Phong Lưu

Chương 267 : Thích khách chợt hiện

Ngày đăng: 03:11 20/04/20




Trong Hoàng tộc, vì tranh giành đế vị mà huynh đệ tương tàn chỉ là chuyện hết sức bình thường.



Quyền lực khiến kẻ khác điên cuồng!



- Thiết Bố Đô Khả Hãn! Thiết Bố Đô Khả Hãn!



Trong đám người đột nhiên bộc phát ra tiếng hò hét sấm vang kinh thiên động địa, khiến đám người Đường Tiểu Đông lại càng hoảng sợ.



Vô số binh sĩ điên cuồng quơ quơ vũ khí trong tay, đồng thanh hò hét, thanh âm vút tận trời xanh, quanh quẩn bên trong đại mạc mênh mông vô biên thật lâu không ngớt.



Dưới vòng vây của chúng cận vệ, Thiết Bố Đô mặt mày hớn hở giục ngựa qua đây.



Vương Ngạo Phong ngồi trên ngựa ôm quyền, nói:



- Chúc mừng Khả Hãn! Chúc mừng Khả Hãn!



Thiết Bố Đô cười ha ha, sung sướng tiếp nhận lời chúc của Vương Ngạo Phong.



Đường Tiểu Đông cười hắc hắc:



- Bố Đô huynh hao tổn tâm cơ, rốt cục đã như ý, giành được địa vị Đại Hãn cao quý. Vậy cũng nên trả các huynh đệ kia lại cho ta đúng không?



Hắn nói chính là tên thủ hạ bị thích khách đâm bị thương trong thành Lai Tích. Lúc đó bởi vì bất đắc dĩ mới phải nhờ Thiết Bố Đô chiếu cố.



Nói một cách dễ nghe là Thiết Bố Đô giúp hắn chiếu cố thủ hạ bị thương nặng, nói khó nghe hơn, chính là Thiết Bố Đô giữ lại làm con tin.



Ngữ khí rõ ràng mang ý không vui và châm chọc khiến sắc mặt tất cả mọi người đại biến. Các cận v của Thiết Bố Đô càng bộc lộ ra sát khí, gầm gừ liên tục.



- Lớn mật!



Liên tiếp cương đao được rút ra khỏi vỏ. Toàn trường lập tức bị sát khí lạnh lẽo, sắc bén bao phủ.



Sắc mặt Đường Tiểu Đông hoàn toàn trầm tĩnh. Sáu cận vệ lãnh huyết bên cạnh hắn bước về bên trái một bước, ngăn cách Thiết Bố Đô cùng cận vệ của hắn.



Vẻ mặt Lôi MịPhượng Cô Cô cũng rất bình tĩnh. Chỉ bất quá Kinh Thiên Lôi trong hai bàn tay nàng chuyển động với tốc độ nhanh hơn gấp bội.



Sắc mặt Thiết Bố Đô trầm xuống, quát lớn:



- Lớn mật! Đều lui ra cho ta!



Đám cận vệ của hắn thu đao lui ra phía sau, ánh mắt hung ác, độc địa nhìn chằm chằm lên người Đường Tiểu Đông.



Thiết Bố Đô cười ha ha, đột nhiên quay người, khom lưng xá Đường Tiểu Đông một cái nói:



- Đều là lỗi của Bố Đô ta. Bố Đô ở đây xin lỗi Đường huynh đệ, còn có nhị vị đại tẩu.



Hắn quay đầu về phía Lôi Mị và Lôi Vân Phượng cúi đầu tạ lỗi.



Vẻ mặt Lôi Mị đỏ bừng, ôm quyền hoàn lễ theo lễ tiết của giang hồ Trung Nguyên.



Lôi Vân Phượng cười khúc khích nói:



- Thiết Bố Đô Khả Hãn, ngươi thật thú vị. Hì hì…
Thiết Bố Đô cũng đã có chín thành men say, lảo đảo, lắc lư đứng không vững, hoàn toàn phải nhờ Long Thiên chống đỡ mới không ngã xuống.



- Đại Hãn, ngài nên nghỉ ngơi đi!



Thiết Bố Đô cười ha ha:



- Bản Đại Hãn ngày hôm nay rất vui vẻ a… Mang rượu tới, ta còn muốn uống!



- Y, Đường huynh đệ đâu?



Long Thiên đáp:



-Đường công tử say lắm rồi…



Lông mày hắn đột nhiên nhăn tít lại thành một đoàn, nét mặt vốn tái nhợt lộ ra biểu tình cổ quái, tay phải nắm lấy chuôi kiếm đang đeo ở bên hông.



- Kẻ nào?



- Bẩm Đại Hãn, thành chủ thành Tô Nạp, Đặng Phúc Điện đại nhân có việc bẩm báo.



Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị vệ.



Thiết Bố Đô ngồi trên ghế, đầu hơi lắc lư, uống một hơi hết sạch ly trà tỉnh rượu do nữ phó bưng lên, nói:



- Cho hắn vào!



Đặng Phúc Điện đã được phong làm Thành chủ thành Tô Nạp đi nhanh đến, lúc hành lễ, thấp giọng bẩm báo:



- Đại Hãn, sự tình đã làm thỏa đáng.



Thiết Bố Đô gật đầu thỏa mãn:



- Tốt… Ách…



- Đại Hãn, người nên nghỉ ngơi đi!



Long Thiên nâng hắn dậy đi ra ngoài. Tịch Thương và Đặng Phúc Điện đi theo phía sau.



- Cháy rồi! Cháy rồi! Mau cứu hỏa…



Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hoàng thất thố.



Long Thiên đỡ Thiết Bố Đô Khả Hãn nao nao, cước bộ hơi dừng lại.



Cùng lúc đó, giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng đạn pháo nhanh chóng bay ra, xé rách không khí rít lên.



- Có thích khách!



Long Thiên phản ứng vô cùng mau lẹ, che trước người Thiết Bố Đô, đồng thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, từng đạo hàn mang biến ảnh khôn cùng bảo vệ toàn thân thể hắn.



Tịch Thương đại hòa thượng phía sau đỡ lấy Thiết Bố Đô thối lui vào trong phòng. Bội đao sáng láng của Đặng Phúc Điện cũng nhanh chóng được rút ra khỏi vỏ, canh giữ ở trước cửa.