Phong Kiếm
Chương 38 : Mưu kế hậu kì
Ngày đăng: 12:19 16/08/19
Chương 38. Mưu kế hậu kì
“Đại nhân! Thuộc hạ đã trở về!” Giữa đêm tối lạnh lẽo, Ngưu Quảng bỗng dưng có khách? Không hẳn là vậy, người đến vào giờ này chỉ có thể là quân cờ của hắn. “Đã làm xong chưa?” “Dạ đã làm xong, đây là thứ ngài cần.” Thạch Kiều dâng lên cuộn vải báo cáo của Phùng Ngạn. Trong đó ghi rõ tường tận về việc Vũ Lâm giả dạng Thủy tộc tấn công Đông quan. Ngưu Quảng nhếch mép một cái rồi tiện tay vứt vào lò lửa. Bí mật này sẽ vĩnh viễn chìm vào quên lãng. “Không biết đại nhân còn gì dặn dò?” “Trở về Đông quan tiếp tục theo dõi cho ta. Phùng Ngạn chết rồi nhiều khả năng Chử Minh sẽ được cử làm đội trưởng Huyết Đồ, nếu tên này điều tra Vũ Lâm ngươi cứ thế mà xử lí. Cho hắn đoàn tụ cùng Phùng Ngạn.” “Tuân lệnh!” Thạch Kiều nhún chân, hắn lập tức biến mất trong đêm tối. Rồi! Rốt cuộc thì Ngưu Quảng còn bao nhiêu thuộc hạ như Thạch Kiều? … Đêm nay lạnh lẽo, Tiên tộc bước vào mùa đông thực sự, gió thổi ào ào qua khe ngói, sáng mai chắc hẳn lá vàng lại rụng đầy sân. Ngưu Quảng xoa hai bàn tay vào nhau, hắn muốn nhâm nhi một chút rượu cho ấm người. Tự nhiên hôm nay hắn muốn uống rượu. Rượu mừng cho mưu kế đại thành! Cố thủ không đánh khiến Thuần Lang phải lui binh, tiếp đó lại dùng kế ly gián khiến hắn và Mã Quang bất hòa. Dựng nên cảnh ve sầu thoát xác cho Thạch Kiều. Tiên hạ thủ vi cường giết chết Phùng Ngạn. Bằng ấy kế sách, Ngưu Quảng làm cho cả hai mặt đông tây của Tiên tộc rối tung, hắn đã đạt được mục đích, Ngưu gia của hắn có thể tự do hành động! Liên hoàn kế! Rượu đã được vài tuần, Ngưu Quảng cảm thấy thế là đủ, hắn thổi tắt ngọn đèn rồi đi nghỉ, không gian tối om, nhưng… “Kia là cái gì! Không phải là ma chứ?” Một người lính trong Ngưu phủ hoảng hồn. Là bởi vì hắn vừa nhìn thấy một bóng người đứng ngay trên nóc nhà, nơi Ngưu Quảng đang ngủ. Là thích khách à? Tên lính canh muốn hét lên nhưng lại sợ toát mồ hôi không dám kêu nữa. Bóng đen kia cầm một con dao, ánh sáng phát ra lập lòe trong đêm tối. Ánh sáng quỷ dị như chấn nhiếp tinh thần kẻ khác. Bóng đen trong chớp mắt nhảy lên biến mất. Rốt cuộc hắn là ai? … Hôm nay đúng là hơi lạnh, Hùng Vũ đắp chăn lên vai nhưng vẫn để đèn ở đó, ông chưa muốn đi ngủ. Còn đang suy nghĩ điều gì hay chăng? Sơn Địa Bác? [1] “Ha ha! Bác sàng dĩ túc! Bác sàng dĩ biện! Bác chi!” [2] “Ngươi biết bác sàng dĩ túc là tốt.” Ngọn nến trong phòng vụt tắt, Hùng Vũ chỉ nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài. “Cuối cùng… ngươi cũng đến?” Hùng Vũ búng tay một cái, ngọn nến lại được thắp sáng. Nhưng trong phòng không chỉ có mình ông nữa. “Ngươi đến phá giường hay là giết người trên giường?” “Hôm nay là ngày tốt hay xấu? Đối với người là tốt hay xấu? Đối với ta là cát hay hung?” Bóng đen bịt mặt từ từ ngồi xuống chiếc bàn trước mặt Hùng Vũ. Hắn rất điềm tĩnh không có vẻ gì hấp tấp. “Ngươi đã phá chân giường, sau lại bẻ thang giường của ta. Xem chừng hôm nay ta gặp chuyện xấu rồi.” Hùng Vũ nhếch mép cười nhạt. “Chẳng phải ngươi có một kẻ bác chi đó sao? Phá bỏ bè đảng xấu xa quay về chính đạo? Đáng tiếc…” [3] “Ngươi dám!” Câu nói của người áo đen khiến Hùng Vũ giận giữ. Hắn… hắn dám? E rằng người muốn quay về chính đạo đã không còn nữa! Phùng Ngạn hiện đang nằm nơi đất lạnh. “Ta có gì mà không dám? Đến bác sàng dĩ phu ta còn dám nữa là?” [4] Bóng đen nói xong thì lao tới, hắn vung dao chém thẳng xuống đầu Hùng Vũ. Ánh nến vụt tắt, tiếng dao chém xuống giường gỗ đánh cộc một tiếng. Hùng Vũ đã biến mất khỏi giường. “Ngươi đã lầm đường lạc lối quá rồi! Còn không mau tỉnh ngộ?” “Hùng Vũ ngươi là tên hèn nhát, chết đi được rồi! Một tên tộc trưởng nhu nhược!” “Muốn giết ta? Không dễ như thế đâu?” Bóng đen vung dao chém vòng ra phía sau lưng nhưng hắn chỉ đánh vào hư không mà thôi, bởi vì Hùng Vũ đã lại chuyển sang vị trí khác. “Theo ta ngươi mới là người đang lầm đường lạc lối đấy! Nói giết ngươi không dễ chỉ đúng trước khi ngươi giao đấu với Lư Trường mà thôi. Hiện tại Hùng Vũ ngươi cũng chỉ như ánh đèn leo lét này!” Nói xong một thứ ánh sáng phát lên, ánh sáng lập lòa phản chiếu đôi mắt sắc lạnh của kẻ lạ mặt ngay trước cây nến. “Quán ngư! Dĩ cung nhân sủng!” [5] “Hừ! Lũ người dưới phải thuận tòng bề trên ư? Ngươi chắc gì đã là bề trên, ta cũng đâu phải kẻ dưới?” Nói rồi bóng đen nhảy vút đâm dao lên thẳng trần nhà. Hắn đoán được Hùng Vũ đang trốn ở đấy. Nhưng dao vừa tới nơi, Hùng Vũ lại nhảy đi mất. “Tiên tộc không thể giao lại cho ngươi được!” Hùng Vũ lên tiếng đanh thép. “Ồ! Vậy thì giao cho ai? Đứa con đang nằm liệt giường của ngươi?” “Ta còn chuyện chưa rõ! Hùng Việt, có phải do ngươi ám hại?” “Hùng Việt? Hắn cũng thừa hưởng sự thông minh của ngươi đấy! Nhưng không biết là kẻ nào rỗi việc tự dưng giúp ta một tay để ta đỡ phải động thủ?” “Nói láo, không ngươi thì ai?” “Ở đây!” Bóng đen thầm nhủ rồi lao đến cửa, nhưng con dao trong tay hắn chỉ đâm vào tấm gỗ. “Hùng Vũ ngươi sắp chết, ta chẳng có gì phải giấu ngươi cả. Đôi chân bị gãy của ngươi, sớm muộn cũng không nhảy được nữa đâu!” “Người muốn biết thì lại đây thử xem.” “Là góc trái trong nhà!” Bóng đen lao đến như mãnh thú, hắn đá phăng chiếc bàn về phía góc nhà nhưng rốt cuộc vẫn không trúng ai. “Ta rất muốn biết bộ dạng nhợt nhạt của ngươi lúc này đấy! Hừ!” Kình lực của thích khách rất mạnh Hùng Vũ không có sức chống đỡ, ông chỉ còn cách thi triển Thuấn Bộ nhảy sang chỗ khác. “Hùng Vũ! Có phải ngươi đang nghĩ vì sao nhiều ngày rồi mà thương thế vẫn không khỏi? Ta cho ngươi biết trong thuốc nhân sâm của ngươi, chính là có một ít ngũ linh chi!” Ngũ linh chi? Hùng Vũ thất kinh, hắn đã chuẩn bị từ trước? Ngũ linh chi làm mất hoàn toàn công dụng của nhân sâm. Thảo nào, nhiều ngày rồi Hùng Vũ chẳng thấy khỏe lên. “Xem ra hôm nay đúng là ngày hung của ta rồi!” Hùng Vũ thầm than, đối thủ của ông đã chuẩn bị đến cả bước này thì tất ông khó mà thoát. “Ai bảo ngươi gieo được quẻ Sơn Địa Bác? Đi chết đi!” Bóng đen lao đến tung chưởng đánh vào vị trí chiếc giường. Uỳnh! Lần này hoàn toàn trúng đích. Một chưởng đánh thẳng vào ngực Hùng Vũ. Người ngồi trên giường lập tức phun ra một ngụm máu đen, ông hoàn toàn kiệt sức trước đòn đánh chí mạng của đối phương. “Đây là? Vân Mạt…” “Đúng vậy, ngươi chỉ còn là một đám mây mờ nhạt chờ đợi cho người khác đánh tan vào hư vô.” Hùng Vũ toàn thân đau nhức khôn cùng, đau nhức đến tận tâm can. Vân Mạt tác động đến trái tim, tử huyệt của con người? Hình như trái tim Hùng Vũ vẫn còn đập! Uỳnh! Chân khí toàn thân bộc phát, Hùng Vũ vận kình đáp trả đánh bay tấm khăn che mặt của kẻ địch. “Quả nhiên là ngươi… Ngưu… Quảng!” Là hắn sao? Đích thị là hắn! Việc chiếm đoạt ngôi vị hoàn toàn là sự thật. Và muốn đạt được mục đích, Hùng Vũ phải chết! “Sức phản kháng của ngươi cũng mạnh thật đấy! Nhưng không sao, ta sẽ cho ngươi chết được minh bạch. Nhớ kĩ là Ngưu Quảng ta đã giết ngươi đấy nhé!” Ngưu Quảng nhếp mép cười tà ác trong khi Hùng Vũ vẫn cố lẩm bẩm gì đó. “Thực quả bất thực! Quân tử đắc dư, tiểu nhân… tiểu nhân bác lư!” [6] Hùng Vũ ngập ngừng nói. Ông giữ tư thế ngồi khoanh chân trên giường. “Đừng hòng! Còn một quả trên cây chính là ngươi, một khi ta giẫm nát nó, chắc chắn không còn kẻ nào chống lại được ta!” Thình thịch! Hùng Vũ cảm nhận trái tim mình đang đập, chậm dần… “Ò ó o…” Hết tiếng trái tim rồi lại đến tiếng gà gáy, nó báo hiệu ngày mới ư? Hay ngày tàn? “Ta vốn định một dao giết chết ngươi! Nhưng thế này cũng tốt, để Vân Mạt hành hạ ngươi trong chốc lát. Cứ từ từ mà hưởng thụ đi… Vĩnh biệt!” Ngưu Quảng lặng lẽ rời khỏi chính điện mà thần không biết, quỷ không hay, hắn ta bỏ lại một người sắp chết. “Ta… không phải là thứ quả trên cây ấy. Ta chỉ là lá vàng héo úa từ lâu. Nhưng trên cây vẫn còn quả xanh. Vẫn còn…” Còn ai có thể chống lại Ngưu Quảng? Hùng Vũ không biết, nhưng vẫn hi vọng. Hôm nay ông ấy gieo được quẻ Sơn Địa Bác, ứng với số mệnh ông bị hãm hại. Nhưng quẻ này vẫn còn mang một ý nghĩa sau cùng. Kẻ dưới phá nhà người trên thì chúng cũng không còn nhà nào nữa. Trên cây vẫn còn! Thình thịch! Thình thịch… Trái tim lại đập chậm nữa. Trời vẫn còn tối, mùa đông canh năm gà gáy vẫn còn mù mịt. Nhưng gà gáy… báo hiệu trời sắp sáng, trời sáng! Ánh sáng mang đến hơi ấm cho quả xanh! “Ta… không thể chết như thế… như… thế này được!” Hùng Vũ đấu tranh trong tâm trí. “Ta…” Hộc! Miệng của ông tóa máu. Máu đen ướt hết áo, màu đen chảy xuống thành vũng. “Vẫn chưa…” “Vẫn chưa tới sáng…” “A…” Hùng Vũ hét lên. Thình thịch! Trái tim ông vì xúc cảm của ông lại đập nhanh hơn một chút. “Sáng! Ta phải thấy thứ ánh sáng đó… ta phải thấy!” … Buổi sáng mùa đông sương trắng phủ kín mặt đất. Sương giăng khắp chốn, mù mịt. Trời sáng nhưng không thấy mặt trời đâu, tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có cách ba bước chân đã là một tấm mành trắng che phủ. Trong màn sương ấy có hai bóng đen đang đi tới, một trẻ tuổi một trung niên. “Tuệ Cơ? Mỵ nương Mỹ An?” Dĩnh Hạ thấy hai người họ đi tới thì liền ra cửa chào đón. Với Dĩnh Hạ hình ảnh này khá quen thuộc, hằng ngày cứ vào buổi sớm Tuệ Cơ và Mỹ An đều đến chăm nom Hùng Việt. Tuệ Cơ bước vào trong nhà và ngồi xuống giường. Bà nhẹ nhàng vuốt áo con trai, xoa trán của nó, lặng lẽ nghe từng hơi thở phập phồng của nó. Đối với Tuệ Cơ thế là cũng đủ. Ông trời vẫn thương con trai của bà, cho dù nó nằm bất động nhưng không gầy đi, không héo hon. Hùng Việt lúc này như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Mỹ An ngồi lặng quan sát mẹ mình, dù biết Tuệ Cơ buồn rầu nhưng cô không có cách nào an ủi. Mỹ An tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ, không để Tuệ Cơ phải lo lắng cho mình thêm nữa. Một Hùng Việt là quá đủ rồi. “Thằng chết tiệt! Nếu ngươi không ngỗ ngược thì đâu đến nông nỗi này?” Mỹ An thầm trách Hùng Việt nhưng cũng là thương quá hóa giận mà thôi. Nếu bây giờ Hùng Việt bỗng dưng tỉnh dậy cùng lắm cô chỉ đấm cho mấy cái. Rồi sau hắn muốn nghịch ngợm cái gì cũng được, miễn là đừng có nằm yên một chỗ. “Chúng ta ở đây một lát rồi sang thăm cha con!” “Dạ được ạ!” Tuệ Cơ nói với Mỹ An, hôm nay bà muốn ở với Hùng Việt lâu hơn một chút. Oa! Oa! Thật bất thường! Hôm nay lại có tiếng quạ kêu ngay trên mái nhà của Hùng Việt. Tiếng quạ như điềm báo chẳng lành, nó làm Tuệ Cơ hoảng hốt giật nẩy. “Không sao đâu mẹ ạ! Chắc do hôm nay sương muối!” Tuệ Cơ được Mỹ An trấn tĩnh. Nhưng… Oa oa! Con quạ kêu lên một hồi rồi vỗ cánh bay đi! … Ngoài trời đang lạnh, từng giọt sương đêm ướt đẫm cành lá, phất phơ trên đó là những màu vàng của hoa cải. Cải sao đã sớm lên ngồng, cải sao đã sớm nở hoa vàng rực. Hoa cải báo hiệu thực tại úa tàn? Phụng Dương đi quanh Nguyệt viên. Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng thê lương. Nỗi buồn từ đâu man mác hay nàng lúc nào cũng buồn như vậy? Giai nhân tuyệt sắc mà lại chẳng có lấy một ngày vui? Thói đời là thế! “Phụng Dương! Con ở đâu?” Tiếng một bà cụ phát ra từ trong nhà. “Dạ thưa bà! Con sẽ mang lên ngay!” Phụng Dương đáp lời lão phu nhân rồi bưng lên một khay nước. Là chè xanh nàng mới hãm từ sớm, thức uống hàng ngày của lão phu nhân. Trên khay còn để mấy miếng trầu thơm, một lọ vôi trắng. Tách! “Hử, có chuyện gì thế?” Phụng Dương đi đến cửa thì bỗng dừng lại khiến lão phu nhân gọi hỏi. “Bà ơi! Cốc gốm tự nhiên nứt vỡ, để con đi lấy cốc khác.” “Đợi đã.” “Bà có gì sai bảo?” “Cốc chẳng phải tự nhiên mà vỡ, quạ không phải tự nó mà kêu. Ta e có điềm báo gì đây?” “Bà quá lo lắng đấy thôi ạ.” “Không đâu! Linh tính của ta có sai bao giờ? Phụng Dương, con đến chỗ Hùng Việt nghe ngóng xem sao.” “Dạ!” “Ta không uống trà nữa, cứ để đó đi.” Phụng Dương y lời của lão phu nhân. Nàng lên thuyền để băng qua Nguyệt hồ. Không khí đúng là lạnh thật! Phụng Dương khẽ xoa hai tay vào nhau trong lúc đợi thuyền cập bến. … Ngoài trời đã lạnh nhưng có kẻ trong lòng còn lạnh hơn. Cả đêm hôm qua Đằng Long trằn trọc không ngủ được, y rối như tơ vò, bởi vì hôm qua vừa đúng hạn ba ngày mà Ngưu Quảng giao hẹn với y. Ngưu gia chẳng có gì tốt đẹp, dây dưa với Ngưu Quảng sẽ chỉ gặp vận xui xẻo mà thôi. Hôm nay cũng không phải ngày đẹp đẽ gì cả? Trời thì lạnh, đã thế sương mù còn giăng khắp chốn. Đằng Long quyết định rõ ràng, y sẽ không thể quy thuận Ngưu gia. Nhưng còn Như Tranh? Đằng Long đã nghĩ ra cách, y sẽ nói ra sự thật với người mà y tin tưởng nhất ở Tiên tộc. Hùng Vũ đại nhân! Quãng đường vừa dài vừa vắng vẻ, từ khu Đệ tam cho tới khu chính điện không có lấy một bóng người. Đằng Long rảo bước, phần vì lạnh, phần vì y muốn nhanh chóng được gặp Hùng Vũ. Oa… oa… oa! Tiếng quạ kêu làm cho Đằng Long giật bắn. Ba con quạ đứng đậu ngay trên mái nhà, chúng cứ thế mà mổ vào ngói xám kêu lên lốc cốc. Con người đi đến làm chúng hoảng sợ, Đằng Long xua tay cho lũ quạ vỗ cánh bay đi. Đằng Long chẳng hay để ý ngoại sự cho lắm. Nhưng sao hôm nay cảm giác thật sự kì quái? Luồng điện xẹt từ sống lưng lên tới đỉnh đầu, toàn thân Đằng Long nổi hết da gà. Y như đứng sững trước không gian lạnh vắng. Khung cảnh trước mắt làm cho Đằng Long vô cùng sợ hãi. Hai cây cổ thụ trước sân trong vòng một đêm đã rụng sạch lá, chúng chỉ còn trơ lại những cành gỗ đen kịt. Không! Là hàng trăm hàng ngàn con quạ, không biết từ đâu, quạ về chật kín trên những cành cây . Con thì xù lông, con thì quẹt mỏ, con thì kêu lên những tiếng thất thanh. Chúng không bay đi, chúng chỉ giương những đôi mắt đen láy nhìn vào Đằng Long khẩn thiết. Như thể chúng đang chờ đợi một điều gì đó? Đằng Long rảo bước đến trước gian phòng. “Đại nhân! Đằng Long cầu kiến!” Thịch thịch! Ánh sáng cuối cùng đã đến! Trên cây rốt cuộc vẫn còn quả xanh mà không bị mùa đông làm cho thui chột. Đằng Long vừa định gõ cửa thì cánh cửa tự động mở ra, đập vào mắt y là một cảnh tượng kinh hoàng. “Đại nhân! Ngài…” Đằng Long ấp a ấp úng, y không thể nào thốt lên thành câu. Trong phòng bàn ghế đã đổ nát, chỉ có một người đàn ông ngồi xếp bằng ngay trên chiếc giường. Bạc trắng! Qua một đêm tóc đã bạc trắng ư? Hùng Vũ với mái tóc bạc đang ngồi ngủ gục. Đằng Long hoảng hốt, y vừa chợt nghĩ Hùng Vũ đã… Đằng Long mạo muội đưa hai ngón tay lên mũi Hùng Vũ thì bất chợt, âm thanh lí nhí phát ra từ trong cổ họng của ông. “Nhanh!” “Đại nhân, ngài muốn nói điều gì?” “Nhanh!” Đằng Long không thể nghe rõ, y phải ghé sát tai vào người Hùng Vũ mới mập mờ hiểu ra câu nói của ông. “Đi! Đi gọi… tất… tất cả… đến đây! Nhanh!” Đằng Long lập tức vùng dậy và cất bước. “Còn… nữa!” Hùng Vũ còn muốn căn dặn điều gì, chỉ biết lúc sau Đằng Long chạy đi rất nhanh trong sương sớm. … “Tuệ Cơ! Tuệ Cơ!” Nam Xuân ở ngoài gõ cửa gọi lớn, tiếng gọi như thất thanh. “Có chuyện gì vậy?” “Tộc trưởng… ngài ấy… phu nhân mau đến nhanh đi!” Dự cảm được việc chẳng lành, Tuệ Cơ và Mỹ An lập tức rời khỏi. Hai người vừa bước tới đã thấy đám đông tụ tập, mọi người đều xôn xao. Không biết Tộc trưởng triệu khiến mọi người có việc gì gấp? … Cánh cửa vẫn đóng khiến cho không ai dám bước lên mở. “Mỹ An có ở ngoài đó không?” Là tiếng thều thào của Hùng Vũ. Ông muốn gặp con gái của mình trước tiên. “Thưa cha! Con ở đây, người có điều gì căn dặn?” “Ngươi mau vào đây!” Mỹ An đẩy cửa bước vào, trong phòng không thắp nến khiến cho Mỹ An chẳng thể nhìn rõ. Mọi người bên ngoài cũng không quan sát được vì sương trắng dày đặc. “Đóng cửa lại!” “Cha! Rốt cuộc là người muốn làm gì?” Hùng Vũ lúc này rất yếu nhưng ông vẫn cố dụng lực, toàn bộ sức mạnh còn lại dồn hết vào cánh tay. Hùng Vũ phất tay một cái, hai hàng nến lập tức bùng sáng. Và… “Cha!” Mỹ an thét lên một tiếng thất thanh. Trước mặt cô là một ông lão râu tóc bạc phơ. “Cha! Người… người làm sao thế này?” Mỹ An như òa khóc, cô chạy vội nắm lấy bàn tay Hùng Vũ. “Bây giờ không phải là lúc! Ta không còn nhiều thời gian nữa. Mau gọi… Phụng Dương, Ngưu Quảng vào đây!” “Không được khóc! Nhất định không được khóc!” Mỹ An tự nhủ rồi đứng dậy, cô lau hai hàng nước mắt. Mỹ An mở cửa bước ra truyền lời của Hùng Vũ cha mình. “Tộc trưởng triệu kiến hai vị trưởng lão! Ngưu hầu, Mỵ nương Phụng Dương! Mời!” Cánh cửa mở ra rồi đóng lại rất nhanh. Chỉ có Phụng Dương và Ngưu Quảng đi vào bên trong. Một loại bước chân nhẹ nhàng, một loại nặng trịch tựa núi. “Tộc trưởng!” “Tộc trưởng!” Ngưu Quảng và Phụng Dương vừa vào đã liền quỳ gối, hai người nhìn thấy bộ dạng của Hùng Vũ thì đều thất kinh. Nhưng một là thật tâm, một là giả mạo! “Đại nhân! Thương thế của ngài…” Phụng Dương định tiến lại bắt mạch nhưng Hùng Vũ can ngăn. “Ta tự biết mình…” Hụ! Nói rồi Hùng Vũ ho lên một tiếng. “Không biết đại nhân cho gọi là có việc gì?” Phụng Dương hỏi. Ngưu Quảng ngước mắt nhìn lên, cả gian phòng trở nên sạch sẽ lạ thường. Chắc hẳn đã có kẻ nào thu dọn từ trước? Không! Là tấm bình phong ngay sau lưng Hùng Vũ. Tất cả những đống lộn xộn ông ta đều giấu sau đó. “Đại nhân có gì căn dặn?” Ngưu Quảng thuận miệng hỏi. Hắn như đang mở cờ trong bụng, còn gì vui hơn khi cái gai trong mắt sắp được nhổ bỏ. “Thời gian của ta không còn nhiều…” “Đại nhân chớ lo, rồi ngài sẽ sớm bình phục ngay thôi.” Phụng Dương lên tiếng nhưng bị chặn họng ngay lập tức: “Nghe cho rõ đây…” Hụ hụ! Hùng Vũ nói xong thì chỉ tay sang trái, trên cái hương án có hai hộp nhỏ được để ngay ngắn. Bên trong đựng một lá cờ màu đỏ, một thẻ bài màu vàng. Hai vật tuy nhỏ nhưng có sức hút ghê gớm. Cờ hiệu đỏ chót thêu hình chim hạc, thẻ bài vàng óng, là Tộc trưởng Kim bài! … Hai thứ đồ đó! Nhỏ bé nhưng là quyền lực, quyền lực vô hạn. Là biểu tượng của tộc trưởng Tiên tộc! Ngưu Quảng cứ nhìn chằm chằm vào cờ hiệu và Kim bài. Nhìn mãi không thôi! Hai vật này xuất hiện ở đây… Một cuộc sao đổi ngôi của Tiên tộc sắp sửa diễn ra? ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------- [1] Sơn Địa Bác: Quẻ thứ 23 trong Kinh Dịch, nằm ở phần Kinh Thượng. [2] Bác sàng dĩ túc, bác sàng dĩ biện, bác chi: Trích trong ba Hào từ của quẻ Sơn Địa Bác trong Kinh Dịch, hào Sơ lục, Lục nhị, Lục tam. Ý nghĩa: Trích “Kinh Dịch – Đạo của người quân tử”, quẻ Sơn Địa Bác, Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn học. Bác sàng dĩ túc: Phá hoại chân giường, dần dần tiêu diệt chính đạo của người quân tử. Bác sàng dĩ biện: Phá tới then giường. [3] Bác chi: Trích trong Hào Lục tam, quẻ Sơn Địa Bác. Ý nghĩa: Kẻ tiểu nhân phá bỏ bè đảng xấu xa, trở về với chính đạo (trích sách đã dẫn). [4] Bác sàng dĩ phu: Hào Lục tứ, quẻ Sơn Địa Bác. Ý nghĩa: Phá giường rồi xẻo tới da thịt người nằm trên giường (trích sách đã dẫn). [5] Quán ngư, dĩ cung nhân sủng: Hào Lục ngũ, quẻ Sơn Địa Bác. Ý nghĩa: Kẻ cầm đầu đám tiểu nhân thuận tòng quân tử (trích sách đãn dẫn). [6] Thực quả bất thực, quân tử đắc dư, tiểu nhân bác lư: Hào Thượng cửu, quẻ Sơn Địa Bác Ý nghĩa: Còn một quả trên cây, ý nói quân tử, được mọi người theo. Tiểu nhân phá hết quân tử tức là phá đổ cả nhà của chúng (trích sách đã dẫn). Chú ý: Hai khái niệm “quân tử” và “tiểu nhân” là quan niệm của Nho giáo, không có ý nghĩa trong truyện. Kinh Dịch cũng xuất hiện trước Nho giáo và nguồn gốc còn nhiều tranh cãi.
“Đại nhân! Thuộc hạ đã trở về!” Giữa đêm tối lạnh lẽo, Ngưu Quảng bỗng dưng có khách? Không hẳn là vậy, người đến vào giờ này chỉ có thể là quân cờ của hắn. “Đã làm xong chưa?” “Dạ đã làm xong, đây là thứ ngài cần.” Thạch Kiều dâng lên cuộn vải báo cáo của Phùng Ngạn. Trong đó ghi rõ tường tận về việc Vũ Lâm giả dạng Thủy tộc tấn công Đông quan. Ngưu Quảng nhếch mép một cái rồi tiện tay vứt vào lò lửa. Bí mật này sẽ vĩnh viễn chìm vào quên lãng. “Không biết đại nhân còn gì dặn dò?” “Trở về Đông quan tiếp tục theo dõi cho ta. Phùng Ngạn chết rồi nhiều khả năng Chử Minh sẽ được cử làm đội trưởng Huyết Đồ, nếu tên này điều tra Vũ Lâm ngươi cứ thế mà xử lí. Cho hắn đoàn tụ cùng Phùng Ngạn.” “Tuân lệnh!” Thạch Kiều nhún chân, hắn lập tức biến mất trong đêm tối. Rồi! Rốt cuộc thì Ngưu Quảng còn bao nhiêu thuộc hạ như Thạch Kiều? … Đêm nay lạnh lẽo, Tiên tộc bước vào mùa đông thực sự, gió thổi ào ào qua khe ngói, sáng mai chắc hẳn lá vàng lại rụng đầy sân. Ngưu Quảng xoa hai bàn tay vào nhau, hắn muốn nhâm nhi một chút rượu cho ấm người. Tự nhiên hôm nay hắn muốn uống rượu. Rượu mừng cho mưu kế đại thành! Cố thủ không đánh khiến Thuần Lang phải lui binh, tiếp đó lại dùng kế ly gián khiến hắn và Mã Quang bất hòa. Dựng nên cảnh ve sầu thoát xác cho Thạch Kiều. Tiên hạ thủ vi cường giết chết Phùng Ngạn. Bằng ấy kế sách, Ngưu Quảng làm cho cả hai mặt đông tây của Tiên tộc rối tung, hắn đã đạt được mục đích, Ngưu gia của hắn có thể tự do hành động! Liên hoàn kế! Rượu đã được vài tuần, Ngưu Quảng cảm thấy thế là đủ, hắn thổi tắt ngọn đèn rồi đi nghỉ, không gian tối om, nhưng… “Kia là cái gì! Không phải là ma chứ?” Một người lính trong Ngưu phủ hoảng hồn. Là bởi vì hắn vừa nhìn thấy một bóng người đứng ngay trên nóc nhà, nơi Ngưu Quảng đang ngủ. Là thích khách à? Tên lính canh muốn hét lên nhưng lại sợ toát mồ hôi không dám kêu nữa. Bóng đen kia cầm một con dao, ánh sáng phát ra lập lòe trong đêm tối. Ánh sáng quỷ dị như chấn nhiếp tinh thần kẻ khác. Bóng đen trong chớp mắt nhảy lên biến mất. Rốt cuộc hắn là ai? … Hôm nay đúng là hơi lạnh, Hùng Vũ đắp chăn lên vai nhưng vẫn để đèn ở đó, ông chưa muốn đi ngủ. Còn đang suy nghĩ điều gì hay chăng? Sơn Địa Bác? [1] “Ha ha! Bác sàng dĩ túc! Bác sàng dĩ biện! Bác chi!” [2] “Ngươi biết bác sàng dĩ túc là tốt.” Ngọn nến trong phòng vụt tắt, Hùng Vũ chỉ nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài. “Cuối cùng… ngươi cũng đến?” Hùng Vũ búng tay một cái, ngọn nến lại được thắp sáng. Nhưng trong phòng không chỉ có mình ông nữa. “Ngươi đến phá giường hay là giết người trên giường?” “Hôm nay là ngày tốt hay xấu? Đối với người là tốt hay xấu? Đối với ta là cát hay hung?” Bóng đen bịt mặt từ từ ngồi xuống chiếc bàn trước mặt Hùng Vũ. Hắn rất điềm tĩnh không có vẻ gì hấp tấp. “Ngươi đã phá chân giường, sau lại bẻ thang giường của ta. Xem chừng hôm nay ta gặp chuyện xấu rồi.” Hùng Vũ nhếch mép cười nhạt. “Chẳng phải ngươi có một kẻ bác chi đó sao? Phá bỏ bè đảng xấu xa quay về chính đạo? Đáng tiếc…” [3] “Ngươi dám!” Câu nói của người áo đen khiến Hùng Vũ giận giữ. Hắn… hắn dám? E rằng người muốn quay về chính đạo đã không còn nữa! Phùng Ngạn hiện đang nằm nơi đất lạnh. “Ta có gì mà không dám? Đến bác sàng dĩ phu ta còn dám nữa là?” [4] Bóng đen nói xong thì lao tới, hắn vung dao chém thẳng xuống đầu Hùng Vũ. Ánh nến vụt tắt, tiếng dao chém xuống giường gỗ đánh cộc một tiếng. Hùng Vũ đã biến mất khỏi giường. “Ngươi đã lầm đường lạc lối quá rồi! Còn không mau tỉnh ngộ?” “Hùng Vũ ngươi là tên hèn nhát, chết đi được rồi! Một tên tộc trưởng nhu nhược!” “Muốn giết ta? Không dễ như thế đâu?” Bóng đen vung dao chém vòng ra phía sau lưng nhưng hắn chỉ đánh vào hư không mà thôi, bởi vì Hùng Vũ đã lại chuyển sang vị trí khác. “Theo ta ngươi mới là người đang lầm đường lạc lối đấy! Nói giết ngươi không dễ chỉ đúng trước khi ngươi giao đấu với Lư Trường mà thôi. Hiện tại Hùng Vũ ngươi cũng chỉ như ánh đèn leo lét này!” Nói xong một thứ ánh sáng phát lên, ánh sáng lập lòa phản chiếu đôi mắt sắc lạnh của kẻ lạ mặt ngay trước cây nến. “Quán ngư! Dĩ cung nhân sủng!” [5] “Hừ! Lũ người dưới phải thuận tòng bề trên ư? Ngươi chắc gì đã là bề trên, ta cũng đâu phải kẻ dưới?” Nói rồi bóng đen nhảy vút đâm dao lên thẳng trần nhà. Hắn đoán được Hùng Vũ đang trốn ở đấy. Nhưng dao vừa tới nơi, Hùng Vũ lại nhảy đi mất. “Tiên tộc không thể giao lại cho ngươi được!” Hùng Vũ lên tiếng đanh thép. “Ồ! Vậy thì giao cho ai? Đứa con đang nằm liệt giường của ngươi?” “Ta còn chuyện chưa rõ! Hùng Việt, có phải do ngươi ám hại?” “Hùng Việt? Hắn cũng thừa hưởng sự thông minh của ngươi đấy! Nhưng không biết là kẻ nào rỗi việc tự dưng giúp ta một tay để ta đỡ phải động thủ?” “Nói láo, không ngươi thì ai?” “Ở đây!” Bóng đen thầm nhủ rồi lao đến cửa, nhưng con dao trong tay hắn chỉ đâm vào tấm gỗ. “Hùng Vũ ngươi sắp chết, ta chẳng có gì phải giấu ngươi cả. Đôi chân bị gãy của ngươi, sớm muộn cũng không nhảy được nữa đâu!” “Người muốn biết thì lại đây thử xem.” “Là góc trái trong nhà!” Bóng đen lao đến như mãnh thú, hắn đá phăng chiếc bàn về phía góc nhà nhưng rốt cuộc vẫn không trúng ai. “Ta rất muốn biết bộ dạng nhợt nhạt của ngươi lúc này đấy! Hừ!” Kình lực của thích khách rất mạnh Hùng Vũ không có sức chống đỡ, ông chỉ còn cách thi triển Thuấn Bộ nhảy sang chỗ khác. “Hùng Vũ! Có phải ngươi đang nghĩ vì sao nhiều ngày rồi mà thương thế vẫn không khỏi? Ta cho ngươi biết trong thuốc nhân sâm của ngươi, chính là có một ít ngũ linh chi!” Ngũ linh chi? Hùng Vũ thất kinh, hắn đã chuẩn bị từ trước? Ngũ linh chi làm mất hoàn toàn công dụng của nhân sâm. Thảo nào, nhiều ngày rồi Hùng Vũ chẳng thấy khỏe lên. “Xem ra hôm nay đúng là ngày hung của ta rồi!” Hùng Vũ thầm than, đối thủ của ông đã chuẩn bị đến cả bước này thì tất ông khó mà thoát. “Ai bảo ngươi gieo được quẻ Sơn Địa Bác? Đi chết đi!” Bóng đen lao đến tung chưởng đánh vào vị trí chiếc giường. Uỳnh! Lần này hoàn toàn trúng đích. Một chưởng đánh thẳng vào ngực Hùng Vũ. Người ngồi trên giường lập tức phun ra một ngụm máu đen, ông hoàn toàn kiệt sức trước đòn đánh chí mạng của đối phương. “Đây là? Vân Mạt…” “Đúng vậy, ngươi chỉ còn là một đám mây mờ nhạt chờ đợi cho người khác đánh tan vào hư vô.” Hùng Vũ toàn thân đau nhức khôn cùng, đau nhức đến tận tâm can. Vân Mạt tác động đến trái tim, tử huyệt của con người? Hình như trái tim Hùng Vũ vẫn còn đập! Uỳnh! Chân khí toàn thân bộc phát, Hùng Vũ vận kình đáp trả đánh bay tấm khăn che mặt của kẻ địch. “Quả nhiên là ngươi… Ngưu… Quảng!” Là hắn sao? Đích thị là hắn! Việc chiếm đoạt ngôi vị hoàn toàn là sự thật. Và muốn đạt được mục đích, Hùng Vũ phải chết! “Sức phản kháng của ngươi cũng mạnh thật đấy! Nhưng không sao, ta sẽ cho ngươi chết được minh bạch. Nhớ kĩ là Ngưu Quảng ta đã giết ngươi đấy nhé!” Ngưu Quảng nhếp mép cười tà ác trong khi Hùng Vũ vẫn cố lẩm bẩm gì đó. “Thực quả bất thực! Quân tử đắc dư, tiểu nhân… tiểu nhân bác lư!” [6] Hùng Vũ ngập ngừng nói. Ông giữ tư thế ngồi khoanh chân trên giường. “Đừng hòng! Còn một quả trên cây chính là ngươi, một khi ta giẫm nát nó, chắc chắn không còn kẻ nào chống lại được ta!” Thình thịch! Hùng Vũ cảm nhận trái tim mình đang đập, chậm dần… “Ò ó o…” Hết tiếng trái tim rồi lại đến tiếng gà gáy, nó báo hiệu ngày mới ư? Hay ngày tàn? “Ta vốn định một dao giết chết ngươi! Nhưng thế này cũng tốt, để Vân Mạt hành hạ ngươi trong chốc lát. Cứ từ từ mà hưởng thụ đi… Vĩnh biệt!” Ngưu Quảng lặng lẽ rời khỏi chính điện mà thần không biết, quỷ không hay, hắn ta bỏ lại một người sắp chết. “Ta… không phải là thứ quả trên cây ấy. Ta chỉ là lá vàng héo úa từ lâu. Nhưng trên cây vẫn còn quả xanh. Vẫn còn…” Còn ai có thể chống lại Ngưu Quảng? Hùng Vũ không biết, nhưng vẫn hi vọng. Hôm nay ông ấy gieo được quẻ Sơn Địa Bác, ứng với số mệnh ông bị hãm hại. Nhưng quẻ này vẫn còn mang một ý nghĩa sau cùng. Kẻ dưới phá nhà người trên thì chúng cũng không còn nhà nào nữa. Trên cây vẫn còn! Thình thịch! Thình thịch… Trái tim lại đập chậm nữa. Trời vẫn còn tối, mùa đông canh năm gà gáy vẫn còn mù mịt. Nhưng gà gáy… báo hiệu trời sắp sáng, trời sáng! Ánh sáng mang đến hơi ấm cho quả xanh! “Ta… không thể chết như thế… như… thế này được!” Hùng Vũ đấu tranh trong tâm trí. “Ta…” Hộc! Miệng của ông tóa máu. Máu đen ướt hết áo, màu đen chảy xuống thành vũng. “Vẫn chưa…” “Vẫn chưa tới sáng…” “A…” Hùng Vũ hét lên. Thình thịch! Trái tim ông vì xúc cảm của ông lại đập nhanh hơn một chút. “Sáng! Ta phải thấy thứ ánh sáng đó… ta phải thấy!” … Buổi sáng mùa đông sương trắng phủ kín mặt đất. Sương giăng khắp chốn, mù mịt. Trời sáng nhưng không thấy mặt trời đâu, tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có cách ba bước chân đã là một tấm mành trắng che phủ. Trong màn sương ấy có hai bóng đen đang đi tới, một trẻ tuổi một trung niên. “Tuệ Cơ? Mỵ nương Mỹ An?” Dĩnh Hạ thấy hai người họ đi tới thì liền ra cửa chào đón. Với Dĩnh Hạ hình ảnh này khá quen thuộc, hằng ngày cứ vào buổi sớm Tuệ Cơ và Mỹ An đều đến chăm nom Hùng Việt. Tuệ Cơ bước vào trong nhà và ngồi xuống giường. Bà nhẹ nhàng vuốt áo con trai, xoa trán của nó, lặng lẽ nghe từng hơi thở phập phồng của nó. Đối với Tuệ Cơ thế là cũng đủ. Ông trời vẫn thương con trai của bà, cho dù nó nằm bất động nhưng không gầy đi, không héo hon. Hùng Việt lúc này như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Mỹ An ngồi lặng quan sát mẹ mình, dù biết Tuệ Cơ buồn rầu nhưng cô không có cách nào an ủi. Mỹ An tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ, không để Tuệ Cơ phải lo lắng cho mình thêm nữa. Một Hùng Việt là quá đủ rồi. “Thằng chết tiệt! Nếu ngươi không ngỗ ngược thì đâu đến nông nỗi này?” Mỹ An thầm trách Hùng Việt nhưng cũng là thương quá hóa giận mà thôi. Nếu bây giờ Hùng Việt bỗng dưng tỉnh dậy cùng lắm cô chỉ đấm cho mấy cái. Rồi sau hắn muốn nghịch ngợm cái gì cũng được, miễn là đừng có nằm yên một chỗ. “Chúng ta ở đây một lát rồi sang thăm cha con!” “Dạ được ạ!” Tuệ Cơ nói với Mỹ An, hôm nay bà muốn ở với Hùng Việt lâu hơn một chút. Oa! Oa! Thật bất thường! Hôm nay lại có tiếng quạ kêu ngay trên mái nhà của Hùng Việt. Tiếng quạ như điềm báo chẳng lành, nó làm Tuệ Cơ hoảng hốt giật nẩy. “Không sao đâu mẹ ạ! Chắc do hôm nay sương muối!” Tuệ Cơ được Mỹ An trấn tĩnh. Nhưng… Oa oa! Con quạ kêu lên một hồi rồi vỗ cánh bay đi! … Ngoài trời đang lạnh, từng giọt sương đêm ướt đẫm cành lá, phất phơ trên đó là những màu vàng của hoa cải. Cải sao đã sớm lên ngồng, cải sao đã sớm nở hoa vàng rực. Hoa cải báo hiệu thực tại úa tàn? Phụng Dương đi quanh Nguyệt viên. Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng thê lương. Nỗi buồn từ đâu man mác hay nàng lúc nào cũng buồn như vậy? Giai nhân tuyệt sắc mà lại chẳng có lấy một ngày vui? Thói đời là thế! “Phụng Dương! Con ở đâu?” Tiếng một bà cụ phát ra từ trong nhà. “Dạ thưa bà! Con sẽ mang lên ngay!” Phụng Dương đáp lời lão phu nhân rồi bưng lên một khay nước. Là chè xanh nàng mới hãm từ sớm, thức uống hàng ngày của lão phu nhân. Trên khay còn để mấy miếng trầu thơm, một lọ vôi trắng. Tách! “Hử, có chuyện gì thế?” Phụng Dương đi đến cửa thì bỗng dừng lại khiến lão phu nhân gọi hỏi. “Bà ơi! Cốc gốm tự nhiên nứt vỡ, để con đi lấy cốc khác.” “Đợi đã.” “Bà có gì sai bảo?” “Cốc chẳng phải tự nhiên mà vỡ, quạ không phải tự nó mà kêu. Ta e có điềm báo gì đây?” “Bà quá lo lắng đấy thôi ạ.” “Không đâu! Linh tính của ta có sai bao giờ? Phụng Dương, con đến chỗ Hùng Việt nghe ngóng xem sao.” “Dạ!” “Ta không uống trà nữa, cứ để đó đi.” Phụng Dương y lời của lão phu nhân. Nàng lên thuyền để băng qua Nguyệt hồ. Không khí đúng là lạnh thật! Phụng Dương khẽ xoa hai tay vào nhau trong lúc đợi thuyền cập bến. … Ngoài trời đã lạnh nhưng có kẻ trong lòng còn lạnh hơn. Cả đêm hôm qua Đằng Long trằn trọc không ngủ được, y rối như tơ vò, bởi vì hôm qua vừa đúng hạn ba ngày mà Ngưu Quảng giao hẹn với y. Ngưu gia chẳng có gì tốt đẹp, dây dưa với Ngưu Quảng sẽ chỉ gặp vận xui xẻo mà thôi. Hôm nay cũng không phải ngày đẹp đẽ gì cả? Trời thì lạnh, đã thế sương mù còn giăng khắp chốn. Đằng Long quyết định rõ ràng, y sẽ không thể quy thuận Ngưu gia. Nhưng còn Như Tranh? Đằng Long đã nghĩ ra cách, y sẽ nói ra sự thật với người mà y tin tưởng nhất ở Tiên tộc. Hùng Vũ đại nhân! Quãng đường vừa dài vừa vắng vẻ, từ khu Đệ tam cho tới khu chính điện không có lấy một bóng người. Đằng Long rảo bước, phần vì lạnh, phần vì y muốn nhanh chóng được gặp Hùng Vũ. Oa… oa… oa! Tiếng quạ kêu làm cho Đằng Long giật bắn. Ba con quạ đứng đậu ngay trên mái nhà, chúng cứ thế mà mổ vào ngói xám kêu lên lốc cốc. Con người đi đến làm chúng hoảng sợ, Đằng Long xua tay cho lũ quạ vỗ cánh bay đi. Đằng Long chẳng hay để ý ngoại sự cho lắm. Nhưng sao hôm nay cảm giác thật sự kì quái? Luồng điện xẹt từ sống lưng lên tới đỉnh đầu, toàn thân Đằng Long nổi hết da gà. Y như đứng sững trước không gian lạnh vắng. Khung cảnh trước mắt làm cho Đằng Long vô cùng sợ hãi. Hai cây cổ thụ trước sân trong vòng một đêm đã rụng sạch lá, chúng chỉ còn trơ lại những cành gỗ đen kịt. Không! Là hàng trăm hàng ngàn con quạ, không biết từ đâu, quạ về chật kín trên những cành cây . Con thì xù lông, con thì quẹt mỏ, con thì kêu lên những tiếng thất thanh. Chúng không bay đi, chúng chỉ giương những đôi mắt đen láy nhìn vào Đằng Long khẩn thiết. Như thể chúng đang chờ đợi một điều gì đó? Đằng Long rảo bước đến trước gian phòng. “Đại nhân! Đằng Long cầu kiến!” Thịch thịch! Ánh sáng cuối cùng đã đến! Trên cây rốt cuộc vẫn còn quả xanh mà không bị mùa đông làm cho thui chột. Đằng Long vừa định gõ cửa thì cánh cửa tự động mở ra, đập vào mắt y là một cảnh tượng kinh hoàng. “Đại nhân! Ngài…” Đằng Long ấp a ấp úng, y không thể nào thốt lên thành câu. Trong phòng bàn ghế đã đổ nát, chỉ có một người đàn ông ngồi xếp bằng ngay trên chiếc giường. Bạc trắng! Qua một đêm tóc đã bạc trắng ư? Hùng Vũ với mái tóc bạc đang ngồi ngủ gục. Đằng Long hoảng hốt, y vừa chợt nghĩ Hùng Vũ đã… Đằng Long mạo muội đưa hai ngón tay lên mũi Hùng Vũ thì bất chợt, âm thanh lí nhí phát ra từ trong cổ họng của ông. “Nhanh!” “Đại nhân, ngài muốn nói điều gì?” “Nhanh!” Đằng Long không thể nghe rõ, y phải ghé sát tai vào người Hùng Vũ mới mập mờ hiểu ra câu nói của ông. “Đi! Đi gọi… tất… tất cả… đến đây! Nhanh!” Đằng Long lập tức vùng dậy và cất bước. “Còn… nữa!” Hùng Vũ còn muốn căn dặn điều gì, chỉ biết lúc sau Đằng Long chạy đi rất nhanh trong sương sớm. … “Tuệ Cơ! Tuệ Cơ!” Nam Xuân ở ngoài gõ cửa gọi lớn, tiếng gọi như thất thanh. “Có chuyện gì vậy?” “Tộc trưởng… ngài ấy… phu nhân mau đến nhanh đi!” Dự cảm được việc chẳng lành, Tuệ Cơ và Mỹ An lập tức rời khỏi. Hai người vừa bước tới đã thấy đám đông tụ tập, mọi người đều xôn xao. Không biết Tộc trưởng triệu khiến mọi người có việc gì gấp? … Cánh cửa vẫn đóng khiến cho không ai dám bước lên mở. “Mỹ An có ở ngoài đó không?” Là tiếng thều thào của Hùng Vũ. Ông muốn gặp con gái của mình trước tiên. “Thưa cha! Con ở đây, người có điều gì căn dặn?” “Ngươi mau vào đây!” Mỹ An đẩy cửa bước vào, trong phòng không thắp nến khiến cho Mỹ An chẳng thể nhìn rõ. Mọi người bên ngoài cũng không quan sát được vì sương trắng dày đặc. “Đóng cửa lại!” “Cha! Rốt cuộc là người muốn làm gì?” Hùng Vũ lúc này rất yếu nhưng ông vẫn cố dụng lực, toàn bộ sức mạnh còn lại dồn hết vào cánh tay. Hùng Vũ phất tay một cái, hai hàng nến lập tức bùng sáng. Và… “Cha!” Mỹ an thét lên một tiếng thất thanh. Trước mặt cô là một ông lão râu tóc bạc phơ. “Cha! Người… người làm sao thế này?” Mỹ An như òa khóc, cô chạy vội nắm lấy bàn tay Hùng Vũ. “Bây giờ không phải là lúc! Ta không còn nhiều thời gian nữa. Mau gọi… Phụng Dương, Ngưu Quảng vào đây!” “Không được khóc! Nhất định không được khóc!” Mỹ An tự nhủ rồi đứng dậy, cô lau hai hàng nước mắt. Mỹ An mở cửa bước ra truyền lời của Hùng Vũ cha mình. “Tộc trưởng triệu kiến hai vị trưởng lão! Ngưu hầu, Mỵ nương Phụng Dương! Mời!” Cánh cửa mở ra rồi đóng lại rất nhanh. Chỉ có Phụng Dương và Ngưu Quảng đi vào bên trong. Một loại bước chân nhẹ nhàng, một loại nặng trịch tựa núi. “Tộc trưởng!” “Tộc trưởng!” Ngưu Quảng và Phụng Dương vừa vào đã liền quỳ gối, hai người nhìn thấy bộ dạng của Hùng Vũ thì đều thất kinh. Nhưng một là thật tâm, một là giả mạo! “Đại nhân! Thương thế của ngài…” Phụng Dương định tiến lại bắt mạch nhưng Hùng Vũ can ngăn. “Ta tự biết mình…” Hụ! Nói rồi Hùng Vũ ho lên một tiếng. “Không biết đại nhân cho gọi là có việc gì?” Phụng Dương hỏi. Ngưu Quảng ngước mắt nhìn lên, cả gian phòng trở nên sạch sẽ lạ thường. Chắc hẳn đã có kẻ nào thu dọn từ trước? Không! Là tấm bình phong ngay sau lưng Hùng Vũ. Tất cả những đống lộn xộn ông ta đều giấu sau đó. “Đại nhân có gì căn dặn?” Ngưu Quảng thuận miệng hỏi. Hắn như đang mở cờ trong bụng, còn gì vui hơn khi cái gai trong mắt sắp được nhổ bỏ. “Thời gian của ta không còn nhiều…” “Đại nhân chớ lo, rồi ngài sẽ sớm bình phục ngay thôi.” Phụng Dương lên tiếng nhưng bị chặn họng ngay lập tức: “Nghe cho rõ đây…” Hụ hụ! Hùng Vũ nói xong thì chỉ tay sang trái, trên cái hương án có hai hộp nhỏ được để ngay ngắn. Bên trong đựng một lá cờ màu đỏ, một thẻ bài màu vàng. Hai vật tuy nhỏ nhưng có sức hút ghê gớm. Cờ hiệu đỏ chót thêu hình chim hạc, thẻ bài vàng óng, là Tộc trưởng Kim bài! … Hai thứ đồ đó! Nhỏ bé nhưng là quyền lực, quyền lực vô hạn. Là biểu tượng của tộc trưởng Tiên tộc! Ngưu Quảng cứ nhìn chằm chằm vào cờ hiệu và Kim bài. Nhìn mãi không thôi! Hai vật này xuất hiện ở đây… Một cuộc sao đổi ngôi của Tiên tộc sắp sửa diễn ra? ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------- [1] Sơn Địa Bác: Quẻ thứ 23 trong Kinh Dịch, nằm ở phần Kinh Thượng. [2] Bác sàng dĩ túc, bác sàng dĩ biện, bác chi: Trích trong ba Hào từ của quẻ Sơn Địa Bác trong Kinh Dịch, hào Sơ lục, Lục nhị, Lục tam. Ý nghĩa: Trích “Kinh Dịch – Đạo của người quân tử”, quẻ Sơn Địa Bác, Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn học. Bác sàng dĩ túc: Phá hoại chân giường, dần dần tiêu diệt chính đạo của người quân tử. Bác sàng dĩ biện: Phá tới then giường. [3] Bác chi: Trích trong Hào Lục tam, quẻ Sơn Địa Bác. Ý nghĩa: Kẻ tiểu nhân phá bỏ bè đảng xấu xa, trở về với chính đạo (trích sách đã dẫn). [4] Bác sàng dĩ phu: Hào Lục tứ, quẻ Sơn Địa Bác. Ý nghĩa: Phá giường rồi xẻo tới da thịt người nằm trên giường (trích sách đã dẫn). [5] Quán ngư, dĩ cung nhân sủng: Hào Lục ngũ, quẻ Sơn Địa Bác. Ý nghĩa: Kẻ cầm đầu đám tiểu nhân thuận tòng quân tử (trích sách đãn dẫn). [6] Thực quả bất thực, quân tử đắc dư, tiểu nhân bác lư: Hào Thượng cửu, quẻ Sơn Địa Bác Ý nghĩa: Còn một quả trên cây, ý nói quân tử, được mọi người theo. Tiểu nhân phá hết quân tử tức là phá đổ cả nhà của chúng (trích sách đã dẫn). Chú ý: Hai khái niệm “quân tử” và “tiểu nhân” là quan niệm của Nho giáo, không có ý nghĩa trong truyện. Kinh Dịch cũng xuất hiện trước Nho giáo và nguồn gốc còn nhiều tranh cãi.