Phong Kiếm

Chương 54 : Hắc Mang Trảm

Ngày đăng: 12:20 16/08/19

Chương 54. Hắc Mang Trảm
“Đằng Long, ngươi còn có thể được không? Hả?” Ngưu Quảng tiến lại gần và gằn giọng. “Nếu không thì ngươi quỳ xuống được rồi. Để xem bổn tộc trưởng xử trí ngươi như thế nào?” Đúng là vết thương rất hiểm, chỉ cần thân hình của y khẽ chút cử động cũng đủ làm cho máu đỏ lập tức trào ra. Đằng Long dường như cần chút thời gian để mà thích nghi. Thích nghi với việc chiến đấu khi mang thương tích trong mình, thích nghi với việc máu nóng liên tục chối bỏ cơ thể của y. “Ta... cũng đang tìm hiểu đây.” Đằng Long lạnh lùng. Vừa mới dứt câu Đằng Long lao ngay về phía trước. Không thể để cho đối thủ nhận ra huyền cơ, cho dù có cần thời gian hồi phục chăng nữa bản thân Đằng Long lại chẳng ngần ngại tiến lên. Chân khí máu đỏ vẫn được bao trùm toàn bộ Tàn kiếm. Đằng Long vẫn là một kẻ nắm giữ chủ động. “Bất luận thế nào, ta đã cảm nhận được nó.” Đằng Long thầm nghĩ. Là nỗi đau ư? Tuyệt nhiên không phải. Đó là toàn bộ kinh mạch của y đã được đả thông. Đằng Long chẳng còn một chút đau nhức ở cánh tay nữa. Có phải chính lòng thù hận đã giúp Đằng Long đánh bại Hắc khí? Chỉ biết lúc này y đang cảm nhận sức mạnh của mình. Từ chính bên trong, một luồng chân khí cường đại lưu thông toàn bộ cơ thể, nó cùng với máu trào vào kinh mạch huyệt đạo. Máu và chân khí, dường như đã hòa làm một. Tất cả chỉ trực bộc phát ra phía bên ngoài bằng cả sức mạnh thể chất lẫn tinh thần. Hơn lúc nào hết, Đằng Long đang thấy cơ thể của mình trở nên vô cùng mạnh mẽ. “Cho dù có là gì đi nữa. Cho dù ta chưa từng một lần sử dụng đến ngươi, thì lúc này đây, ngươi cũng thuộc về sở hữu của ta. Hỡi Đằng Long, hỡi sức mạnh!” Đằng Long liên tục hít thở tuần hoàn, chân khí của y theo thế liên tục bộc phát ra ngoài bao trùm Tàn kiếm, một màu đỏ rực. Y nhằm Ngưu Quảng mà đánh. Đích đến chính là… “Áo giáp của hắn đã rách, trước ngực chính là vị trí vô cùng hiểm yếu.” Đinh ninh là thế! Đằng Long sử ra một đường hoành kiếm cường đại nhắm thẳng mục tiêu mà mình đã chọn. Nếu như chuẩn xác Ngưu Quảng tất sẽ trọng thương, bởi lẽ phía trước ngực hắn đã không còn một mảnh giáp bảo hộ. Hơn nữa toàn bộ ngọn gió sắc bén của chiêu Phong Trung Bào Long cũng đã đánh trúng chỗ hiểm yếu này. Da thịt con người đâu thể liên tục chịu được sức ép lớn đến như vậy? Tuy nhiên Ngưu Quảng là kẻ đa mưu túc trí, lẽ nào hắn lại không muốn che đậy điểm yếu bản thân? Xoẹt! “Cái gì?” “Trúng rồi?” Mọi người lập tức thất kinh. Trúng rồi! Đằng Long hoàn toàn đánh trúng trong chiêu vừa rồi. Làm sao có thể như thế? Phải chăng là độ căn chỉnh chuẩn xác đã đạt trình độ thượng thừa? Mỹ An mừng thầm trong bụng bởi vì hi vọng của cô càng ngày càng được mở rộng. Phụng Dương nhìn thấy Đằng Long vẫn còn dư sức thì cũng an tâm phần nào. Ai ai cũng quá chú tâm vào đường hoành kiếm ban nãy mà đã vội vàng chìm trong ánh sáng của sự chủ quan. Có phải Ngưu Quảng đã quá chủ quan trong lần so chiêu vừa rồi? “Quá ngu xuẩn!” Ngưu Quảng nhéch mép. Với một con người tính toán kĩ càng như hắn chắc chắn đã sớm tính đến sát chước Đằng Long vừa mới thi triển. Suy nghĩ của tên trẻ con nông cạn không thể qua mắt con người Ngưu Quảng già dơ thấy rõ. Muốn đánh vào một vị trí yếu điểm trên người đối phương? Nếu như đổi lại là hắn, thời trẻ, Ngưu Quảng thời trẻ chắc hẳn cũng sẽ làm vậy mà thôi. Tuy nhiên hiện tại là một Ngưu Quảng đã trải biết bao trận chiến ác liệt. Hắn bình tĩnh hơn, nhẫn nhịn hơn, và hung hiểm hơn! Nôn nóng sẽ chẳng giải quyết được việc gì đâu! Bởi lẽ… Đôi khi cũng phải hi sinh vài thứ để đạt mục đích của mình! Ngưu Quảng để mặc Đằng Long chém kiếm vào ngực của hắn. Mặc kệ, một chút thương tích cỏn con sẽ không đủ làm Ngưu Quảng gục ngã. Bởi vì hắn luôn biết được, một người sau xa như hắn luôn biết chờ đợi điều gì xảy ra tiếp theo. Ngưu Quảng chờ đợi thân hình Đằng Long vọt qua cơ thể của hắn. Để rồi… Mục đích của Ngưu Quảng? Chính là bước tiếp theo mà hắn đã tính rồi kia! “Không ổn!” Đằng Long thầm than. Nhưng đã quá muộn. Y vừa tung chiêu nên chẳng còn đủ thời gian để mà thu kiếm trở về phòng ngự. Toàn bộ phần lưng Đằng Long phơi bày trước mặt Ngưu Quảng. Phập! “Nhà ngươi không tính được đến thế kiếm như này phải không?” Đúng thế. Đằng Long tính toán rất kĩ đòn đánh của mình nhưng lại không hề dự đoán đến sự phản công đối thủ có thể tạo ra. Ngưu Quảng chỉ trong chớp mắt đã đâm một kiếm vào lưng đối phương. Kiếm xuyên từ sau ra trước, xuyên đúng vào chỗ vết thương Đằng Long bị Hoàng Mãng kiếm chém phải. Hai đối thủ mưu chước như nhau, họ đều mong muốn gia tăng vết thương cho người đối diện vào đúng vị trí của vết thương cũ. Lần này, chiến thắng thuộc về Ngưu Quảng! … “Hắn không những chẳng hề bị thương mà còn ra tay phản kích?” Đằng Long thắc mắc. Từ khi phát động chân khí trong toàn cơ thể, hình như Đằng Long đã không còn nghĩ về một Như Tranh tưởng tượng thì phải? “Ta phải tập trung giết hắn! Sau đó sẽ tới bên nàng!” Lại bắt đầu? Hình bóng Như Tranh tan biến theo từng cơn gió. Đằng Long không còn thời gian, không còn không gian dành cho bất kì ai nữa. Đằng Long buộc phải định thần, y phải toàn tâm toàn ý để dành sức lực cho trận quyết đấu. Ngưu Quảng rút kiếm rồi đá Đằng Long khiến y ngã lăn mấy vòng. Hơi chậm! Nhưng mà Đằng Long cũng đã đứng dậy được rồi. Y là người trần chứ có đâu phải thần thánh? Hai vết thương nặng ở ngay mạn sườn bên phải khiến cho Đằng Long vô cùng đau đớn. Lúc này cơn đau dường như hoành hành cực độ. ”Chịu chết đi!” Đằng Long chưa kịp chớp mắt thân hình Ngưu Quảng đã bay vút tới. Tuy đã kịp thời nhảy tránh nhưng y cũng được tận mắt chứng kiến uy lực của kiếm chiêu này. Một kiếm chém xuống vỡ tan mấy viên đá nền của những bậc thềm làm bằng thạch xám. Nếu như bị đánh trúng… có lẽ tan xương nát thịt. “Luồng chân khí tím… đã mạnh hơn trước. Không lẽ là thuật gia tăng sát thương. Giống như Ngạo Vũ?” Đằng Long vừa giao chiến vừa phân tích. “Nếu đã là thuật tăng sát thương, vậy thì…” Mạnh hơn, uy lực hơn. Đó cũng chính là những đòn đánh của Đằng Long. Chân khí màu đỏ liên tục tuôn ra cuồn cuộn. Không nề hà gì sức mạnh của đối phương. Đằng Long cũng đang dùng chính chân khí bản thể của mình đấu lại Ngưu Quảng. Chân khí đấu với chân khí thông qua kiếm thuật. Điều mà Đằng Long chưa từng sử dụng trước đây. Nhưng… Đằng Long vô cùng thành thục. “Đã phải khổ luyện bao lâu mới dụng chân khí điêu luyện đến mức thế này? Tại sao từ trước đến nay năng lực của mình ngươi lại không muốn bộc lộ kia chứ?” Ngưu Quảng lên tiếng hỏi. Hay là… “Hùng Vũ xem ra cũng không uổng công phí sức đào tạo nên ngươi!” Hùng Vũ hay là ai khác? Hay là thứ gì khác? Đằng Long chẳng biết, y chẳng có được một lời giải thích rõ ràng cho việc tại sao mình lại sử dụng chân khí thành thục đến vậy? “Sơn thần ơi Sơn thần! Ngài đã giấu con điều gì? Cha ơi! Có phải người đang âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho đứa con này?” Ngưu Quảng lao đến tựa hồ chém kiếm nhưng rồi rút lại, hắn dùng cán kiếm đâm về phía trước. Đằng Long chớp mắt. Hiểm chiêu lần này… Thiệu Bình đã dùng qua rồi. Làm sao Đằng Long có thể mắc lừa thêm nữa? Y đưa tay trái lên đỡ để rồi nhanh chóng dùng chân phải công. “Là ngươi không thể nhìn ra hay là do ta chưa từng thể hiện? Tùy ngươi.” Đằng Long trả lời thắc mắc đối phương vừa mới đề cập. Ngưu Quảng trong lúc lắng nghe vẫn luôn để ý phòng ngự, hắn ta nhảy sang bên trái tránh ngay cước đá Đằng Long thi triển. “Cuối cùng đã chịu nói chuyện rồi sao? Nhà ngươi là muốn báo thù cho Như Tranh và Hùng Vũ? Được thôi, để xem bản lĩnh của ngươi tới đâu?” Keng! Âm thanh của kiếm cứ thế vang lên. Vang lên chói tai. Kiếm chính là đang thay thế chủ nhân cất lời đanh thép. Một màn so kiếm tuyệt diệu! … “Hừ! Với một thái độ như thế, thật chẳng muốn xem tí nào?” Giọng nói khàn đặc của Ám Dạ khiến ai cũng phải để tâm. “Thái độ gì?” Mỹ An cau mày. “Thái độ thăm dò.” “Thăm dò?” “Có nói mỵ nương cũng hiểu được đâu? Vì ngươi chẳng biết gì về kiếm thuật. Ngươi chỉ mong rằng Đằng Long đánh bại Ngưu Quảng mà thôi. Đó là kết cục có lợi dành cho Hùng Việt em ngươi chứ gì?” Ám Dạ lạnh lùng. Hắn ta một mạch nói hết suy nghĩ Mỹ An vẫn còn ẩn giấu trong lòng khiến cô vừa sợ vừa tức. Những ai ở phe đối nghịch Ngưu Quảng, gia đình Mỹ An chẳng hạn, tất sẽ mong ngóng Đằng Long có thể thắng trận. “Xét về những người đối nghịch Ngưu gia. Ngưu Quảng ơi là Ngưu Quảng, xem ra nhà ngươi tính toán sai rồi. Thậm chí là một sai lầm vô cùng to lớn.” Ám Dạ thầm than vãn. Trong thâm tâm hắn, có vẻ như đang tiếc nuối kế hoạch dày công xây dựng của Ngưu Quảng? Lại nói đến phe Ngưu Quảng. Lý Kiệt dù bị trọng thương nhưng vẫn không chịu lui về chạy chữa. Ông ta chẳng muốn bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nhặt có thể xảy đến với chủ nhân mình. “Trận đấu đột nhiên chậm lại?” “Không sai. Cả cha ta và Đằng Long đều đã có phần xuống sức. Ta mà không nhân lúc này xông lên trợ chiến thì còn lúc nào?” Thiệu Bình nôn nóng. “Không hề xuống sức. Chẳng qua họ chỉ thăm dò đối phương mà thôi.” Lý Kiệt lắc đầu. “Ý ngươi là sao?” “Cả hai đều có kiếm thuật thượng thừa, trong một thế trận cân bằng thế này. Chỉ cần một chút sơ hở nhỏ nhoi cũng sẽ trở thành điểm yếu chết người. Vì thế…” “Thì ra bọn họ đang tìm sơ hở đối phương?” Thiệu Bình đặt ra câu hỏi nhưng hắn vô tình lại nhìn xuống đất. Dương như né tránh nhãn quan sắc bén Lý Kiệt có thể hướng vào khuôn mặt của hắn? “Không sai.” “Quả là lợi hại. Ta đúng không thể bằng được Đằng Long nữa rồi!” Thiệu Bình nghiêm túc. Hắn ta cuối cùng tự nhận thua kém Đằng Long. Thiệu Bình nhận thua? Điều này chưa từng xảy ra trước đây. “Biết tự nhận thua, thiếu chủ đã trưởng thành rồi.” Lý Kiệt khẽ mừng cho Ngưu Quảng, ông ta biết rằng mình không cần phải lo lắng về người kế thừa của gia tộc nữa. Nhưng mà Ngưu Quảng vẫn còn kịch chiến ngoài kia. Phải chăng suy nghĩ này của Lý Kiệt có phần ấu trĩ? Vút vút! Đằng Long nghe thấy một đạo kinh phong thốc tới từ phía sau lưng. Y lập tức cúi người tránh né. “Không xong.” Đằng Long thầm xung động. Đã tránh được rồi tại sao còn phải lo lắng? Ngưu Quảng vừa mới bay người về trước đã ngay lập tức quay lại phản công. Hắn đang ở phía trên cao, vị trí vô cùng thuận lợi, một đòn tung kiếm hướng đến vai phải đối phương đánh xuống. Ngay lập tức, Đằng Long nhảy lên và vung kiếm đỡ. “Không đủ!” Chính là vận lực không đủ bởi vì hành động cúi người ban trước. Điều này khiến cho Đằng Long chẳng thể cự lại chiêu kiếm vừa rồi. Leng keng! Là Tàn kiếm. Tàn kiếm đã văng khỏi tay của chủ nhân, một mạch nằm trên đất lạnh. Còn chủ nhân nó thì phải chân chống chân quỳ bởi vì lực đánh Ngưu Quảng phát ra áp đảo hoàn toàn. Đằng Long gương mặt có phần thẫn thờ, vì y đã thua chiêu kiếm vừa rồi. Sơ hở của y chỉ trong tích tắc đã bị Ngưu Quảng phát hiện. Ngưu Quảng nhất chiêu đoạt kiếm, hắn đã đắc thắng rồi sao? “Sơ hở nối tiếp sơ hở. Thời cơ của Ngưu Quảng ta đến rồi.” Ngưu Quảng mừng rỡ. Hắn vừa đáp xuống sau chiêu ban nãy đã quan sát được, Đằng Long một mình ở thế hạ phong. Trong tay y lại chẳng còn Tàn kiếm, làm sao có thể phòng thủ cho được? Vù! Chân khí màu tím trào ra vô cùng cường đại. Ngưu Quảng nhắm thẳng Đằng Long mà đánh. Một kiếm lần này nhằm chính giữa trán Đằng Long. Một kiếm lần này… là nhất kiếm đoạt mạng! “Cơn gió của ngươi tạo ra chỉ đến được đây thôi ư? Đằng Long.” Ám Dạ nhìn ra thế cục tử vong cho người mà hắn quan sát. Trong khi đó, cả hai mỵ nương của Tiên tộc đồng loạt hét lên những tiếng thất thanh. “Long!” “Đằng Long! Cẩn thận!” Quá muộn rồi! Lý Kiệt như đang mở cờ trong bụng. Cho dù có được cả hai mỵ nương lớn tiếng cảnh báo nhưng mà thời gian đã không thể nào dừng lại. Đằng Long… chỉ còn chờ chết. “A…” Ngưu Quảng gầm lên những tiếng hung hồn. Chỉ sau chiêu này nữa thôi, tên nhãi ranh này sẽ không còn nữa. Chỉ cần một phút giây thôi, Ngưu Quảng sẽ nhỏ cái gai trong mắt của mình. “Cha… hay lắm! Cha…” Thiệu Bình hớn hở trong lúc mọi người xung quanh phân ra làm hai trạng thái. Một bên vô cùng lo lắng tính mạng Đằng Long đang gặp nguy hiểm, đó là những người âm thầm ủng hộ Hùng Việt. Bên kia ngược lại, bọn chúng không ngừng vui sướng, bởi vì tính mạng Đằng Long chỉ còn được tính bằng vài khoảnh khắc. Từ đâu, khi một sinh mạng nhỏ bé có thể thu hút con người đến vậy? Người thì hò hét, người thì căng mặt nhìn theo, người thì lẩm bẩm không ngớt? Biết bao âm thanh, biết bao tiếng ồn bay đến áp vào màng nhĩ Đằng Long? Xung quanh của y rốt cuộc là mớ hỗn độn do chính con người tạo ra? Ồn ào hết… … Im! “Mưa rồi!”¬ Ma ảnh đưa tay lên miệng rồi “suỵt” một cái. Trước khi chết… nên nghĩ về điều gì đó. Đằng Long đang nhắm mắt lại, y tưởng tượng ra như có hạt mưa rơi xuống. Rơi xuống làm cho mặt nước mà y đang đứng trở nên lay động. Mưa nhẹ nhưng làm mặt nước lay động dữ dội vô cùng. Có phải là thứ sức mạnh đáng sợ của sự tĩnh lặng khi mà con người tỉnh giấc? Đằng Long tỉnh giấc, trước đây khi muốn tránh khỏi ồn ào Đằng Long đã lăn ra ngủ. Ngủ bởi vì bóng tối rất êm che chắn toàn bộ những thứ âm thanh vô tình tìm đến với y. Giờ đây… Đằng Long tỉnh giấc! Muốn tránh ồn ào thì không được phép ngủ nữa. Muốn tránh ồn ào? “Hãy tiêu diệt nó!” Ma ảnh thì thầm Đằng Long đang chạy, y chạy thật nhanh ở trên mặt nước. Hình như cái bóng của y cũng di chuyển theo thì phải? Nực cười! Bóng không theo người thì theo ai? Nhưng… cái bóng của y còn dài ở tít phía sau! … Khi bóng theo kịp được hình? Lại một âm thanh chói tai! Tiếng gầm vang dội của loài linh thiêng đã lại vang lên. “Hừ! Binh bất yêm trá. Nhà ngươi cũng là thuộc hạng quỷ kế đa đoan!” Ám Dạ khẽ nở nụ cười. Hắn ta cuối cùng trong mớ hỗn độn đã nhìn thấy được sát cơ. Không phải của Ngưu Quảng, mà là của Đằng Long! Ngay khi một tiếng long ngâm xuất hiện, Ám Dạ lập tức phát giác ra rồi! Tiềm Long Xuất Thủ! Gừ! Đằng Long đột nhiên nhoài người đứng dậy, chân khí phát ra từ phía tay phải đúng hình đầu rồng. Đúng như tên gọi mà y đặt cho chiêu thức. Xích long ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Cái bóng ở dưới nước ấy chẳng phải là của Đằng Long. Nó là thân hình của một loài vật linh thiêng. Họa chăng, chính là Đằng Long đang ngoi lên khỏi mặt nước? Rầm! Một cú tung quyền vô cùng cường đại nhằm thẳng vào ngực Ngưu Quảng khiến cho hắn ta bị đẩy xa đến chục bước. Hoàng Mãng đã rơi khỏi tay, cắm thẳng xuống đất. Ngưu Quảng phun ra ngụm máu tươi rói. Hắn đang cảm nhận cơ thể của mình đau đớn khôn cùng. Khí huyết đột nhiên ứ đọng phía dưới ổ bụng. Sơ hở này… “Là nó bày ra để dụ ta thôi.” Ngưu Quảng thầm nghĩ. Hắn ta đã bị Đằng Long phản công một cách tức tưởi. Những tưởng Đằng Long ở vào một thế bất lợi giúp cho Ngưu Quảng dễ bề động thủ, kì thực, Đằng Long cố tình buông bỏ Tàn kiếm để mà đánh lừa Ngưu Quảng dương dương tự đắc. “Cha…” Một thân hình tiến đến bên cạnh Ngưu Quảng, chính là của con trai hắn. Trước tình thế này, Thiệu Bình đâu thể ngồi yên được nữa? “Không sao chứ?” Thiệu Bình buộc phải vận lực giữ cho Ngưu Quảng đứng vững. Áp lực của chiêu Tiềm Long Xuất Thủ phát ra vô cùng cương mãnh. Chính hắn cũng đã nếm trải một lần đấy thôi, cho dù lần đó chỉ là một đòn tay không. Ấy vậy, Thiệu Bình cũng phải dưỡng thương đến gần nửa tháng. Huống chi… Không biết nghiêm trọng cỡ nào nhưng mà chắc chắn, Thiệu Bình chắc chắn cha hắn đã bị trọng thương sau chiêu vừa rồi! Con trai đã chịu một lần nhưng cha vẫn không thể nào tránh được sát chiêu. Ngưu Quảng phen này đúng là gặp họa? “Hụ!” Không đứng được nữa, Ngưu Quảng ngã quỵ xuống đất, trên miệng của hắn liên tục chạy ra máu tươi. “Vẫn chưa đến?” Ngưu Quảng chờ đợi điều gì? Hắn ta ngước mặt lần lượt nhìn lên sáu lá cờ tung bay ở trên đài cao. Hình như nãy giờ, Ngưu Quảng không phải chờ đợi sơ hở đối phương. Mà là… “Thạch Kiều vẫn chưa đến sao?” Ngưu Quảng gặng hỏi. “Vẫn không có tin tức gì?” “Xem ra, ta tính toán… sai rồi!” Tự nhiên, một luồng khí tức vọt lên đỉnh đầu sau đó tỏa xuống hai vai. Ngưu Quảng bất chợt cảm nhận hơi lạnh ùa về. Cảm giác lo lắng đang dần hiển hiện? “Ngươi đang nhìn ra sai lầm của mình đấy ư? Hừ!” Ám Dạ nheo mắt nhưng ngón tay hắn thì vẫn gõ xuống nền đá đều đặn. “Còn ngươi thì sẽ làm gì tiếp theo? Hả Đằng Long?” Còn làm gì được nữa? Thừa thắng xông lên! “Tránh ra!” Ngưu Quảng quát lớn rồi đẩy Thiệu Bình ngã sang một bên, hắn ta không muốn con mình gánh chịu chiêu này. Chân khí toát ra kết thành đầu rồng trên cánh tay phải Đằng Long. Lại thêm một lần Tiềm Long Xuất Thủ đang được tạo dựng trên tay của kẻ xưa nay chưa từng sử dụng chân khí. Chưa được sử dụng nên giờ kẻ đó cứ dùng thỏa thích! Lần này… nhất định đánh trúng! Không sai, Ngưu Quảng đã bị trọng thương làm sao có thể tránh nổi chiêu thức? “Lần này, ta nhất định giết ngươi!”¬ Đằng Long thầm nghĩ. Một bước, rồi hai bước… Đằng Long đang chạy, y đang thu hẹp khoảng cách của mình đến với mục tiêu. Chỉ cần vài bước nữa thôi là sẽ đủ tầm thi triển chiêu thức. Vài bước nữa… kết thúc trận chiến. Kết thúc số mệnh của Ngưu Quảng! “Gì thế này?” Ngưu Quảng cảm thấy hơi lạnh bủa vây, lạnh hơn Băng kiếm. “Ngươi… ngươi là thứ gì thế này?” Bàn tay Ngưu Quảng run lên, vì đôi mắt kia, hai mắt ánh đỏ hừng hừng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Đôi mắt tràn đầy sát khí! … Trong một giây phút mà xích long gầm lên lần nữa, Tiềm Long Xuất Thủ đã được thi triển… “Đằng Long…” Mỹ An hét lớn. Có phải là niềm vui sướng tột độ? “Hử!” Ám Dạ chẳng thể ngồi yên, hắn ta phải đứng dậy quan sát. Trong khoảnh khắc ấy, người người đều có cảm xúc lẫn lộn. Sát khí khiến cho ai ai cũng phải nghẹt thở. Sát khí bao trùm kể cả nụ cười nhếch mép từ phía Ngưu Quảng. Không khí thật tĩnh lặng! Tĩnh lặng tới mức làm cho Đằng Long đau đớn. Không, y chẳng thể nào chịu nổi mùi tanh xộc lên tận mũi. Chỉ máu mới có một mùi ấy thôi! Tanh… nhưng cũng thơm nồng! Còn nữa, một vài giọt máu đã bắn lên má Đằng Long. Bắn vào một bên mắt trái! Nó làm cho y chẳng thể nhìn thấy được nữa. Nhãn lực biến mất! Khốn kiếp thật! Xung quanh vốn đã một màu đỏ rực thế kia vậy mà giọt máu ở đâu còn đến điểm tô cho màu thêm đậm? Máu rơi… và một thứ gì sau đó rơi theo? “Hắc Mang Trảm!”