Phong Lưu
Chương 236 : Đại lão bản biến thành người làm công
Ngày đăng: 03:10 20/04/20
Nghĩ đến mặc dù nàng là phi tử Đường Huyền Tông sủng ái nhất trong ba nghìn phi tử ở hậu cung, nhìn bên ngoài thì xuân phong vô hạn, nhưng thực ra có ai biết trong nội tâm của nàng buồn phiền như thế nào?
Nàng là một nữ nhân khỏe mạnh trưởng thành, hừng hực như hổ như sói, nàng cũng có nhu cầu của nàng, mà Đường Huyền Tông đã là một lão già không đủ sức để thỏa mãn nàng, sinh lý không được thỏa mãn sẽ tạo thành áp lực trong lòng, cả ngày nàng đắm chìm trong khúc nhạc để quên đi ngày tháng.
Thực ra nói là chìm đắm thì cũng không đúng, đúng hơn đó chỉ là một loại phát tiết của nàng mà thôi.
Có vài trường hợp bởi vì trong lòng có áp lực trong một thời gian dài, dần dà sẽ khiến cho người ta phát cuồng, cho nên nàng chỉ có thể dùng âm nhạc để phát tiết mà thôi.
Nghĩ đến cảnh ngộ của chính mình, Dương quý phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ xưa đến nay đều là hồng nhan bạc mệnh.
Đường Tiểu Đông thấy nàng trầm tư, không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hô.
- Hoàng thượng giá lâm!
Đường Tiểu Đông lại càng hoảng sợ, khom người thi lễ:
- Hạ quan xin cáo lui.
Không đợi Dương quý Phi lên tiếng, hắn liền vội vàng lui ra ngoài.
- Ài…
Dương quý phi nhảy dựng lên, kéo hắn ra phía sau gấp giọng nói:
Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi đều tinh thông âm luật, hai người có thể trở thành một đôi cũng nhờ vào việc tinh thông âm luật.
Năm đó Đường Huyền Tông còn chăm lo việc nước, tạo nên thời đại Khai Nguyên thịnh thế của Đại Đường, nhưng sau khi bước vào thời Thiên Bảo, Đường Huyền Tông đã trở nên lười biếng chỉ biết lo hưởng thụ, cả ngày đắm chìm trong tửu sắc, xây dựng rầm rộ các công trình xa xỉ, tổ chức các chương trình tiêu khiển hoành tráng. Trong hoàng cung thì chỉ có gần nghìn người, nhưng quốc khố dần dần trở nên trống rỗng.
Năm Thiên bảo, chính là thời kỳ Đại Đường bắt đầu chuyển từ hưng tịnh sang suy thoái.
Thánh chỉ hạ xuống, Đường Tiểu Đông phải ngoan ngoãn vào cung báo danh nhậm chức, mặc quan phục vào khiến hắn lại càng có da có thịt.
Nhìn đám thủ hạ là gần một nghìn tay trống các loại, hắn cảm thấy có chút đau đầu, hắn giao toàn bộ chuyện này cho thủ hạ tự xử lý, còn bản thân hắn thì tranh thủ thời gian làm biếng.
Đối với loại chuyện tốt như vậy, trong lòng đám thủ hạ âm thầm kinh ngạc, lãnh đạo của bọn họ để cho bọn hắn toàn quyền phụ trách, như thế khác nào hắn trở thành người nắm giữ quyền lực, vì sao lại không làm?
Dù sao đi nữa thì tất cả mọi người đều có lợi, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Dựa vào quan hệ với Lý tướng đại nhân, Vương Ngạo Phong cũng có một chức quan rất thoải mái, có người nói là lễ bộ cái gì ngự sử, cũng có người nói là chức quan ngũ phẩm.
Đều là người làm quan trong triều, bình thường hai người gặp mặt đều cực kỳ khách khí gọi nhau rất thân mật.
Thần thái của Vương Ngạo Phong rạng rỡ, liều mạng đề ra những ý tưởng phát triển mới. Còn lại bộ dạng của Đường Tiểu Đông thì lại là một tên lười biếng không có tinh thần.
Vốn dĩ tự mình là đại lão bản, không bị ước thúc, tiêu dao khoái hoạt, hiện tại thì hay rồi, nơi nơi đều có người quản lý, trở thành lão bản của một đám công công cả ngày chỉ biết lao động đơn giản là phục vụ hoàng đế lão nhân, đối với một người không có hứng thú làm quan như hắn, có thể có tinh thần sao?