Phong Lưu
Chương 251 : Âm mưu
Ngày đăng: 03:11 20/04/20
Hắn lưu lại bốn người, phụ trách bảo hộ chiến sĩ bộ tộc bị thương, đồng thời thông tri cho đám người Tần Thiên Bảo chạy tới Tô Nạp Thành tụ hợp.
Sở dĩ lưu lại bốn người, một là có người trông chừng người bị thương, hai là có thể chiếu ứng lẫn nhau, dù sao cây cối ở nơi này mọc san sát, rất có thể có mã tặc hoành hành, cho nên tất cả phải cẩn thận vẫn hơn.
Sau khi mọi người lên đường, thúc dục tọa kỵ chạy tới Tô Nạp Thành.
Dọc theo đường đi, Đường Tiểu Đông nghĩ tới trận huyết chiến ở tập trấn, lúc đó thiết kỵ của mã tặc xung phong còn có thể dùng cường cung để đối phó.
Thời đại vũ khí lạnh, cung tiễn là một trong những vũ khí lợi hại nhất, Đại Đường hạn chế dân gian cất giấu, nhưng dân phong trên đại thảo nguyên rất bưu hãn, người người đều am hiểu cưỡi ngựa bắn tên, cung tiễn lại là một trong những vũ khí phòng thân.
Cung tiễn là vũ khí tầm xa, là vũ khí công kích lợi hại nhất, sa thương bọn họ sở hữu hiện tại, bởi vì diêm sinh (KNO3) không đủ tinh khiết, lại thiếu cách phối chế hợp lý, uy lực của nó không lớn, tầm bắn cũng không phải là xa.
Tầm bắn của hỏa pháo đủ xa, thì không phải là thứ mà một người có thể mang theo, bởi vì nó quá nặng.
Nếu một người có thể mang theo hỏa tiễn có tầm bắn và uy lực cực lớn, thì con bà nó là con gấu, đại đội kỵ binh tập trung xung phong, sắt thép cuồn cuộn như nước lũ, có thể nghiền nát toàn bộ những sinh vật cản đường a.
Nghĩ tới việc hài đồng phóng pháo vào ngày tết âm lịch, mỗi người đều cầm theo một hỏa tiễn, bắn lên trời thì nó nổ vang, nhịn không được vui vẻ cười ha hả.
- Đông ca, lại nghĩ tới chuyện tân kỳ gì sao?
Lôi Mị đang ở bên cạnh dùng vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hắn, ngay cả Lôi Vân Phượng và Ngả Cổ Lệ cũng vậy.
Các nàng, quá hiểu rõ về hắn.
Sau khi nói ra nguyên lý và tư tưởng về hỏa tiễn, tam nữ động dung, sau đó mừng như điên, Phượng Cô Cô nhịn không được vứt cho hắn mấy cái mị nhãn.
Lôi Mị cực kỳ hàm súc, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn hắn, trong đó ẩn chứa vô cùng vui sướng và kính phục, còn có một tia ôn nhu rung động tâm hồn.
Dù sao phu quân của mình phát minh ra hỏa khí lợi hại như vậy, được lợi ích lớn nhất chính là Lôi gia của nàng, thật sự là yêu hắn đến chết.
Nếu không phải có cả đoàn người bên cạnh, thì nàng sẽ hôn lên mặt hắn mấy cái, bởi vì, hắn đã làm cho nàng cực kỳ cảm động.
Đi phía trước được gần bốn mươi dặm đường, ở trên đường lớn có dấu vết chiến đấu và thi thể xuất hiện.
Lẽ nào một đội thiếu niên lãnh huyết đã đuổi kịp Cuồng Phong mã tặc?
Dọc theo dấu gót sắt mất trật tự, vết máu cùng thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, một đường mau chóng đi tới, xuyên qua một mảng rừng cây nhỏ khoảng mười dặm, có khoảng gần một trăm kỵ sĩ đang vây bắt thủ hạ của hắn, là mười hai thiếu niên lãnh huyết.
Chẳng còn tâm tình ăn uống, Đường Tiểu Đông vội vã nuốt mấy miếng cơm, liền tiến vào trong trướng bồng bắt đầu đề luyện tiêu tinh.
Thứ đồ chơi này là tài liệu trọng yếu trong việc phối chế hắc hỏa dược, độ tinh khiết càng cao, uy lực bạo tạc càng lớn.
Tuy nhiên, hắn vừa bắt đầu đề luyện một chút, liền có thủ hạ vào báo lại, có một người tự xưng là Đặng Phúc Điện cầu kiến.
Đặng Phúc Điện là một thanh niên lưng hùm vai gấu, hai mắt lấp lánh, mang đến cho người khác ấn tượng là một người khôn khéo, giỏi giang, sống lưng thẳng tắp như cây thương, lộ ra vẻ kiên nghị, tự tin, ổn trọng.
Hắn tự báo thân phận là Phó Thành chủ thành Tô Nạp, xử sự theo đúng lễ tiết giang hồ Trung Nguyên.
- Quỷ Tài công tử, đại danh lừng lẫy! Ngưỡng mộ đã lâu!
Đám người Đường Tiểu Đông hơi có chút giật mình.
Hắn không nhận ra vị Đặng Phó Thành chủ này, mà ở tận nơi xa xôi tái ngoại, đối phương lại biết rõ danh hiệu của hắn. Xem ra mình quả thực cũng có chút danh khí.
Hắn ôm quyền hoàn lễ, mỉm cười nói:
- Đặng Phó Thành chủ, mời ngồi. Nơi này là khách sạn bình dân, chiêu đãi không chu toàn, xin chớ trách!
Người dân tái ngoại phong cách đơn giản, hào sảng, bưu hãn. Đặng Phúc Điện ngồi xếp bằng trên tấm da thú dày. Lôi Vân Phượng bưng trà thơm lên, sau đó ngồi bên cạnh Lôi Mị.
Đặng Phúc Điện thẳng thắn cho biết ý đồ đến đây.
Hắn tuy là Phó Thành chủ do Đột Lợi Khả Hãn phong cho, cũng là người của Thiết Bố Đô, trước đó đã sớm nhận được mật thư của Thiết Bố Đô, để hắn âm thầm chiếu cố đám người Đường Tiểu Đông.
Trước người xa lạ chưa từng gặp qua mà nói ra loại bí mật có thể dẫn đến rơi đầu này, tất nhiên đã biểu lộ tâm ý của hắn.
Đường Tiểu Đông cảm giác một cỗ tình cảm ấm áp dâng lên trong lòng, đồng thời cũng tự xem như nợ Thiết Bố Đô một nhân tình.
Lập tức đem chuyện hiểu lầm với Đồ Lỗ tộc cũng những hoài nghi trong lòng hắn đều lần lượt nói ra.
Đôi lông mày rậm của Đặng Phúc Điện nhăn tít lại, trầm tư một lúc lâu mới thở dài, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, có chút áy náy nói:
- Đặng mỗ nhận ủy thác của Thiết Bố Đô Vương, vốn phải tận tâm chiếu cố công tử, thế nhưng Đồ Lỗ Tộc thế mạnh, lại rất trung thành với Đột Lợi Khả Hãn…