Phong Lưu

Chương 293 : Người quen

Ngày đăng: 03:11 20/04/20




Bộ dạng khổ sở lệ rơi đầy mặt của nàng khiến ai nhìn thấy cũng phải thương cảm.



Đáng tiếc, lúc này Đường Tiểu Đông đã tức giận đến sắp mất đi lý trí, nào có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, không giết nàng tại chỗ đã xem như là khách khí lắm rồi.



Ba!



Lại vỗ một cái lên phong đồn của thiếu nữ, hắn tàn bạo nói:



- Người của ngươi liên lạc với ngươi bằng cách nào?



Thanh âm rất lạnh lẽo, dường như tiếng câu hồn của ác ma chốn địa ngục, thiếu nữ bị dọa sợ mất mật, khóc lóc thành thật nói:



- E rằng… Bọn họ sẽ…



Nói ra chính là phản đồ trơ trẽn, thiếu nữ khóc lóc:



- Ác nhân… Ngươi giết ta đi…Ô ô…



Nửa con mắt híp lại của Đường Tiểu Đông ánh lên tia sát khí lạnh lẽo khiếp người.



Đồng bạn của thiếu nữ này thấy nàng đi lâu không về, nhất định sẽ tới đây tìm người.



- A Mộc, trông chừng nàng!



Đường Tiểu Đông đẩy cửa đi ra ngoài, lại nhanh chóng trở về.



Thiếu nữ đang nằm úp sấp trên giường khóc rất thương tâm, thấy hắn đằng đằng sát khí tiến đến, sợ đến ngay cả khóc cũng không dám khóc nữa.



Đường Tiểu Đông đạp một chân lên giường, khom lưng xuống, vỗ vỗ lên hai gò má nàng, lạnh lẽo nói:



- Tốt nhất ngươi nên khấu đầu cầu mong nữ nhân của ta bình an vô sự, bằng không, hừ…



Thanh âm rất lạnh lùng, dường như tiếng cười nhạt của ác ma từ địa ngục, khiến thiếu nữ không khỏi rùng mình một cái.



Đường Mộc đứng ở bên cạnh đột nhiên thủ thế, lui ra phía sau vài bước, nép sát tường.



Đường Tiểu Đông nắm lấy thiếu nữ, kéo qua một bên. Hành động thô bạo khiến nàng sợ hãi thét lên một tiếng chói tai.



- Phỉ muội…




Trong phòng tràn đầy sát khí âm trầm lạnh lẽo, không chỉ khiến thiếu nữ sợ hãi, ngay cả hai cây nên đỏ đang cháy dường như cũng run rẩy chực tắt mấy lần.



Phút chốc, trong ánh mắt lãnh đạm của Đường Mộc thoáng hiện tia sáng lạnh lùng khiếp người. Tay phải của sáu thiếu niên lãnh huyết đều không hẹn mà cùng đặt lên chuôi kiếm.



- Đường công tử, tiểu nữ tử xin yết kiến!



Theo làn gió thơm phiêu đãng, trong phòng đột nhiên xuất hiện một nữ tử áo lam, quay sang Đường Tiểu Đông dịu dàng cúi người thi lễ.



Đường Tiểu Đông giật mình:



- Sao lại là nàng?



Nữ tử lan sam này không phải mỹ nữ lúc trước thay hắn vận công chữa thương sao?



Không ngờ rốt cuộc lại là địch nhân của hắn. Thật đáng tiếc!



Đường Tiểu Đông thở dài đứng lên, ôm quyền nói:



- n viện thủ của cô nương, tại hạ vẫn nhớ kỹ, chỉ là không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?



Nói thật, trong lòng hắn không hy vọng mỹ nữ lan sam này là địch nhân của mình.



- Tỷ tỷ cứu muội!



Phỉ muội muội vừa thấy nàng, lập tức bò qua, nhào vào lòng thiếu nữ lan sam, khóc rống lên không ngớt.



Đường Tiểu Đông chỉ lẳng lặng nhìn, không hề nhúc nhích.



Không có mệnh lệnh của đại ca, ám khí của Đường Mộc vẫn kẹp giữa hai tay, không phóng ra.



Nữ tử lan sam ôm Phỉ muội muội, ôn nhu nói:



- Tỷ tỷ ở đây, muội không cần phải khóc.



Nàng ngẩng đầu quay sang Đường Tiểu Đông nở nụ cười chua chát:



- Tiểu nữ tử Lan Đình, đây là xá muội Lan Phỉ.