Phong Lưu
Chương 128 : Dã
Ngày đăng: 03:09 20/04/20
Tâm sự trong lòng cuối cùng đã được giải quyết, khách sáo một hồi, lại nịnh nọt nhạc mẫu hồi lâu, Đường Tiểu Đông đứng dậy cáo từ.
Mới ra khỏi Ngọc phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy qua dừng ở bên người, màn xe nhấc lên.
Chứng kiến người trong xe người trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng.
Ngồi ngay ngắn trong xe chính là đương kim tể tướng quyền khuynh triều dã Lý Lâm Phủ, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành chiêu bài, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Trước sau xe ngựa là tám thanh niên nhân khuôn mặt không chút biểu tình, cả người phát ra khí thế quỷ dị âm trầm, trang phục thuần một màu đen, lưng đeo trường kiếm, mắt sáng vừa nhìn cũng biết là nhân vật phi thường lợi hại, là cận vệ thiếp thân của Lý Lâm Phủ.
Lão gia hoả không phải theo dõi ta đấy chứ?
Trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy lên, bước tới thi lễ:
- Nhạc phụ đại nhân!
Đưa mắt nhìn đại môn đóng kín của Ngọc phủ, Lý Lâm Phủ mỉm cười nói:
- Xem ra hiền tế đối với Ngọc gia rất chiếu cố nha.
Trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy dựng, vẻ mặt thong dong nói:
- Giữa tiểu tế và Ngọc gia có hợp tác làm ăn, đương nhiên phải xem chừng một chút, ha ha.
Lý Lâm Phủ cười ha ha, mắt híp lại nói:
- Chút sản nghiệp này của Ngọc gia, hiền tế chịu khó như vậy, chỉ sợ có dụng ý khác?
Đường Tiểu Đông cười ha ha, nghiêm mặt nói:
- Nhạc phụ yên tâm, Đằng Giao là một cô gái tốt, tiểu tế tuyệt sẽ không lạnh nhạt với nàng, cũng sẽ không bạc đãi nàng.
- Ừm, tiểu tế hiểu được nặng nhẹ là tốt rồi.
Lý Lâm Phủ vuốt chòm râu, vỗ vỗ nệm êm, ý bảo hắn đi lên.
Tựa hồ cùng lúc đó, một lão hán say rượu đang lung la lung lay trên phố, một đường nghiêng ngã lảo đảo cơ hồ té ngã mấy lần.
Vốn cách xe ngựa của Lý Lâm Phủ khá xa, bất quá hắn một đường lảo đảo, lại biến thành đi về phía Lý Lâm Phủ
Trong lòng vốn đang có chút do dự, trải qua chuyện phát sinh ngày hôm nay, hiện tại hắn giống như được uống thuốc an thần.
Tuy nhiều con cái, nhưng không một đứa nào thành tài, tất cả đều là đám bại gia tử chơi bời lêu lổng sinh hoạt phóng túng, một khi hắn mất, Lý gia chống đỡ không được vài năm chắc chắn sẽ sụp đổ.
Tuy hắn một đời gian tướng, nhưng đối với những đứa con của mình lại yêu thương có thừa, hắn cũng không muốn sau khi mình chết, Lý gia không có ai chống đỡ mà sụp đổ.
Nữ tế cũng tương đương nửa con trai, tài năng của đứa nữ tế này khỏi cần phải nói nữ tế có thể giúp đỡ, dù cho hắn mất, Lý gia cũng sẽ không sụp đổ.
Đường Tiểu Đông có lòng trung thành, hiện tại lo lắng duy nhất là dã tâm của hắn.
Người, đều có dã tâm, chỉ khác biệt ở chỗ dã tâm lớn hay nhỏ mà thôi.
Vạn nhất dã tâm của nữ tế quá lớn, tương lai nuốt trọn gia sản của Lý gia, đây chính là cõng rắn cắn gà nhà có hối cũng không kịp.
Hiện tại hắn muốn thử xem dã tâm của Đường Tiểu Đông rốt cuộc có bao nhiêu, mới có thể đưa ra quyết định sau cùng.
- Hiền tế à, nam nhi đại trượng phu, chí tại công danh để làm rạng rỡ tổ tông, ngươi có sự nghiệp, nhưng lại chưa có công danh, nhạc phụ tính cho người lên kinh đi học, bằng tài ba của ngươi, đề tên bảng vàng còn không phải dễ như trở bàn tay sao, ha ha.
Nói ra một tràng, Đường Tiểu Đông còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Hàn Yên đã bắn ra tia sáng kỳ dị, nhìn biểu tình vui sướng vạn phần trên khuôn mặt của nàng, chính là hoàn toàn ủng hộ Đường Tiểu Đông đi dự thi.
Đọc sách? Hơn nữa là mấy loại cổ thư linh tinh gì đó? Đó không phải muốn mạng hắn sao?
Quên đi, đừng nói là học thuộc, ngoại trừ ba chữ phồn thể Đường Tiểu Đông này ra (vì dùng để ký tên mới học), những chữ phồn thể khác nhận biết hắn, còn hắn thì không nhận biết mấy chữ phồn thể này.
Có gia hỏa vì tên đề bảng vàng mà mừng rỡ đến nổi điên, có người thì vắt hết óc trăm phương ngàn kế mưu cầu chức quan, mua quan bán tước là giao dịch hắc ám rất bình thường.
Đối với hắn mà nói, mỗi ngày cúi lạy dập đầu nịnh nọt hoàng đế, cùng các đại thần chơi chiêu dùng kế đấu đá lẫn nhau, vốn là chuyện rất đau đầu, cái gọi là gần vua như gần cọp, ngày nào đó không cẩn thận phạm lỗi, bị hoàng đế chém đầu, đó mới là bị chết oan.
So với bị quản thúc mệt mỏi như vậy, chẳng thà làm ăn buôn bán, mỗi ngày trêu chọc mỹ nữ phong lưu khoái hoạt, đây mới là cuộc sống tiêu dao mà hắn muốn.
Đường Tiểu Đông thống khổ rên rỉ một tiếng:
- Nhạc phụ đại nhân, hay là ngài tha cho ta đi, tiểu tế đối với việc làm quan thật sự không có hứng thú.
Lý Lâm Phủ nghiêm mặt, trách cứ nói:
- Nói vậy mà nghe được, nam tử hán đại trượng phu phải có hùng tâm tráng chí, cả đời theo đuổi công danh lợi lộc làm rạng rỡ tổ tông, lưu danh sử sách, ngươi lại không có chí hướng như vậy? Rất thất vọng rồi.