Phong Lưu

Chương 11 : Vũ y xinh đẹp

Ngày đăng: 03:07 20/04/20




- Ai, đại tỷ, ngày hôm nay dung quang tỏa sáng, chuẩn bị có hỉ sự gì nha…



- Cái gì là dung quang tỏa sáng, là mặt mày hàm xuân, đại tỷ có người trong lòng rồi…



- Đúng nha, nữ nhân trong thời gian yêu say đắm đều là xuân tình nhộn nhạo, không biết nam nhân nào có bản lĩnh như vậy, có thể để đại tỷ yêu thương nhung nhớ?



- Ngẫm lại không biết có bao nhiêu vương công quý tộc vì đại tỷ tranh giành lẫn nhau, nếu như không phải hắn rất có bản lĩnh, làm sao có thể để đại tỷ vui vẻ? Hì hì…



Cảm giác được ánh mắt là lạ của Lôi Mị n



hìn chằm chằm chính mình, lại thỉnh thoảng chuyển qua nhìn Kha Vân Tiên, Đường Tiểu Đông không dể ý nàng, cũng không nhìn Kha Vân Tiên cười tủm tỉm bên dưới, đốc xúc các cô nương gia tăng luyện tập.



Lúc này đây, các cô nương đã mặc vũ y chế tạo gấp gáp luyện tập, những y phục lót mặc trên người này, ngoại trừ che khuất được hai bộ vị yếu hại nhất, so với xích lõa căn bản không có gì khác biệt.



Tuy rằng thanh lâu rất thịnh hành tại Đường triều, văn nhân mặc khách lấy việc trà trộn trong đó làm thú vui phong nhã, thế nhưng ăn mặc như vậy, quả thực có chút kinh thế hãi tục.



- Ôi, xấu hổ chết người rồi…



Mấy cô nương vóc người tốt xấu hổ che mặt.



- Chậc chậc chậc, mặc vũ y như vậy, nam nhân không điên cuồng mới là lạ.



- Thực sự quá yêu mị rồi, cái này là khẳng định… Hì hì…



- Ngày khác, ta cũng muốn tự mình may vài món, tương lain ha, cũng cho phu quân gia thương yêu nhiều hơn… Hì hì…



- Mai tỷ phong tao a…



- Tới địa ngục đi…




Đường Tiểu Đông cả kinh hồn phi phách tá, luống cuống tay chân tiếp nhận, cẩn thận từng chút một để bên cạnh gối:



- Cô nãi nãi, không thể chơi đùa được, sẽ chết người đó…



- Đây là thứ gì?



Thấy khẩu súng lục loay hoay trong tay của nàng, Đường Tiểu Đông sợ tới mặt cắt không còn chút máu, vội vội vàng vàng tránh khỏi họng súng đen ngòm:



- Ách, Lôi tiểu thư a, những thứ này không thể chơi đùa được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



- Ai, ngươi còn không nói cho ta biết, những thứ này là cái gì?



Không để ý tới biểu tình bất mãn của Lôi Mị, hắn cầm lấy súng lục, MP5, cả quả lựu đạn còn lại, lúc này trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng của Đường Tiểu Đông mới hạ xuống.



- Cái này… Là… Ám khí…



Đầu lông mày nhíu chặt của Lôi Mị xòe ra, nhưng vẫn tràn ngập hiếu kỳ:



- Có thể cho ta kiến thức uy lực một chút hay không?



Đường Tiểu Đông từ chối phắt:



- Không được!



- Quỷ hẹp hòi!



Lôi Mị hừ một tiếng.