. “Được! Ngươi còn điều gì trăn trối thì mau nói ra hết đi! Đối thủ truyền kiếp của ta!” Lư Trường cảm khái. “Ta… nếu như hai tộc giao tranh là điều không thể tránh khỏi, thì ta… dù còn một hơi thở cũng quyết bảo vệ Tiên tộc đến cùng.” “Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng?” Lư Trường cau mày. Hùng Vũ đứng giữa đất trời hiên ngang. Vô cùng hiên ngang, ông đang ngửa mặt lên nhìn trời xanh. Dù trời có bị mây mù che khuất thì đâu đó vẫn còn những tia nắng. Tia nắng mang niềm hi vọng cho con người. Hùng Vũ chính là đang chờ tia nắng ấy. “Ta… nếu không còn trên đời này thì trọng trách bảo vệ Tiên tộc… giao lại cho ngươi đấy! Hùng Vũ!” Câu nói tự nhiên vang lên trong không gian, vang lên trong kí ức của Hùng Vũ. Ông ta đang tưởng nhớ đến ai đây? Giờ phút này mà vẫn còn nhớ đến cố nhân? “Cố nhân ơi! Ta chưa tìm được người giao lại trọng trách như ông đã làm với ta. Vì thế, ta… chưa thể về gặp ông được!” Hùng Vũ thầm cảm thán trong đầu và… “Ha ha ha! Ha ha ha ha!...” Hùng Vũ tay trái vuốt râu, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn. Điệu cười vang vọng khắp nơi, Hùng Vũ cười thật sảng khoái, cười thật hùng tráng. Không chỉ là cảm xúc của Hùng Vũ bộc phát mà chúng nhân khi thấy ông cười lại càng thêm phần kinh sợ. Kinh hãi hơn cả điệu cười hùng tâm tráng chí của Lư Trường ban nãy. Tại sao Hùng Vũ lại cười? Không ai biết! Chỉ thấy quân sĩ hai bên như bị đóng băng trước tiếng cười đó của Hùng Vũ. Không ai hiểu rõ người đang cười kia nghĩ gì? Tất cả chỉ thấy không gian sục sôi bởi tiếng cười đó. Ngưu Quảng vừa nghe thấy âm thanh vang lên thì đứng phắt dậy, hai mắt hắn căng ra, đôi môi mấp máy. “Ngạo… Vũ!” Đằng Long cũng cảm thấy… sợ. Tất cả như bị chấn nhiếp tinh thần. Lư Trường bất chợt lại khí huyết trào dâng. Câu nói của hắn rốt cuộc đã kích thích Hùng Vũ, làm cho Hùng Vũ có thêm động lực và… Hùng Vũ cũng làm hắn chiến ý bạo tăng. Ngạo Vũ! Tiếng cười ngạo nghễ, hạo khí ngợp trời của Hùng Vũ có thể áp chế tinh thần mọi người. Ông ta tinh thần sảng khoái, sảng khoái hết mức. Hùng Vũ cười như thể ngạo thị, coi thường tất cả. Như thể, là một con rồng đang gầm vang giữa trời đất. Vậy Ngạo Vũ là tên của điệu cười kinh thiên động địa đó ư? Chưa chắc! Dưới chân Hùng Vũ bốc lên luồng chân khí màu xanh da trời! Chân khí cứ thế bao bọc đầu gối. Rõ ràng là một chiêu thức gì đó. Hai tay cầm kiếm cũng có chân khí như thế, chân khí ngợp trời khiến Lư Trường không thể nhìn rõ đâu là Long kiếm, đâu là Nhân kiếm. “Tới đây! Lư Trường! Vận dụng hết khả năng của ngươi đi!” Câu nói của Hùng Vũ như lời thách thức đối với Lư Trường. Đối phương vừa mới thập tử nhất sinh mà giờ còn dám buông lời cuồng ngông với hắn? Lư Trường đứng cách Hùng Vũ mười bước nhưng hắn mới nhún chân, khoảng cách đã giảm chỉ còn một bước. Lư Trường dịch chuyển chín bước ư? Một loại bộ pháp tuyệt thế? “Suy Thần Bá Truy! Kì Hồ Dị Ngoặc!” Lư Trường phân thân thành năm người lập tức giáp công. Hắn phi thân lên cao, tay trái ném ra một thứ bọt khí. Bọt khí bao trùm thủy bích khắp một dặm vuông. Cây mọc từ mầm, mầm mọc từ hạt. Thứ mà Lư Trường ném xuống chính là hạt giống. Hạt giống chân khí. Nhưng để làm gì? Ở giữa trận tiền có thứ gì liên quan đến hạt giống kia chứ? Hiển nhiên là có, người hiểu rõ nhất chính là Mã Quang. Hạt giống chân khí mà Lư Trường gieo xuống chính là mấu chốt của Kì Hồ Dị Ngoặc. Có hạt giống tất có cây cối. Khắp mặt đất đều là hạt giống của Kì Hồ Dị Ngoặc, cũng có nghĩa khắp thủy bích đều có thuật khống chế của Lư Trường. Lần này, ông ta muốn dùng bộ pháp để đắc thắng. Mã Quang nghĩ thầm trong bụng. Bộ pháp của Lư Trường đương nhiên tuyệt diệu, lại thêm thuật một khống chế khắp cả không gian, Hùng Vũ làm sao phá giải? “Ngạo Vũ! Thuấn Bộ!” Hùng Vũ đứng trước tình thế hung hiểm cũng không một chút mảy may nao núng. Bởi ông đã có Ngạo Vũ và Thuấn Bộ. Thì ra là hai kì chiêu sắp được Hùng Vũ sử ra. Ngạo Vũ và Thuấn Bộ là gì không ai hay biết, chỉ biết trong nháy mắt thân ảnh Hùng Vũ đã biến mất. Biến mất hoàn toàn! Khoáng thế kì chiêu của cao thủ! Nếu chưa xuất thế kẻ nào dám cả gan mường tượng. Suy Thần Bá Truy đã xuất hiện thì Ngọa Vũ Thuấn Bộ cũng phải có mặt ở trên đời. Một cuộc đấu về bộ pháp sắp sửa nổ ra!