Phong Lưu

Chương 102 : Phóng túng trước khi biệt ly

Ngày đăng: 03:08 20/04/20




Gương mặt của Đường Sương như phủ đầy sương mờ, mắt phượng sắc bén loé lên vẻ lạnh lùng tán thưởng.



Lôi Mị ngồi ngay ngắn ghế trên, chỉ thở dài một tiếng.



Nhớ tới lần triền miên liều chết đêm qua, trong lòng Đường Tiểu Đông rung động, đi tới bên người nàng, ôn nhu nói:



- Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?



Đường Sương nao nao, quay đầu hỏi:



- Thân thể muội không khỏe?



Mặt Lôi Mị ửng đỏ, nàng ấp úng nói:



- Không... Không có gì...



Ánh mắt nàng hung hăng trừng Đường Tiểu Đông —— đều là huynh hại ta!



Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ, giơ tay đầu hàng —— đều tại ta, đều tại ta



Nụ cười ám muội của hắn càng khiến Lôi Mị ngượng ngùng không chịu nổi, hai lỗ tai và chiếc cổ trắng ngần cũng đều ửng đỏ lên.



Đường Sương nhíu đôi chân mày lá liễu, ho nhẹ một tiếng.



Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Sương biểu tỷ, Đường Tiểu Đông hung hăng trừng mắt nhìn thủ hạ tinh anh đang ngồi, gương mặt lộ ra bộ dạng hung ác, giơ nắm tay lắc qua lắc lại.



Bọn thủ hạ có người cúi đầu, thân thể lại đang co rúm, có người dùng bàn tay to cố sức che miệng lại, mặt mày đỏ bừng, có người vội vã đứng dậy chạy ra khỏi Trung Nghĩa Đường.



Đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, Đường Tiểu Đông giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mím môi, nghiến răng, vẻ mặt hết sức kỳ quái.



- Tên chết tiệt nhà huynh, làm hại người ta không có chút uy tín nào hết!



Mặt Lôi Mị đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng một câu.



- Hi...



Đường Sương nhịn không được, bật cười ra thành tiếng.



Đường Tiểu Đông nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ, nghìn năm cũng khó bắt gặp được nụ cười duyên của Sương biểu tỷ, nụ cười của nàng như ánh dương quang xuyên qua rừng sâu u tối chiếu lên mặt đất, xán lạn mềm mại, trăm hoa đua nở vào mùa xuân tháng



ba cũng phải thất sắc.



Không chỉ có là Đường Tiểu Đông há hốc mồm ngẩn người, mà ngay cả cả đám huynh đệ cũng đều mở miệng thật lớn, con mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ lão đại lạnh lùng này.



Nhưng lập tức như hoa phù dung sáng nở tối tàn, mặt Đường Sương liền lạnh lùng trở lại, mắt phượng lấp loé hàn quang, thu nhiếp hồn phách người khác.



Chu Bất Vi ho nhẹ một tiếng:



- Hết chuyện rồi, việc của ai thì hãy tự đi làm đi!



Mọi người lưu luyến rời khỏi, Chu Bất Vi cũng đi theo ra ngoài, bên trong Trung Nghĩa Đường chỉ còn ba người Đường Tiểu Đông, Đường Sương, Lôi Mị.
Đường Tiểu Đông thổi nhẹ vào lỗ tai của nàng, ôn nhu nói:



- Hương Liên tỷ, không nên gấp gáp, ta nói rồi, tất cả thời gian hôm nay đều thuộc về nàng, nhắm mắt lại, thả lỏng, hãy tận sức hưởng thụ.



- A...



Vương Hương Liên tràn ngập xuân tình, bỗng nhiên gian rên lên một tiếng có vẻ thống khổ, thân thể mềm nhũn bỗng căng lên, run rẩy, tựa hồ đã đạt được một lần đỉnh phong.



Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, Đường Tiểu Đông tiếp tục nỗ lực, lần này tay và miệng cùng sử dụng, cho đến khi toàn thân Vương Hương Liên lại run lên kịch liệt, lần nữa đạt đến đỉnh phong mới thôi.



- Oan gia... Không có chàng... ngày tháng sau này của Hương Liên phải sống thế nào đây...



Vương Hương Liên gần như đã hoàn toàn loã lồ, thở gấp hổn hển, lên tiếng thở dài u oán.



Ma thủ tiếp tục tung hoành tuỳ tiện, leo núi trèo đèo, tiến thẳng đến khê cốc, Đường Tiểu Đông cười nhẹ:



- Hương Liên tỷ cứ xem hắn là ta thì được rồi...



- ... Ừ...



Đường Tiểu Đông cười nhẹ:



- Chỉ là phải hết sức cẩn thận đấy, đừng gọi tên của ta, hắc hắc.



- Chàng... Xấu lắm... A... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Vương Hương Liên không chịu nổi sự mơn trớn của hắn, thở hổn hển, thân thể mềm mại vẫn không ngừng run rẩy:



- Oan gia, không nên dằn vặt người ta nữa...



Đường Tiểu Đông vẫn hết sức từ tốn:



- Hương Liên tỷ, không nên cấp bách, chậm rãi hưởng thụ là được.



Vương Hương Liên xuân tình lai láng, thở hổn hển giãy dụa ngồi dậy, ngồi đè lên người hắn:



- Người ta chờ không được nữa rồi...



Nữ nhân niên đại này sao đều thích phản khách làm chủ?



Dù sao thương thế trên người cũng chưa khôi phục hoàn toàn, Đường Tiểu Đông mừng rỡ nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc cho đối phương cuồng nhiệt làm gì thì



Thùng xe hoa lệ bắt đầu lay động một cách nhịp nhàng, từ bên trong vang lên tiếng thở dốc gấp gáp, tiếng rên rỉ như thống khổ mà lại cực kỳ sung sướng...



Dường như lần trước, xe ngựa quay trở về trong thành trước khi cửa thành đóng lại, sau đó ngừng xe ở một chỗ vắng người.



Đường Tiểu Đông bước cuống xe mà cảm thấy hai chân như nhũn ra, chỉ đành gọi một chiếc xe ngựa về nhà.



Đây là lần cáo biệt cuối cùng, Vương Hương Liên quả thực như phát cuồng, tận sức hút lấy, dường như muốn một lần bù đắp hết khoảng thời gian mười năm sau đó, lần đầu tiên Đường Tiểu Đông lĩnh giáo được sự lợi hại của nữ nhân, mặc dù bị thương, nhưng tình trạng hai chân như nhũn ra thì là lần đầu tiên.