Phong Lưu

Chương 343 : Châm ngòi

Ngày đăng: 03:12 20/04/20




Vương Ngạo Phong đang cúi đầu trầm tư, toàn bộ nổi bật để cho Đường Tiểu Đông chiếm hết, hắn cũng đang vắt hết óc để làm ra một bài danh thơ kinh thế, đáng tiếc thơ hay cần linh cảm, không phải lúc nào muốn có là ra.



Tựa hồ lật nhào bộ não mấy lần, quả thật không nhớ nổi, thơ Đường thì nhớ rõ một số, bất quá đây đang là đời Đường, hắn không dám đạo văn.



Giả bộ rót rượu, nâng chén chậm rãi uống rượu, ra vẻ suy tư.



Ông trời ơi, mau cứu ta đi.



Quả thật không nghĩ ra được, đang muốn tìm cớ chuyển dời lực chú ý của chúng nhân thì trong đầu linh quang lợt lóe, trong thần điêu hiệp lữ của Kim đại hiệp, bài mà Lý Mạc



Sầu hát lúc đó chẳng phải là thơ sao, hắc hắc.



Vấn thế gian, tình vi hà vật?



Trực giáo sinh tử tương hứa.



Thiên nam địa bắc song phi khách,



Lão sí kỷ hồi hàn thử.



Hoan nhạc thú, ly biệt khổ,



Tựu trung canh hữu si nhi nữ.



Quân ứng hữu ngữ, miểu vạn lý tằng vân,



Thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ?



Dịch:



Tình là chi hỡi thế gian?



Câu thề sinh tử đa mang một đời.



Trời Nam đất Bắc đôi nơi.



Cánh chim rũ mỏi mấy hồi hàn ôn.
Hạ Hà cười nhẹ lắc đầu nói:



- Hai ba câu đều xoay quanh nữ nhân...



Đại thủ của Đường Tiểu Đông đưa xuống chiếc mông đầy đặn của nàng sờ soạng một cái, ha ha cười nói:



- Đều nói nữ nhân là nước, nam nhân là đất, đất vừa chạm vào nước liền hóa... Ha ha...



Hạ Hà quyền rũ nhìn hắn, ha ha cười nhẹ.



Thúy Vân cũng ở trong lòng Địch Diễm, thi triển hết ôn nhu đặc hữu của nữ nhân, hầu hạ hắn cười ha ha không ngừng.



Quần thần đều đang ra sức nịnh nọt Duẫn nhi, cũng không biết là chém như thế nào, lại chém đến giải đấu địa phương bắt đầu vào đầu xuân sang năm.



Duẫn nhi nhu mị cười, nũng nịu nói:



- Đường công tử chủ trì sòng bạc Trường An kia, ắt hẳn là một ngày thu một đấu vàng rồi.



Sòng bạc Trường An do Đường Tiểu Đông, Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ liên hợp làm nhà cái, sớm đã không phải là bí mật gì, bạc kiếm được khiến người ta đỏ mắt, nhưng cũng không ai dám nửa câu bất mãn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Triều đình Đại Đường vốn do tam đại cự đầu này nắm giữ, muốn cho ngươi thăng quan là thăng quan, muốn cho ngươi cả nhà bị tịch biên tru di cửu tộc cũng dễ dàng như trở bàn tay.



Đường Tiểu Đông chỉ mỉm cười, không lên tiếng.



Dương Quốc Trung thì tinh thần tỉnh táo, cười hắc hắc nói:



- Một ngày thu đấu vàng, lời nói này hơi có chút khoa trương rồi.



Miệng hắn thì nói khoa trương, nhưng biểu tình dương dương tự đắc trên mặt lại cho thấy giấu đầu lòi đuôi.



Vừa nhắc tới sòng bạc Trường An, trong lòng Vương Ngạo Phong không khỏi tức giận vạn phần.



Cha của hắn vì nịnh bợ lấy lòng hai người Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, hàng năm đều dâng lên một đống bạc, sinh ý kiếm tiền cũng chia một phần cho bọn hắn, kết quả là mở sòng bạc Trường An lại vứt Vương gia hắn qua một bên, há không làm hắn tức giận?



Hắn đặt lớn, chính là xuất phát từ tâm lý trả thủ, muốn xem vẻ mặt của bốn người Lý Lâm Phủ lúc thua thảm, bất quá tựa hồ vận khí của hắn cực kỳ không tốt, tuy rằng có thắng có thua, nhưng tóm lại, hắn tổng cộng thua hơn bốn trăm vạn lượng bạc.