Phong Lưu

Chương 228 : Chém tận giết tuyệt

Ngày đăng: 03:10 20/04/20




Mẹ nó, sát thủ lãnh huyết tiềm phục đâu rồi? Đã lâu như vậy sao còn chưa xuất hiện?



Trong lòng Đường Tiểu Đông chửi bới chui thẳng vào rừng cây, có đại thụ che chở, Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ có thể phát huy ra bộ pháp thần diệu quỷ dị.



Hung hiểm liên tục, làm hắn cảm thấy giống như đã trải qua một thời gian rất dài, kỳ thực, truy đuổi chém giết liên tục này, thời gian ngay cả nửa nén hương cũng chưa đến.



Vèo vèo vèo…



Tiếng phi hành cấp tốc cắt không khí chói tai đột nhiên từ bốn phương tám hướng vang lên.



Mấy người cao thủ Bắc Cung thế gia đuổi trước nhất bất ngờ không kịp phòng bị, kêu thảm ngã xuống, trên người cắm đầy tên, giống như con nhím, vô cùng thê thảm.



Biến cố thình lình xảy ra, làm đám người đuổi theo chậm hơn thất kinh, ngay thời điểm lượt tiễn thứ hai thứ ba gào thét tới, người phản ứng nhanh tạm thời tránh thoát một kiếp, người phản ứng chậm biến thành một con nhím máu.



Mấy người cao thủ Cao Lệ nhát gan kia thoát được nhanh nhất, da tóc đều không sao, chuyện này cũng khó trách, ở thời điểm tổng đàn Phi Hổ bang bị công kích, vòng vây tầng tầng như vậy còn có thể chạy trốn, làm cho người ta không thể không bội phục bản lãnh chạy trốn của bọn họ.



Chỉ bất quá lúc này, thầm mong cho bọn họ còn có vận khí tốt đó.



Trên trăm thiếu niên diện mục vô tình, toàn thân phát ra đạo đạo sát khí lạnh lẽo giống như u linh hiện thân, bọn họ ba người một tổ, một kiếm hai nỏ, thành vòng tròn lớn tường bước tiến đến.



Cung nỏ cỡ nhỏ mỗi một lần đều có tiếng kêu thê lương phát sinh, người thụ thương ngã xuống đất còn đang giãy dụa kêu rên, tổ ba thiếu niên lãnh huyết này lúc đi qua bọn họ, trường kiếm lãnh kiếm vô tình đâm vào yết hầu hoặc trái tim bọn họ, máu đen bắn trúng khuôn mặt, đầu lông mày cũng không nhíu lại một chút.



Vòng vây lớn nhanh chóng co rút lại tới giữa, phía sau là cao thủ tinh anh của Trung Hoa Đường do Đường Sương, Lôi Mị chỉ huy đẩy mạnh lục soát, tầng cây, bụi cỏ có khả năng giấu người đều không buông tha, ngay cả thi thể trên mặt đất, yết hầu hoặc trên ngực ít nhất đều cắm vài thanh kiếm hoặc vài thanh đao, giả chết cũng không thoát.



Bất quá những thiếu niên lãnh huyết này tiến nhanh về trước, chỗ đi qua, trên cơ bản ngoại trừ thi thể, thì không có người sống, quả thực giống như cỗ máy giết người làm người ta tâm sợ mật run.
Dưới cực hình, rất ít người sắt đá chân chính không sợ chết.



Lần hành động phục kích Đường Tiểu Đông này, Bắc Cung thế gia đã xuất động toàn bộ cao thủ tinh anh nhất, thật không ngờ tính toán người khác, lại bị người khác tính toán, thành cảnh toàn quân bị diệt.



Bởi vì người bị bắt đều là nhân vật tầng dưới của Bắc Cung thế gia, nên việc biết được cũng không nhiều, về phần bọn họ có phải bị Vương Ngạo Phong sai khiến hay không thì không biết được.



Một người Cao Lệ trong đó càng sợ chết, còn chưa dùng hình, ngay cả sự bê bối của các đời tổ tông đều cung khai ra.



Lúc ở tổng đàn bị công kích bọn họ hoặc giả chết để trốn, hoặc chạy bằng đường ngầm, có người trở lại Cao Lệ, có người chưa từ bỏ ý định, ẩn núp chờ đợi trả thù.



Đại đa số người chạy đi lần nữa tập hợp dưới bang chủ chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.



Bọn họ không biết nội bộ của mình có gian tế của người Uy Quốc, người Uy Quốc lại dùng tình báo trọng yếu này thành sinh ý trao đổi cùng Đường Tiểu Đông, tàn quân của Lý Mệnh Bác toàn bộ bị một lần diệt sạch.



Chỉ một chút giá trị vậy sao?



Đường Tiểu Đông không khỏi hoàn toàn thất vọng.



Xử lý hiện trường hoàn tất, toàn bộ rút đi.



Sương biểu tỷ không hề nhắc tới những tù binh bắt được này, đương nhiên sẽ lẳng lặng yên nghỉ ở dưới hố sâu rồi.



Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân tới liền sinh, đổi lại là ai, đều sẽ diệt tuyệt hậu hoạn.