Phong Lưu
Chương 119 : Giam lỏng
Ngày đăng: 03:09 20/04/20
Sau khi tiễn Đường Sương đi, nụ cười trên mặt Tần Thì Phong đột nhiên biến đổi, quát lớn:
- Người đâ
Bàn tay to kềnh đập mạnh lên bàn một cái, chấn động khiến mấy cái tách phỉ thúy trên bàn ngã nhào xuống đất, rơi lốp bốp bể nát bấy.
- Ôi, tách phỉ thuý của ta...
Thủy Mật Đào đau lòng rên lên một tiếng, hai cái tách phỉ thuý kia đã tốn hết ba mươi lượng bạc của nàng, mua về nhà rồi vẫn còn xót tiền hết mấy ngày, nhưng lại bị vỡ nát thế này, ba mươi lượng bạc cũng tiêu mất luôn.
- Ài...
Tần Thì Phong vốn đang đắc ý vênh váo cũng có vẻ đau lòng, thời buổi này kiếm tiền không dễ dàng chút nào, một gia tộc lớn như thế, chi tiêu mỗi ngày nhiều đến kinh người.
- Ngũ gia có gì phân phó?
Tần Lộ và Tần Phúc với vẻ năng nổ đồng thời tiến đến.
Không còn tâm trí đâu mà đau xót tách phỉ thuý, Tần Thì Phong kích động nói:
- Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho lão gia tử, báo cho người phái hết tinh anh của Tần gia đến Trường An!
- Chàng điên rồi?
Thủy Mật Đào nhảy dựng lên:
- Mọi người đều chạy hết tới Trường An, bên Bảo Định chẳng phải là trống rỗng sao?
Tần Thì Phong nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần Tần Thì Phong ta vẫn còn là cửu thành tổng bộ đầu, mấy tên đó cũng không dám đụng đến Tần gia ta! Những người mà hai nhà Đường Lôi phái tất cả đều là cao thủ tinh anh, nếu Tần gia chúng ta chỉ phái đi nhị lưu, tam lưu, chẳng phải để người ta chê cười?
- Còn nữa, chúng ta sớm giúp đỡ Đường hiền chất, đến khi thanh uy của Trung Hoa đường lên cao như mặt trời chính ngọ, mấy tên đó còn dám có chủ ý đánh Tần gia ta? Hắc hắc.
Thấy Tần Lộ còn ngây ngốc đứng đó, lão trừng mắt quát lớn:
- Ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho ta!
- Vâng.
Tần Lộ đáp một tiếng rồi rời đi.
- Ngươi!
Tần Thì Phong chỉ vào Tần Phúc, hung hăng nói:
- Lập tức gọi Tần Thiên Bảo tới đây cho ta!
- Tên tiểu tử này thực đáng ghé lại dám gạt mọi người đến khổ, ta muốn giáo huấn hắn một phen!
Lão nghiến răng nghiến lợi vung nắm tay, nhưng nét mặt già nua lại khó có thể che giấu sự vui sướng trong nội tâm.
Mặc áo giáp chống đạn, bên hông đeo lựu đạn quân dụng, súng lục giấu trong khửu tay bên phải, vai đeo súng tự động MP5, Đường Tiểu Đông đang muốn đi ra cửa, Thạch Sùng Vũ từ bên cạnh lao ra, chắn ngang lối đi.
- Đường huynh đệ, cho Lão Thạch ta đi theo.
Trong lòng Đường Tiểu Đông bỗng nhiên giật mình, không màng vẻ khẩn trương bất an của Như Ý, gấp gáp hỏi.
- Không đâu!
Như ý kiên quyết lắc đầu.
Trong đầu hết sức hỗn loạn, Đường Tiểu Đông phất tay nói:
- Như Ý, nàng về trước, ta sẽ tới.
- Vâng, công tử cẩn thận.
Như ý nhắc nhở nói:
- Tiểu thư nói, nếu Tướng gia tức giận thì không sợ, lúc lão cười âm trầm chính là lúc muốn giết người...
Nói chưa hết, nàng không khỏi rùng mình một cái, gương mặt cũng trở nên tái nhợt vô huyết, nghĩ đến Lý Lâm Phủ miệng cười nhưng bụng đầy dao găm, khẩu Phật tâm xà, khiến nàng sợ hãi.
- Ừm, cảm ơn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nhìn như ý rời đi, Thạch Sùng Vũ nhíu mày nói:
- Làm sao bây giờ?
- Đi Tướng phủ!
Đường Tiểu Đông lạnh lùng nói, hẹn ước với Phi Hổ Bang đi được thì đi, dù sao cũng là Hồng Môn Yế không đi cũng được, chuyện của Ngọc Nhược Vân quan trọng hơn.
Hắn không biết vì sao Lý Lâm Phủ lại giam lỏng Ngọc Nhược Vân, nhưng bằng vào sự cưng chiều của hắn đối với Lý Đằng Giao, hẳn sẽ không hạ độc thủ với nữ tế tương lai là hắn nha?
Mới ra cửa, trước mặt đi tới bảy thanh niên mặt mày lạnh lùng, toàn thân người nào cũng toả ra sát khí âm trầm sắc bén, quỷ khí tận trời đến nỗi ban ngày mà cũng cảm thấy phát lạnh.
Thạch Sùng Vũ bước lên trước một bước, che trước mặt Đường Tiểu Đông, mắt hổ lấp loé thần quang, thiết quyền nắm chặt bộc lộ lực đạo siêu cường.
Thanh niên đi phía trước giơ tay phải lên, sáu thanh niên phía sau hắn đồng thời đứng lại, khoanh tay đứng thẳng một bên, động tác đồng loạt, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nhiều năm.
- Lý Ngạo ra mắt cô gia.
Thanh niên đi đầu dừng lại cách năm bước, ôm quyền khom người thi lễ:
- Tướng gia cho mời cô gia đến phủ nghị sự.
Đường Tiểu Đông híp mắt quan sát Lý Ngạo, khuôn mặt thon gầy vô cùng anh tuấn, biểu tình lãnh đạm, mang đến ấn tượng trầm ổn năng nổ nhưng ngoan độc, ánh mắt sắc bén, lộ ra vẻ kiên định, tự tin, quật cường, lãnh khốc, còn có chút ngạo khí không nói nên lời.
Hắn nghe Lý Đằng Giao nói qua, trong Tướng phủ cao thủ nhiều như mây, trong Lý ngũ đại cao thủ được Lâm Phủ coi trọng nhất, Lý Ngạo là một trong số đó, là tổng
quản chuyên trách ngoại vụ, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
- Ừm.
Đường Tiểu Đông ôm quyền hoàn lễ:
- Thế thì làm phiền Lý tổng quản dẫn đường.