Phong Kiếm
Chương 33 : Mưu kế sơ kì
Ngày đăng: 12:19 16/08/19
Chương 33. Mưu kế sơ kì: Thiên thời
Phàm những người dùng mưu kế là những trí giả muốn đắc thắng mà không cần phải dụng binh. Mưu kế ban đầu nói đến sơ kì. Sơ thì khó biết, thượng dễ biết. Sơ là chỉ lúc mới vào cuộc, chưa có tác động hay hình thái gì, chưa biết sự việc biến chuyển ra sao, giá trị như thế nào. Vậy cho nên sơ kì là cái trứng trong bọc chưa lòi ra, cũng chưa nở thành hình, nó ngầm khởi sự ở trong lòng trí giả. “Hụ, hụ!” Nói đến đây, người đàn ông trên giường liền ho lên một tiếng. Đó là Hùng Vũ, dù bị trọng thương nhưng ông vẫn có giảng giải cho người thiếu niên bên cạnh. “Tộc trưởng đại nhân, ngài nói những lời này là…” Đằng Long muôn phần khó hiểu. “Đó… một chút sở học của ta muốn truyền lại cho ngươi!” Truyền lại? Hùng Vũ nói như thể những ngày tháng của ông không còn nhiều. “Việc này…” “Ta biết ngươi muốn nói gì, Hùng Việt đang hôn mê, Mỹ An tính tình không tốt, không thể dạy. Suy đi xét lại, ta vẫn muốn truyền cho ngươi.” Hùng Vũ khẳng định khiến Đằng Long khẽ cúi mặt xuống đất hổ thẹn. “Tôi đâu có tài đức gì, mong đại nhân nghĩ lại.” “Ha ha! Ngươi không cần khiêm tốn, vả lại, ta đâu có cho không ngươi. Ta lệnh ngươi phải học, sau này dùng nó để phò giúp Tiên tộc có hiểu hay không?” “Hụ hụ!” Đằng Long đỡ Hùng Vũ ngồi dậy, sắc mặt của ông không được tốt cho lắm. “Đằng Long à! Ngươi có một thân phận đặc biệt, cho nên…” “Ngài biết thân phận của tôi ư?” Nghe thấy câu nói của Hùng Vũ Đằng Long hoảng hốt. “Ta có biết một ít!” “Thật ư? Ngài có thể nói cho tôi được không?” Thấy Đằng Long có vẻ sốt sắng, Hùng Vũ chợt nảy ra một ý: “Nói thì có thể nhưng ngươi phải học xong đã.” Lại là kế này, Sơn thần cũng vậy, mỗi khi Đằng Long muốn hỏi về điều gì ngài luôn bắt y học xong một thứ rồi mới nói rõ. Bây giờ đến lượt Hùng Vũ, hai người họ đã thông đồng với nhau từ trước? Hay chăng với Đằng Long chỉ có cách ấy mới khiến cho y học hành tử tế? “Sao nào? Đã bắt đầu học được chưa?” “Xin nghe theo chủ ý của đại nhân. “ Đằng Long để biết được thân thế của mình tất phải nghe theo. Thứ mà y mong muốn bấy lâu nay sắp đạt được rồi. “Đằng Long ngươi, theo ta thấy là một kẻ thông minh nhưng ngươi lại hay suy nghĩ mông lung và mất phương hướng. Cho nên… ngươi không chắc về chính bản thân mình.” Giống! Sao mà giống thế? Bộ dạng nhắm mắt ung dung lúc này của Hùng Vũ rất giống Sơn thần. Ngay cả lời nhận xét về Đằng Long cũng y hệt. Một đạo kí ức lại ùa về trong tâm trí Đằng Long. “Suy nghĩ mông lung cũng như mưu kế sơ kì vậy. Bản thân trí giả lập kế phải tính đi tính lại nhiều lần. Kế để làm gì, có bao nhiêu bước, tiến hành như thế nào? Tính kế phải kĩ càng, nhưng suy nghĩ quá nhiều ắt sẽ tính sai, mưu kế tất hỏng. Muốn lập kế hay cốt phải ở một chữ “đạo”. Thiên đạo, nhân đạo, quỷ đạo.” “Đạo ư?” Đằng Long không hiểu. “Đạo! Là cái cốt lõi của mưu kế. Nhiều người nói chính đạo hay tà đạo cuối cùng đều chỉ là muốn đạt được mục đích.” “Đằng Long! Ngươi nói xem nó có đúng hay không?” Hùng Vũ mở mắt hỏi, Đằng Long lúc này vẫn tập trung suy nghĩ. Ruốt cuộc… y cũng chẳng biết là đúng hay sai. “Tôi… không biết!” “Hừm! Đó là vì bản thân ngươi không biết mình là chính hay tà.” “Thiên đạo là cái đức của trời đất, quỷ đạo là con đường của hắc ám. Vậy còn nhân đạo?” Câu nói của Hùng Vũ như phân chia rạch ròi hai mặt của mưu kế. Một bên là chính một bên là tà, Đằng Long rốt cuộc sẽ ở bên nào? “Con người thì lại chẳng hề có đạo, chỉ là dụng kế tà đạo hay chính đạo mà thôi.” Hùng Vũ tiếp tục. Con người mà! Thứ đặc biệt của tạo hoá nhưng lại chẳng tuân theo tạo hoá, cứ tự coi mình là trung tâm của trời đất. “Đằng Long à, ta thấy nếu như con người không theo thiên đạo tất bị tru diệt, mưu kế không là chính đạo ắt bại vong.” Đến đây Đằng Long mới hiểu vì sao Hùng Vũ được người người kính trọng. Bởi vì ông ta là con người chính trực, làm việc luôn phân minh rõ ràng, đối nhân xử thế lại khoan dung nhân hậu. Một người như thế há chẳng là vĩ nhân hay sao? “Một khi đạo đã định thì mưu kế mới bắt đầu hình thành. Nhưng cái cốt của mưu kế sơ kì không phải là đạo. Vì trong toàn mưu kế, đạo có thể thay đổi”. Mỗi lời Hùng Vũ nói Đằng Long đều cố gắng ghi nhớ trong lòng. Vừa muốn giúp ích cho mình, vừa muốn học cho nhanh để Hùng Vũ có thể nói ra thân thế của y. “Hôm nay đến đây thôi! Ta mệt rồi! Ngươi lui xuống đi!” Hùng Vũ thở dài rồi nằm xuống giường. Đằng Long nhân đó liền cúi đầu. “Thuộc hạ không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi!” … Trên đường ra về, Đằng Long bắt gặp Phụng Dương nhưng lần này có vẻ khác lạ. Nàng cứ thế lướt qua y mà không nói không rằng. Phụng Dương vẫn lạnh lùng thế sao? Hay còn nguyên nhân gì khác? Tâm sự của mỹ nhân, tốt nhất không nên xen vào. Phụng Dương với đôi mắt trong veo nhìn về hư không. Nàng đang nghĩ ngợi. Đó là chuyện vài hôm trước. “Phụng Dương! Ngay cả một gian tế mà con không nhìn ra, vậy thì sau này làm sao có thể hiểu thấu âm mưu kẻ địch?” Phụng Dương đứng trước cửa hậu viện, giọng nói phát ra từ trong phòng là của một bà lão cao tuổi. “Lão phu nhân! Là lỗi của con, xin người trách phạt!” “Bỏ đi! Bỏ đi! Gần đây y thuật của con thế nào?” “Dạ bẩm, con vẫn chăm chỉ nghiên cứu thưa lão phu nhân.” “Thế thì tốt, phải chăm chỉ hơn, vì có người y thuật cũng ngang con rồi đó!” “Ý người là…” Phụng Dương lễ phép hỏi. “Như Tranh! Tuy phương pháp không giống, con theo y lý còn Như Tranh lại dùng y thuật dị thường, nhưng cả hai đều đạt đến đỉnh cao của y học. Có điều…” “Lão phu nhân có gì dặn dò?” “Thuật của Như Tranh hoàn toàn không phải từ Tiên tộc, ta e mọi người sẽ bài xích nó. Vả lại, cũng chưa biết Như Tranh có mục đích gì khác hay không? Việc này ta giao lại cho Phụng Dương con tra xét.” “Phụng Dương tuân mệnh!” “Tra rõ rồi thì tùy con định đoạt, thân làm trưởng lão phải có chính kiến của bản thân, không được để cho người dưới coi thường nghe chưa? Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi! Ta… già rồi!” “Phụng Dương cáo lui!” Phụng Dương nói xong liền từ tốn rời khỏi. Có lẽ nàng buồn rầu là vì việc này chăng? Không biết tự khi nào đã đặt chân đến Tiên Quân tháp. Nàng muốn tìm vài thứ ở Sử các. Một ông già thủ thư tiến đến chào hỏi. “Phụng Dương trưởng lão! Không biết đến đây có việc gì sai bảo?” Phụng Dương cúi đầu rồi nói: “Ta muốn tìm về Thủy tộc!” “Xin đợt một lát!” Người thủ thư viết hai chữ Thủy tộc lên mảnh vải, kế đó niệm ấn. Chữ trên vải biến mất nhưng mảnh vải lại bốc cháy. Phụng Dương liền hiểu ý. “Ta có thể lấy thân phận trưởng lão xem qua được không?” Vốn dĩ chữ trên mảnh vải biến mất nghĩa là Sử các có ghi chép về Thủy tộc nhưng mảnh vải bốc cháy biểu thị đây là cấm thuật, chỉ những người địa vị cao cấp mới được xem thông tin về nó. Người thủ thư thấy Phụng Dương hơi gấp gáp nên nhếch miệng cười: “Đương nhiên là được, chỉ cần trưởng lão đưa thẻ bài ra.” Phụng Dương liền lấy Thiết bài của mình giao cho thủ thư. Người đó lại niệm ấn tìm kiếm nhưng chữ vừa biến mất thì có tiếng nói cất lên. “Không cần tìm nữa. Sách đó ở đây!” Là tiếng của Ngưu Quảng, hắn tiến lại gần đưa cho Phụng Dương cuộn vải. “Thật không biết Phụng Dương trưởng lão cũng quan tâm đến cấm thuật này?” Phụng Dương nhận lấy sách rồi cúi chào: “Đa tạ Lạc hầu.” “Trưởng lão cứ xem tự nhiên, bổn hầu đi trước!” Ngưu Quảng vừa rời khỏi thì Phụng Dương thở dài, rốt cuộc nàng vẫn chậm hơn Ngưu gia một bước. Hắn cũng điều tra về Thủy tộc? Là tình cờ hay đã hoài nghi Như Tranh? Phụng Dương từ từ mở cuộn vải ra đọc. “Sách này nói về Ngưng Thần thuật. Tiền nhân giao đấu với loài Thủy tộc, chúng bị thua phải chạy về biển. Tiền nhân không biết là kế gian, ngài xua quân đuổi theo. Đến gần cửa bể thì trúng phải phục binh, từ đó thất trận. Tiền nhân giao đấu với chủ tử của Thủy tộc thì bị trọng thương, khi trở về mới biết đó là Ngưng Thần thuật bèn lập chí đánh cắp. Sau nhiều công sức, ngài cuối cùng đã đoạt được bí kíp. Kế đó lại bế quan ba năm để tu luyện. Nhưng thấy Ngưng Thần thuật quá hung hiểm, Ngưng Thần thuật làm ngưng đọng chân khí, phá hủy kinh mạch, là thuật tà ác. Tiền nhân luyện thành Ngưng Thần thuật nhưng không truyền cho ai. Đến năm kế tiếp thì ngài thác, Ngưng Thần thuật từ đó thất truyền. Đời sau không còn thấy nhắc đến nữa.” Ngưng Thần thuật có nguồn gốc ở Thủy tộc ư? Muốn tìm hiểu về Như Tranh nhưng Phụng Dương lại tình cờ phát hiện ra bí mật này. Thương thế của Hùng Việt tám chín phần là do Ngưng Thần thuật gây nên. Nàng đột nhiên lo lắng vô cùng. Lẽ nào? Liệu nàng đã sớm biết về Ngưng Thần thuật? Cái bóng áo đỏ ám hại Hùng Việt là ai? Nàng cũng vẫn thường mặc áo đỏ đấy thôi? Người Thủy tộc không tự nhiên xuất hiện, cấm thuật thất truyền không tự động trùng xuất tại nhân gian? Phụng Dương vô cùng lo lắng, bởi bí mật này, Ngưu gia đã đi trước nàng một bước! … Hôm sau, Đằng Long lại đến chỗ Hùng Vũ. Một người ngồi ghế, một người trên giường, người này giảng, người kia nghe. “Đằng Long! Ngươi nói ta xem hôm qua học đến đâu rồi?” “Bẩm đại nhân, cốt lõi của mưu kế là ở chữ đạo, nhưng việc chính của mưu kế sơ kì không phải là đạo.” “Ừ! Tốt lắm! Xem ra ngươi cũng để tâm đến lời ta nói. Vậy theo ngươi mưu kế sơ kì để làm gì?” Đằng Long trầm tư trước câu hỏi, cuối cùng y mạnh dạn lên tiếng: “Là xét đến thiên thời?” “Ha ha! Nói hay lắm, quả không ngoài dự liệu của ta, ngươi rất thông minh. So với đám tân binh năm nay, ngươi xứng đáng đứng đầu.” “Đại nhân quá khen!” Hùng Vũ cười sảng khoái rồi nhắm mắt. “Thiên thời tức chỉ các việc của trời. Nói về ngày đêm, về mưa nắng, về ngày lạnh hay ngày nóng.” “Tựa hồ không liên qua đến việc lập mưu kế?” Đằng Long thắc mắc. “Vậy ngươi đi câu có phải xem thời tiết hay không? Hơn nữa cách nói trên chỉ là cái nhìn của binh gia lúc lâm trận mà thôi.” Hùng Vũ vẫn nhắm mắt trả lời. “Đại nhân nói vậy trừ phi thiên thời còn có cách hiểu nào khác?” “Đúng vậy! Ngươi xem!” Hùng Vũ chỉ tay ra cửa nhằm đúng lúc mặt trời đang lên đỏ ửng cả một khoảng không. “Thiên thời là thời vận của trời, là cái xoay vần của tạo hóa, bao gồm cả con người. Phàm trí giả lập kế để mưu đồ tư lợi cho họ hoặc chủ tử của họ. Muốn đắc lợi thì phải xét đến thiên thời mà lập kế để đoạt lợi. Là phải xem trời đất, xem thế sự, phải xem bản thân, phải xem kẻ địch. Như thế mới quyết định kế hay hay không hay.” “Vậy thế nào mới được gọi là kế hay?” Đằng Long cố gắng ghi nhớ. “Dự đoán thời thế để quyết định lợi hại. Nắm vững thời thế là điều trọng yếu. Thời thế mà ai ai cũng nắm được thì không còn là thiên thời nữa. Kẻ trí đoán trước được thiên thời, ấy mới gọi là thông minh. Khi thời cơ đến thì lập tức hành động. Đoán trước được thiên thời là đi trước thiên hạ một bước. Kế lập như vậy thì gọi là hay.” Đằng Long nghe đến đây thì gật gù, y khẽ nói: “Biết được cái việc mà người khác chưa biết, làm được cái việc mà người khác chưa nghĩ?” “Đúng rồi! Có thể hiểu như vậy! Ngươi còn thắc mắc gì nữa không?” “Dạ thưa không!” “Tốt! Vậy đọc lại cho ta nghe những gì học từ hôm qua đến nay?” Hùng Vũ vuốt râu hỏi, Đằng Long lẩm nhẩm trong đầu một lát rồi đọc ra liền mạch. “Mưu kế cốt ở đạo, gồm Thiên đạo, Nhân đạo, Quỷ đạo. Mưu kế sơ kì như cái trứng ở trong bọc chưa thành hình. Cốt lõi của sơ kì là thiên thời. Dự đoán được thiên thời là đi trước thiên hạ. Đại nhân! Tại hạ chỉ nhớ được từng đó, mong ngài bổ sung thêm những chỗ thiếu sót.” “Được! Như thế là nắm được đại ý rồi không cần nói thêm. Chỉ nên nhớ kĩ, người không theo Thiên đạo sẽ bị tru diệt, mưu kế không thuận Thiên đạo thì khó thành.” “Thuộc hạ ghi nhớ!” “Vậy ngươi thử nghĩ xem, thiên thời bây giờ là như thế nào?” Hùng Vũ bất chợt hỏi làm Đằng Long thất kinh. Hỏi y về thiên thời ư? Làm sao mà biết được, thiên thời về cái gì, mưu kế cho ai? Quả thực Đằng Long khó mà hồi đáp. Suy nghĩ mông lung làm sao hoàn thành được mưu kế sơ kì? Sở dĩ Đằng Long không có câu trả lời là vì bản thân y không biết mình thuộc Thiên đạo hay Quỷ đạo. Phải trái lẫn lộn nên cái gì cũng không rõ ràng. Hùng Vũ thấy vậy liền thở dài, ông không khỏi dâng lên một dòng cảm xúc. “Đứa trẻ này dù ở đạo nào cũng sẽ là kì tài, theo thiên đạo thì tốt, nhân đạo thì chẳng sao, nhưng quỷ đạo thì có phần đáng tiếc. Đằng Long cũng như cái trứng ở trong bọc vậy.” Tiếng thở dài vừa kết thúc thì giọng nói oang oang vang lên: “Đầu đông mà vẫn có nắng, trời quang mây tạnh, thiên thời há chẳng tốt đẹp lắm sao?” “Ngưu hầu đến rồi?” “Tham bái tộc trưởng!” Ngưu Quảng bước vào giữa nhà, đưa hai tay lên chắp bái. “Không cần đa lễ! Mời ngài!” Hùng Vũ nói rồi đưa tay ra dấu cho Ngưu Quảng ngồi xuống. Sau lại quay sang Đằng Long: “Hôm nay học đến đây thôi, ngươi mau lui xuống.” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Đằng Long lập tức lui ra, y chẳng thèm liếc nhìn Ngưu Quảng một cái. Ngưu Quảng nhìn theo rồi cười nhạt với Hùng Vũ: “Xem ra tộc trưởng đang tìm truyền nhân?” “Ha ha! Truyền nhân gì đâu, đứa trẻ đó khéo bồi dưỡng thì sẽ thành kì tài giúp sức Tiên tộc.” “Nhưng cũng đâu cần tộc trưởng phải đích thân chỉ điểm? Đằng Long chắc phải có gì đặc biệt?” Hùng Vũ nghe xong thì liền im lặng khiến Ngưu Quảng phải đổi chủ đề. “Thôi! Không nói chuyện đó nữa? Tôi đến là để báo cho tộc trưởng một số sự vụ quan trọng trong lúc ngài hôn mê.” “Được! Mời ngài!” “Sau đại chiến cả hai tộc đều tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã điều động Huyết Đồ trấn giữ biên giới, mặt tây bắc đề phòng Man tộc, mặt đông trấn thủ Thủy tộc thừa cơ xâm phạm.” Quân lính các kì đâu mà phải điều một đội thân vệ chuyên bảo hộ gia quyến tộc trưởng đi trấn thủ biên giới? “Lệnh cho bọn họ chỉ thủ không công, nếu địch đến phạm lập tức cấp báo!” Ngưu Quảng bưng chén nước đưa cho Hùng Vũ rồi hỏi tiếp: “Ngài có muốn nghe về tổn thất hay không?” “Được!” Hùng Vũ gật đầu. “Binh chết ba ngàn, bị thương tám ngàn. Quân số suy giảm tổng cộng hơn mười ngàn. Mất đi hai Tam Ly châu!” Hùng Vũ nghe xong thì chảy nước mắt. Đến bao giờ Tiên tộc mới được sống trong cảnh thái bình? “Đều là lỗi của ta! Tất cả là tại ta!” “Tất cả đổi lấy một Diêu Sơn thảo liệu có đáng không?” Hùng Vũ biết là Ngưu Quảng đang thầm chỉ trích nên cảm thấy hổ thẹn. Nhưng lúc này ông lại chợt nảy ra một thắc mắc, rõ ràng Lư trường đã nhận bảo vật và chấp nhận cầu hòa. Hắn tiến công rốt cuộc là vì cớ gì kia chứ? Lư Trường là một kẻ cẩn trọng lại thêm Mã Quang bên cạnh. Hắn không đời nào dễ dàng động binh như thế? Hùng Vũ có biết Lư trường tiến đánh Tiên tộc là do phong thư của Ngưu Quảng? Nói đúng hơn là song kế mượn gió bẻ măng và tiêu binh của hắn? “Tộc trưởng! Người nhà các binh sĩ tử trận thì làm thế nào?” Ngưu Quảng đặt câu hỏi khiến cho Hùng Vũ suy nghĩ hồi lâu. “Lấy gạo và tiền tài phân phát cho họ. Cấp cho từng nhà ruộng đất để vợ con yên ổn làm ăn.” Đây chính là cách tốt nhất để yên lòng dân. Ngưu Quảng lại hỏi tiếp: “Vậy việc này nên giao cho ai chủ sự?” “Phụng Dương trước nay vẫn lo những việc như thế. Vậy cứ để Tả trưởng lão làm đi!” “Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp!” Ngưu Quảng nói rồi thì đứng dậy cất bước. Hắn về đến phủ đệ thì sa sầm mặt mày và bực bội. “Thất phu Hùng Vũ, rốt cuộc vẫn không dùng ta? Hắn luôn luôn đề phòng Ngưu Quảng này!” Một kẻ tâm cơ khó đoán như Ngưu Quảng ai mà chẳng phải đề phòng? Ngưu Quảng nắm chặt bàn tay không buông cho đến khi Lý Kiệt bước vào. “Có chuyện gì ngươi mau nói!” Ngưu Quảng gằn giọng, Lý Kiệt biết được hắn đang khó chịu nên dám vòng vo. “Man tộc sai người hồi đáp nói rằng trong tộc có loạn, không thể tiếp tục phát binh. Bọn chúng ước hẹn một thời gian nữa mới khởi sự.” Ngưu Quảng nghe vậy thì trầm ngâm: “Quả đúng như ta dự liệu! Mã Quang sẽ không mạo hiểm xuất chiến. Hoặc giả, chính bọn chúng đang án binh bất động để chờ thời cơ.” “Ý của ngài là?” “Bọn chúng cũng đang toạ sơn quan hổ đấu, muốn đợi Tiên tộc phát sinh biến loạn mà đánh lấy.” “Đại nhân dạy phải! Nhưng thám tử hồi báo Lư Trường đã bế quan không định ngày tái xuất.” “Bế quan trị thương?” Ngưu Quảng ngạc nhiên hỏi. “Đúng vậy! Ngoài Mã Quang và Thuần Lang thì hắn không hề tiếp xúc với một ai khác.” Lư Trường bế quan chắc hẳn là sự thật, thám tử do Ngưu Quảng phái đi không dễ bị mắc lừa. Có điều Lư Trường bị thương là thật hay giả? “Tiếp tục theo dõi động tĩnh của Man tộc, còn nữa, điều tra hành tung của Phụng Dương và Như Tranh cho ta.” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Lý Kiệt lui xuống, hắn không muốn ngắt mạch suy nghĩ của Ngưu Quảng thêm nữa. Chủ nhân của hắn lại bước vào tính toán kế sách. “Lư Trường ơi Lư Trường, ngươi bế quan rốt cuộc là thật hay giả? Chỉ cần giải đáp được thắc mắc này ta sẽ nắm đại cục trong tay.” “Hai thế lực cùng suy yếu, Hùng Vũ, ngươi nói xem đó chẳng phải là thiên thời của ta hay sao? Ngươi cứ chờ đó, sẽ có một ngày Ngưu gia hoàn thành bá nghiệp.” Ngưu Quảng đứng lặng quan sát trời đất, hắn mường tượng ra viễn cảnh nắm giữ sinh mệnh kẻ khác, viễn cảnh thật hùng tráng! Nhưng viễn cảnh ấy vẫn còn xa! Khi mưu kế chưa thành, thiên thời chưa định! … Gió lạnh nổi lên xào xạc lúc buổi ban chiều, bầu trời đã không đủ sức cản lại. Ánh tịch dương chỉ le lói lúc ẩn lúc hiện, tia nắng mà nó mang tới chẳng thể so được hàn khí bủa vây không gian. Đằng Long đang ngồi xếp bằng trên đỉnh Tiên Quân tháp. “Ở đây rất cao cho nên…” “Gió rất lạnh!” Nhãn lực con người quả thực tầm thường, chỉ cách có vài chục trượng thế nhưng chẳng thể nhìn rõ mái nhà đâu nữa. Khung cảnh hiện ra trước mặt Đằng Long hết sức hùng tráng. Bầu trời mở rộng như lưới tròn úp lấy chúng nhân, dưới đất mờ ảo tựa giá vuông nâng đỡ con người. “Trời trắng. Đất đen.” Chỉ vì nhãn lực có hạn nên khi một thứ quá sức tưởng tưởng con người tựa hồ quy nó về màu duy nhất. Hay là chỉ có Đằng Long mới thế? “Ta ở giữa… trời và đất!” “Thiên đạo hay Quỷ đạo? Chỗ nào là nơi ta thuộc về, bên nào cho ta tung hoành thỏa sức?” Hình như… Đằng Long bất chợt thấy mình vô lực. Thân muốn động nhưng hình chẳng thể nhúc nhích. Y nhìn xuống dưới thì thấy quần áo bắt đầu ướt sũng. Tay chân bị trói vào chiếc cột cao. Trời mưa lấm tấm, giọt nước li ti vất vưởng ở trong không trung. Chúng cứ thế mà dần tích tụ rồi lại mang theo hơi lạnh thấu cốt. “Nước của trời thấm đẫm mặt đất hay là nước mắt thương tiếc chính bản thân ta?” “Hùng Vũ! Ngươi rốt cuộc là cứu hay là giết? Ngươi là kẻ thù hay là người ta đáng phải ngưỡng mộ?” Hừ! Đằng Long dần dần xóa bỏ hồi ức, y muốn trở về thực tại yên ắng trầm mặc. Y vẫn ngồi xếp bằng ở nơi cao nhất của một Tiên tộc bao la. “Ta mất đi nhãn lực… thì ngươi lại đến?” Cho dù hai mắt mở to tuy nhiên xung quanh chỉ toàn bóng tối. Đằng Long cảm nhận có những chớp đỏ bao quanh hốc mắt. Không chỉ một mình! Đằng Long quay đầu nhìn về phía sau, một kẻ đang ngồi xếp bằng dựa lưng vào y. Ma ảnh với đôi mắt đỏ lừ!
Phàm những người dùng mưu kế là những trí giả muốn đắc thắng mà không cần phải dụng binh. Mưu kế ban đầu nói đến sơ kì. Sơ thì khó biết, thượng dễ biết. Sơ là chỉ lúc mới vào cuộc, chưa có tác động hay hình thái gì, chưa biết sự việc biến chuyển ra sao, giá trị như thế nào. Vậy cho nên sơ kì là cái trứng trong bọc chưa lòi ra, cũng chưa nở thành hình, nó ngầm khởi sự ở trong lòng trí giả. “Hụ, hụ!” Nói đến đây, người đàn ông trên giường liền ho lên một tiếng. Đó là Hùng Vũ, dù bị trọng thương nhưng ông vẫn có giảng giải cho người thiếu niên bên cạnh. “Tộc trưởng đại nhân, ngài nói những lời này là…” Đằng Long muôn phần khó hiểu. “Đó… một chút sở học của ta muốn truyền lại cho ngươi!” Truyền lại? Hùng Vũ nói như thể những ngày tháng của ông không còn nhiều. “Việc này…” “Ta biết ngươi muốn nói gì, Hùng Việt đang hôn mê, Mỹ An tính tình không tốt, không thể dạy. Suy đi xét lại, ta vẫn muốn truyền cho ngươi.” Hùng Vũ khẳng định khiến Đằng Long khẽ cúi mặt xuống đất hổ thẹn. “Tôi đâu có tài đức gì, mong đại nhân nghĩ lại.” “Ha ha! Ngươi không cần khiêm tốn, vả lại, ta đâu có cho không ngươi. Ta lệnh ngươi phải học, sau này dùng nó để phò giúp Tiên tộc có hiểu hay không?” “Hụ hụ!” Đằng Long đỡ Hùng Vũ ngồi dậy, sắc mặt của ông không được tốt cho lắm. “Đằng Long à! Ngươi có một thân phận đặc biệt, cho nên…” “Ngài biết thân phận của tôi ư?” Nghe thấy câu nói của Hùng Vũ Đằng Long hoảng hốt. “Ta có biết một ít!” “Thật ư? Ngài có thể nói cho tôi được không?” Thấy Đằng Long có vẻ sốt sắng, Hùng Vũ chợt nảy ra một ý: “Nói thì có thể nhưng ngươi phải học xong đã.” Lại là kế này, Sơn thần cũng vậy, mỗi khi Đằng Long muốn hỏi về điều gì ngài luôn bắt y học xong một thứ rồi mới nói rõ. Bây giờ đến lượt Hùng Vũ, hai người họ đã thông đồng với nhau từ trước? Hay chăng với Đằng Long chỉ có cách ấy mới khiến cho y học hành tử tế? “Sao nào? Đã bắt đầu học được chưa?” “Xin nghe theo chủ ý của đại nhân. “ Đằng Long để biết được thân thế của mình tất phải nghe theo. Thứ mà y mong muốn bấy lâu nay sắp đạt được rồi. “Đằng Long ngươi, theo ta thấy là một kẻ thông minh nhưng ngươi lại hay suy nghĩ mông lung và mất phương hướng. Cho nên… ngươi không chắc về chính bản thân mình.” Giống! Sao mà giống thế? Bộ dạng nhắm mắt ung dung lúc này của Hùng Vũ rất giống Sơn thần. Ngay cả lời nhận xét về Đằng Long cũng y hệt. Một đạo kí ức lại ùa về trong tâm trí Đằng Long. “Suy nghĩ mông lung cũng như mưu kế sơ kì vậy. Bản thân trí giả lập kế phải tính đi tính lại nhiều lần. Kế để làm gì, có bao nhiêu bước, tiến hành như thế nào? Tính kế phải kĩ càng, nhưng suy nghĩ quá nhiều ắt sẽ tính sai, mưu kế tất hỏng. Muốn lập kế hay cốt phải ở một chữ “đạo”. Thiên đạo, nhân đạo, quỷ đạo.” “Đạo ư?” Đằng Long không hiểu. “Đạo! Là cái cốt lõi của mưu kế. Nhiều người nói chính đạo hay tà đạo cuối cùng đều chỉ là muốn đạt được mục đích.” “Đằng Long! Ngươi nói xem nó có đúng hay không?” Hùng Vũ mở mắt hỏi, Đằng Long lúc này vẫn tập trung suy nghĩ. Ruốt cuộc… y cũng chẳng biết là đúng hay sai. “Tôi… không biết!” “Hừm! Đó là vì bản thân ngươi không biết mình là chính hay tà.” “Thiên đạo là cái đức của trời đất, quỷ đạo là con đường của hắc ám. Vậy còn nhân đạo?” Câu nói của Hùng Vũ như phân chia rạch ròi hai mặt của mưu kế. Một bên là chính một bên là tà, Đằng Long rốt cuộc sẽ ở bên nào? “Con người thì lại chẳng hề có đạo, chỉ là dụng kế tà đạo hay chính đạo mà thôi.” Hùng Vũ tiếp tục. Con người mà! Thứ đặc biệt của tạo hoá nhưng lại chẳng tuân theo tạo hoá, cứ tự coi mình là trung tâm của trời đất. “Đằng Long à, ta thấy nếu như con người không theo thiên đạo tất bị tru diệt, mưu kế không là chính đạo ắt bại vong.” Đến đây Đằng Long mới hiểu vì sao Hùng Vũ được người người kính trọng. Bởi vì ông ta là con người chính trực, làm việc luôn phân minh rõ ràng, đối nhân xử thế lại khoan dung nhân hậu. Một người như thế há chẳng là vĩ nhân hay sao? “Một khi đạo đã định thì mưu kế mới bắt đầu hình thành. Nhưng cái cốt của mưu kế sơ kì không phải là đạo. Vì trong toàn mưu kế, đạo có thể thay đổi”. Mỗi lời Hùng Vũ nói Đằng Long đều cố gắng ghi nhớ trong lòng. Vừa muốn giúp ích cho mình, vừa muốn học cho nhanh để Hùng Vũ có thể nói ra thân thế của y. “Hôm nay đến đây thôi! Ta mệt rồi! Ngươi lui xuống đi!” Hùng Vũ thở dài rồi nằm xuống giường. Đằng Long nhân đó liền cúi đầu. “Thuộc hạ không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi!” … Trên đường ra về, Đằng Long bắt gặp Phụng Dương nhưng lần này có vẻ khác lạ. Nàng cứ thế lướt qua y mà không nói không rằng. Phụng Dương vẫn lạnh lùng thế sao? Hay còn nguyên nhân gì khác? Tâm sự của mỹ nhân, tốt nhất không nên xen vào. Phụng Dương với đôi mắt trong veo nhìn về hư không. Nàng đang nghĩ ngợi. Đó là chuyện vài hôm trước. “Phụng Dương! Ngay cả một gian tế mà con không nhìn ra, vậy thì sau này làm sao có thể hiểu thấu âm mưu kẻ địch?” Phụng Dương đứng trước cửa hậu viện, giọng nói phát ra từ trong phòng là của một bà lão cao tuổi. “Lão phu nhân! Là lỗi của con, xin người trách phạt!” “Bỏ đi! Bỏ đi! Gần đây y thuật của con thế nào?” “Dạ bẩm, con vẫn chăm chỉ nghiên cứu thưa lão phu nhân.” “Thế thì tốt, phải chăm chỉ hơn, vì có người y thuật cũng ngang con rồi đó!” “Ý người là…” Phụng Dương lễ phép hỏi. “Như Tranh! Tuy phương pháp không giống, con theo y lý còn Như Tranh lại dùng y thuật dị thường, nhưng cả hai đều đạt đến đỉnh cao của y học. Có điều…” “Lão phu nhân có gì dặn dò?” “Thuật của Như Tranh hoàn toàn không phải từ Tiên tộc, ta e mọi người sẽ bài xích nó. Vả lại, cũng chưa biết Như Tranh có mục đích gì khác hay không? Việc này ta giao lại cho Phụng Dương con tra xét.” “Phụng Dương tuân mệnh!” “Tra rõ rồi thì tùy con định đoạt, thân làm trưởng lão phải có chính kiến của bản thân, không được để cho người dưới coi thường nghe chưa? Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi! Ta… già rồi!” “Phụng Dương cáo lui!” Phụng Dương nói xong liền từ tốn rời khỏi. Có lẽ nàng buồn rầu là vì việc này chăng? Không biết tự khi nào đã đặt chân đến Tiên Quân tháp. Nàng muốn tìm vài thứ ở Sử các. Một ông già thủ thư tiến đến chào hỏi. “Phụng Dương trưởng lão! Không biết đến đây có việc gì sai bảo?” Phụng Dương cúi đầu rồi nói: “Ta muốn tìm về Thủy tộc!” “Xin đợt một lát!” Người thủ thư viết hai chữ Thủy tộc lên mảnh vải, kế đó niệm ấn. Chữ trên vải biến mất nhưng mảnh vải lại bốc cháy. Phụng Dương liền hiểu ý. “Ta có thể lấy thân phận trưởng lão xem qua được không?” Vốn dĩ chữ trên mảnh vải biến mất nghĩa là Sử các có ghi chép về Thủy tộc nhưng mảnh vải bốc cháy biểu thị đây là cấm thuật, chỉ những người địa vị cao cấp mới được xem thông tin về nó. Người thủ thư thấy Phụng Dương hơi gấp gáp nên nhếch miệng cười: “Đương nhiên là được, chỉ cần trưởng lão đưa thẻ bài ra.” Phụng Dương liền lấy Thiết bài của mình giao cho thủ thư. Người đó lại niệm ấn tìm kiếm nhưng chữ vừa biến mất thì có tiếng nói cất lên. “Không cần tìm nữa. Sách đó ở đây!” Là tiếng của Ngưu Quảng, hắn tiến lại gần đưa cho Phụng Dương cuộn vải. “Thật không biết Phụng Dương trưởng lão cũng quan tâm đến cấm thuật này?” Phụng Dương nhận lấy sách rồi cúi chào: “Đa tạ Lạc hầu.” “Trưởng lão cứ xem tự nhiên, bổn hầu đi trước!” Ngưu Quảng vừa rời khỏi thì Phụng Dương thở dài, rốt cuộc nàng vẫn chậm hơn Ngưu gia một bước. Hắn cũng điều tra về Thủy tộc? Là tình cờ hay đã hoài nghi Như Tranh? Phụng Dương từ từ mở cuộn vải ra đọc. “Sách này nói về Ngưng Thần thuật. Tiền nhân giao đấu với loài Thủy tộc, chúng bị thua phải chạy về biển. Tiền nhân không biết là kế gian, ngài xua quân đuổi theo. Đến gần cửa bể thì trúng phải phục binh, từ đó thất trận. Tiền nhân giao đấu với chủ tử của Thủy tộc thì bị trọng thương, khi trở về mới biết đó là Ngưng Thần thuật bèn lập chí đánh cắp. Sau nhiều công sức, ngài cuối cùng đã đoạt được bí kíp. Kế đó lại bế quan ba năm để tu luyện. Nhưng thấy Ngưng Thần thuật quá hung hiểm, Ngưng Thần thuật làm ngưng đọng chân khí, phá hủy kinh mạch, là thuật tà ác. Tiền nhân luyện thành Ngưng Thần thuật nhưng không truyền cho ai. Đến năm kế tiếp thì ngài thác, Ngưng Thần thuật từ đó thất truyền. Đời sau không còn thấy nhắc đến nữa.” Ngưng Thần thuật có nguồn gốc ở Thủy tộc ư? Muốn tìm hiểu về Như Tranh nhưng Phụng Dương lại tình cờ phát hiện ra bí mật này. Thương thế của Hùng Việt tám chín phần là do Ngưng Thần thuật gây nên. Nàng đột nhiên lo lắng vô cùng. Lẽ nào? Liệu nàng đã sớm biết về Ngưng Thần thuật? Cái bóng áo đỏ ám hại Hùng Việt là ai? Nàng cũng vẫn thường mặc áo đỏ đấy thôi? Người Thủy tộc không tự nhiên xuất hiện, cấm thuật thất truyền không tự động trùng xuất tại nhân gian? Phụng Dương vô cùng lo lắng, bởi bí mật này, Ngưu gia đã đi trước nàng một bước! … Hôm sau, Đằng Long lại đến chỗ Hùng Vũ. Một người ngồi ghế, một người trên giường, người này giảng, người kia nghe. “Đằng Long! Ngươi nói ta xem hôm qua học đến đâu rồi?” “Bẩm đại nhân, cốt lõi của mưu kế là ở chữ đạo, nhưng việc chính của mưu kế sơ kì không phải là đạo.” “Ừ! Tốt lắm! Xem ra ngươi cũng để tâm đến lời ta nói. Vậy theo ngươi mưu kế sơ kì để làm gì?” Đằng Long trầm tư trước câu hỏi, cuối cùng y mạnh dạn lên tiếng: “Là xét đến thiên thời?” “Ha ha! Nói hay lắm, quả không ngoài dự liệu của ta, ngươi rất thông minh. So với đám tân binh năm nay, ngươi xứng đáng đứng đầu.” “Đại nhân quá khen!” Hùng Vũ cười sảng khoái rồi nhắm mắt. “Thiên thời tức chỉ các việc của trời. Nói về ngày đêm, về mưa nắng, về ngày lạnh hay ngày nóng.” “Tựa hồ không liên qua đến việc lập mưu kế?” Đằng Long thắc mắc. “Vậy ngươi đi câu có phải xem thời tiết hay không? Hơn nữa cách nói trên chỉ là cái nhìn của binh gia lúc lâm trận mà thôi.” Hùng Vũ vẫn nhắm mắt trả lời. “Đại nhân nói vậy trừ phi thiên thời còn có cách hiểu nào khác?” “Đúng vậy! Ngươi xem!” Hùng Vũ chỉ tay ra cửa nhằm đúng lúc mặt trời đang lên đỏ ửng cả một khoảng không. “Thiên thời là thời vận của trời, là cái xoay vần của tạo hóa, bao gồm cả con người. Phàm trí giả lập kế để mưu đồ tư lợi cho họ hoặc chủ tử của họ. Muốn đắc lợi thì phải xét đến thiên thời mà lập kế để đoạt lợi. Là phải xem trời đất, xem thế sự, phải xem bản thân, phải xem kẻ địch. Như thế mới quyết định kế hay hay không hay.” “Vậy thế nào mới được gọi là kế hay?” Đằng Long cố gắng ghi nhớ. “Dự đoán thời thế để quyết định lợi hại. Nắm vững thời thế là điều trọng yếu. Thời thế mà ai ai cũng nắm được thì không còn là thiên thời nữa. Kẻ trí đoán trước được thiên thời, ấy mới gọi là thông minh. Khi thời cơ đến thì lập tức hành động. Đoán trước được thiên thời là đi trước thiên hạ một bước. Kế lập như vậy thì gọi là hay.” Đằng Long nghe đến đây thì gật gù, y khẽ nói: “Biết được cái việc mà người khác chưa biết, làm được cái việc mà người khác chưa nghĩ?” “Đúng rồi! Có thể hiểu như vậy! Ngươi còn thắc mắc gì nữa không?” “Dạ thưa không!” “Tốt! Vậy đọc lại cho ta nghe những gì học từ hôm qua đến nay?” Hùng Vũ vuốt râu hỏi, Đằng Long lẩm nhẩm trong đầu một lát rồi đọc ra liền mạch. “Mưu kế cốt ở đạo, gồm Thiên đạo, Nhân đạo, Quỷ đạo. Mưu kế sơ kì như cái trứng ở trong bọc chưa thành hình. Cốt lõi của sơ kì là thiên thời. Dự đoán được thiên thời là đi trước thiên hạ. Đại nhân! Tại hạ chỉ nhớ được từng đó, mong ngài bổ sung thêm những chỗ thiếu sót.” “Được! Như thế là nắm được đại ý rồi không cần nói thêm. Chỉ nên nhớ kĩ, người không theo Thiên đạo sẽ bị tru diệt, mưu kế không thuận Thiên đạo thì khó thành.” “Thuộc hạ ghi nhớ!” “Vậy ngươi thử nghĩ xem, thiên thời bây giờ là như thế nào?” Hùng Vũ bất chợt hỏi làm Đằng Long thất kinh. Hỏi y về thiên thời ư? Làm sao mà biết được, thiên thời về cái gì, mưu kế cho ai? Quả thực Đằng Long khó mà hồi đáp. Suy nghĩ mông lung làm sao hoàn thành được mưu kế sơ kì? Sở dĩ Đằng Long không có câu trả lời là vì bản thân y không biết mình thuộc Thiên đạo hay Quỷ đạo. Phải trái lẫn lộn nên cái gì cũng không rõ ràng. Hùng Vũ thấy vậy liền thở dài, ông không khỏi dâng lên một dòng cảm xúc. “Đứa trẻ này dù ở đạo nào cũng sẽ là kì tài, theo thiên đạo thì tốt, nhân đạo thì chẳng sao, nhưng quỷ đạo thì có phần đáng tiếc. Đằng Long cũng như cái trứng ở trong bọc vậy.” Tiếng thở dài vừa kết thúc thì giọng nói oang oang vang lên: “Đầu đông mà vẫn có nắng, trời quang mây tạnh, thiên thời há chẳng tốt đẹp lắm sao?” “Ngưu hầu đến rồi?” “Tham bái tộc trưởng!” Ngưu Quảng bước vào giữa nhà, đưa hai tay lên chắp bái. “Không cần đa lễ! Mời ngài!” Hùng Vũ nói rồi đưa tay ra dấu cho Ngưu Quảng ngồi xuống. Sau lại quay sang Đằng Long: “Hôm nay học đến đây thôi, ngươi mau lui xuống.” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Đằng Long lập tức lui ra, y chẳng thèm liếc nhìn Ngưu Quảng một cái. Ngưu Quảng nhìn theo rồi cười nhạt với Hùng Vũ: “Xem ra tộc trưởng đang tìm truyền nhân?” “Ha ha! Truyền nhân gì đâu, đứa trẻ đó khéo bồi dưỡng thì sẽ thành kì tài giúp sức Tiên tộc.” “Nhưng cũng đâu cần tộc trưởng phải đích thân chỉ điểm? Đằng Long chắc phải có gì đặc biệt?” Hùng Vũ nghe xong thì liền im lặng khiến Ngưu Quảng phải đổi chủ đề. “Thôi! Không nói chuyện đó nữa? Tôi đến là để báo cho tộc trưởng một số sự vụ quan trọng trong lúc ngài hôn mê.” “Được! Mời ngài!” “Sau đại chiến cả hai tộc đều tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã điều động Huyết Đồ trấn giữ biên giới, mặt tây bắc đề phòng Man tộc, mặt đông trấn thủ Thủy tộc thừa cơ xâm phạm.” Quân lính các kì đâu mà phải điều một đội thân vệ chuyên bảo hộ gia quyến tộc trưởng đi trấn thủ biên giới? “Lệnh cho bọn họ chỉ thủ không công, nếu địch đến phạm lập tức cấp báo!” Ngưu Quảng bưng chén nước đưa cho Hùng Vũ rồi hỏi tiếp: “Ngài có muốn nghe về tổn thất hay không?” “Được!” Hùng Vũ gật đầu. “Binh chết ba ngàn, bị thương tám ngàn. Quân số suy giảm tổng cộng hơn mười ngàn. Mất đi hai Tam Ly châu!” Hùng Vũ nghe xong thì chảy nước mắt. Đến bao giờ Tiên tộc mới được sống trong cảnh thái bình? “Đều là lỗi của ta! Tất cả là tại ta!” “Tất cả đổi lấy một Diêu Sơn thảo liệu có đáng không?” Hùng Vũ biết là Ngưu Quảng đang thầm chỉ trích nên cảm thấy hổ thẹn. Nhưng lúc này ông lại chợt nảy ra một thắc mắc, rõ ràng Lư trường đã nhận bảo vật và chấp nhận cầu hòa. Hắn tiến công rốt cuộc là vì cớ gì kia chứ? Lư Trường là một kẻ cẩn trọng lại thêm Mã Quang bên cạnh. Hắn không đời nào dễ dàng động binh như thế? Hùng Vũ có biết Lư trường tiến đánh Tiên tộc là do phong thư của Ngưu Quảng? Nói đúng hơn là song kế mượn gió bẻ măng và tiêu binh của hắn? “Tộc trưởng! Người nhà các binh sĩ tử trận thì làm thế nào?” Ngưu Quảng đặt câu hỏi khiến cho Hùng Vũ suy nghĩ hồi lâu. “Lấy gạo và tiền tài phân phát cho họ. Cấp cho từng nhà ruộng đất để vợ con yên ổn làm ăn.” Đây chính là cách tốt nhất để yên lòng dân. Ngưu Quảng lại hỏi tiếp: “Vậy việc này nên giao cho ai chủ sự?” “Phụng Dương trước nay vẫn lo những việc như thế. Vậy cứ để Tả trưởng lão làm đi!” “Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp!” Ngưu Quảng nói rồi thì đứng dậy cất bước. Hắn về đến phủ đệ thì sa sầm mặt mày và bực bội. “Thất phu Hùng Vũ, rốt cuộc vẫn không dùng ta? Hắn luôn luôn đề phòng Ngưu Quảng này!” Một kẻ tâm cơ khó đoán như Ngưu Quảng ai mà chẳng phải đề phòng? Ngưu Quảng nắm chặt bàn tay không buông cho đến khi Lý Kiệt bước vào. “Có chuyện gì ngươi mau nói!” Ngưu Quảng gằn giọng, Lý Kiệt biết được hắn đang khó chịu nên dám vòng vo. “Man tộc sai người hồi đáp nói rằng trong tộc có loạn, không thể tiếp tục phát binh. Bọn chúng ước hẹn một thời gian nữa mới khởi sự.” Ngưu Quảng nghe vậy thì trầm ngâm: “Quả đúng như ta dự liệu! Mã Quang sẽ không mạo hiểm xuất chiến. Hoặc giả, chính bọn chúng đang án binh bất động để chờ thời cơ.” “Ý của ngài là?” “Bọn chúng cũng đang toạ sơn quan hổ đấu, muốn đợi Tiên tộc phát sinh biến loạn mà đánh lấy.” “Đại nhân dạy phải! Nhưng thám tử hồi báo Lư Trường đã bế quan không định ngày tái xuất.” “Bế quan trị thương?” Ngưu Quảng ngạc nhiên hỏi. “Đúng vậy! Ngoài Mã Quang và Thuần Lang thì hắn không hề tiếp xúc với một ai khác.” Lư Trường bế quan chắc hẳn là sự thật, thám tử do Ngưu Quảng phái đi không dễ bị mắc lừa. Có điều Lư Trường bị thương là thật hay giả? “Tiếp tục theo dõi động tĩnh của Man tộc, còn nữa, điều tra hành tung của Phụng Dương và Như Tranh cho ta.” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Lý Kiệt lui xuống, hắn không muốn ngắt mạch suy nghĩ của Ngưu Quảng thêm nữa. Chủ nhân của hắn lại bước vào tính toán kế sách. “Lư Trường ơi Lư Trường, ngươi bế quan rốt cuộc là thật hay giả? Chỉ cần giải đáp được thắc mắc này ta sẽ nắm đại cục trong tay.” “Hai thế lực cùng suy yếu, Hùng Vũ, ngươi nói xem đó chẳng phải là thiên thời của ta hay sao? Ngươi cứ chờ đó, sẽ có một ngày Ngưu gia hoàn thành bá nghiệp.” Ngưu Quảng đứng lặng quan sát trời đất, hắn mường tượng ra viễn cảnh nắm giữ sinh mệnh kẻ khác, viễn cảnh thật hùng tráng! Nhưng viễn cảnh ấy vẫn còn xa! Khi mưu kế chưa thành, thiên thời chưa định! … Gió lạnh nổi lên xào xạc lúc buổi ban chiều, bầu trời đã không đủ sức cản lại. Ánh tịch dương chỉ le lói lúc ẩn lúc hiện, tia nắng mà nó mang tới chẳng thể so được hàn khí bủa vây không gian. Đằng Long đang ngồi xếp bằng trên đỉnh Tiên Quân tháp. “Ở đây rất cao cho nên…” “Gió rất lạnh!” Nhãn lực con người quả thực tầm thường, chỉ cách có vài chục trượng thế nhưng chẳng thể nhìn rõ mái nhà đâu nữa. Khung cảnh hiện ra trước mặt Đằng Long hết sức hùng tráng. Bầu trời mở rộng như lưới tròn úp lấy chúng nhân, dưới đất mờ ảo tựa giá vuông nâng đỡ con người. “Trời trắng. Đất đen.” Chỉ vì nhãn lực có hạn nên khi một thứ quá sức tưởng tưởng con người tựa hồ quy nó về màu duy nhất. Hay là chỉ có Đằng Long mới thế? “Ta ở giữa… trời và đất!” “Thiên đạo hay Quỷ đạo? Chỗ nào là nơi ta thuộc về, bên nào cho ta tung hoành thỏa sức?” Hình như… Đằng Long bất chợt thấy mình vô lực. Thân muốn động nhưng hình chẳng thể nhúc nhích. Y nhìn xuống dưới thì thấy quần áo bắt đầu ướt sũng. Tay chân bị trói vào chiếc cột cao. Trời mưa lấm tấm, giọt nước li ti vất vưởng ở trong không trung. Chúng cứ thế mà dần tích tụ rồi lại mang theo hơi lạnh thấu cốt. “Nước của trời thấm đẫm mặt đất hay là nước mắt thương tiếc chính bản thân ta?” “Hùng Vũ! Ngươi rốt cuộc là cứu hay là giết? Ngươi là kẻ thù hay là người ta đáng phải ngưỡng mộ?” Hừ! Đằng Long dần dần xóa bỏ hồi ức, y muốn trở về thực tại yên ắng trầm mặc. Y vẫn ngồi xếp bằng ở nơi cao nhất của một Tiên tộc bao la. “Ta mất đi nhãn lực… thì ngươi lại đến?” Cho dù hai mắt mở to tuy nhiên xung quanh chỉ toàn bóng tối. Đằng Long cảm nhận có những chớp đỏ bao quanh hốc mắt. Không chỉ một mình! Đằng Long quay đầu nhìn về phía sau, một kẻ đang ngồi xếp bằng dựa lưng vào y. Ma ảnh với đôi mắt đỏ lừ!