Phong Lưu

Chương 370 : Kính viễn vọng

Ngày đăng: 03:12 20/04/20




Nhìn thấy binh lính trên các chiến hạm khác bận rộn, Đường Tiểu Đông giật mình nói:



- Lý đại nhân muốn tiến công sao?



Lý Hưng Chu cười khổ:



- Dù có mười vạn tinh binh cường tướng cũng chỉ có thể nhìn đảo thở dài, hiện tại chút binh lực ấy, xông lên trước toàn bộ là chịu chết, ta chỉ muốn tiến hành thực chiến huấn luyện cho tân thủy quỷ mới mở rộng mà thôi.



Một chi quân đội có sức chiến đấu cường hãn, không những phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà còn phải trải qua sự tẩy lễ của máu tươi mới có thể trở thành bách chiến hùng sư.



Huấn luyện thực chiến? Có ý tứ!



Thủy quỷ cổ đại chính là người nhái thuộc hải quân đặc chủng hiện đại, bất quá không có trang bị lặn công nghệ cao và súng tự động dưới nước cùng các vũ khí công kích lợi hại.



Thủy quỷ là nhân viên chiến đấu đặc chủng thiết yếu của thủy sư, bình thường chịu trách nhiệm trinh sát, luồn vào bến tàu của thủy sư quân địch phá hoại, lúc song phương giao chiến thì lặn xuống nước phá hỏng đáy thuyền địch.



Hơn mười chiếc thuyền mông trùng chở năm mươi binh lính chạy tới trước, binh lính trên thuyền nhỏ thân mặc áo đỏ, quần đùi màu đen, chủy thủ sắc bén cắm trên quần lót, cũng có phân thủy thứ ngậm trong miệng.



Thủy quỷ cổ đại tác chiếnước chủ yếu xài mấy loại vũ khí này.



Không có bình dưỡng khí cùng trang bị công nghệ cao, song phương đánh nhau dưới nước chỉ có thể dựa vào kỹ xảo và thủy tính siêu cao, một hơi không nín được, phải di động lên mặt nước để thở, có thể nín thở lâu thì càng chiếm thượng phong.



Nếu bên người có ba huynh đệ Nguyễn gia là cao thủ siêu cấp trong nước, Đường Tiểu Đông thực sự sẽ phái bọn hắn đi phá chìm thuyền địch.



Trong các chiến thuyền bỏ neo ở đối diện có năm chiến thuyền căng buồm chạy tới, khi cách hơn năm mươi thước liền dừng lại, trên thuyền có người lần lượt nhảy xuống nước, tạo trên mặt nước từng đợt sóng nước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Năm mươi thủy quỷ Đường quân trên những chiến thuyền mông trùng kia cũng nhảy xuống theo, bơi về phía đối phương.
Khuôn mặt Lan Đình phủ đầy ráng hồng, thẹn thùng động lòng người.



Hai mắt Lý Hưng Chu cũng lấp lánh tinh quang, ngập hiếu kỳ hỏi:



- Đường đại nhân nghĩ tới thứ gì vậy?



Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:



- Chờ ta chuẩn bị xong rồi nói sau, đến lúc đó tặng ngươi một cái, đồ chơi này, đặc biệt biệt hữu dụng trong tác chiến trên biển khơi mênh mông bát ngát, muốn tìm kiếm mục tiêu ở xa tất cả trông vào nó.



Vừa nói như thế, trái lại càng câu dẫn lòng hiếu kỳ của ba người đến ngứa ngáy khó chịu.



Tinh quang bạo phát trong mắt Lý Hưng Chu càng thêm sáng ngời, nếu quả thật như lời nói của Đường Tiểu Đông có thể nhìn thấy mục tiêu rất xa, đây không phải là thiên lý nhãn



sao?



Nếu quả thật có một thứ thiên lý nhãn, trên biển bơi mênh mông bát ngát phát hiện tàu chiến địch từ xa rồi kịp thời đưa ra sắp xếp, lợi ích đó quả thật khỏi cần phải nói.



- Đường đại nhân không phải là phát minh ra thiên lý nhãn đấy chứ?



Thiên lý nhãn? Kính nhìn xa?



Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:



- Được, vật kia gọi là thiên lý nhãn đi.