Phong Lưu

Chương 386 : Âm mưu

Ngày đăng: 03:13 20/04/20




Nói là hộ tống, không bằng nói là giám thị.



Hạm đội của người Uy tổng cộng có hai trăm chiếc, nếu muốn gây rối, cũng đủ làm hắn đau đầu.



Thương thế của tiết độ sứ Hán Châu Trương Quân Lâm đã thuyên giảm bảy tám phần, có sứ đoàn ngoại quốc tới chơi, tự nhiên phải tự mình tiếp đãi.



Sứ đoàn của Uy quốc khổng lồ, mang theo các loại quà tặng trân quý, Trương Quân Lâm chỉ có thể điều động tinh bình còn sót lại ở Hán Châu hộ vệ trên đường.



Châu vệ của các châu phủ không cho phép qua biên giới, từ Hán Châu tới Chu Châu, dù cho lộ trình chậm cỡ nào, bốn ngày cũng đủ để tới Chu Châu, tuy nhiên hoàng thái tử Uy quốc này một đường thích du sơn ngoạn thủy, đi tròn bốn ngày, khoảng cách tới Chu Châu còn đến một nửa lộ trình. Làm người phụ trách dẫn quân hộ tống là hiệu úy Thẩm Liêm giận tới mức chửi cha mắng mẹ không biết làm sao.



Hắn là một trong sáu gã sĩ quan cao cấp ở Hán Châu, cũng là Trần Huyền Lễ sau khi xuất chinh cắt cử phụ trách phòng thủ Hán Châu.



Điều động ba nghìn binh mã hộ tống sứ giả Uy quốc, trong thành Hán Châu chỉ còn lại một số già nua yếu ớt, binh lực chân chính trống rỗng, trong lòng hắn há có thể không gấp?



Vạn nhất xảy ra chuyện, mười cái đầu cũng không đủ chém, chẳng qua hắn rất bất đắc dĩ, dù sao ba vị đại nhân Đường, Lý, Trần đi vắng, Trương đại nhân là tiết độ sứ Hán Châu, là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hơn nữa, nếu sứ đoàn Uy quốc xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn cũng không đảm đương nổi.



Tóm lại, trong lòng hắn lo lắng nhưng không thể làm gì.



Tối hôm sứ đoàn Uy quốc đến Hán Châu, thôn Hợp Liên ở phía đông xa nhất Hán Châu, mọi người ban ngày vì sinh nhai lao động vất vả đã sớm chìm vào trong giấc ngủ.



Sau khi Bình Uy Đại Tướng Quân tới đây, đủ loại hành động, đặc biệt thành lập dân đoàn phối hợp phòng ngự, hữu hiệu chống đỡ Uy khấu tập kích, cuộc sống của bọn họ mới dần dần yên ổn.



Hiện trong và ngoài thôn đều có người canh gác, Uy khấu đến đây tự nhiên sẽ đánh chiêng báo nguy, mọi người cũng an tâm ngủ.



Bởi vì thôn trang nhỏ này xa xôi, giao thông bất tiện, đường sống nhỏ hẹp và nông, thuyền lớn đi vào dễ dàng lâm vào sa lầy không thể đi, cho nên Uy hại bao nhiêu năm qua, thôn trang nhỏ chưa bao giờ gặp phải.


Cửa lớn từng nhà đều đóng chặt, cả thôn vắng ngắt không một bóng người, cũng không có tiếng kêu của gà chó, làm hắn cảm tưởng giống như đưa thân vào trong thôn u linh tử vong trong truyền thuyết.



Trương Cường chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, da đầu run lên, không khỏi lui ra phía sau từng bước.



Tiểu Hắc cũng khom thân thể, há to miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, phát ra tiếng rống ô ô.



"Chi nha" một tiếng, cửa gỗ của một nhà dân mở ra, một lão già mặt mũi hiền lành chống quải trượng đi tới, ha ha cười nói:



- Sớm như vậy đã tới rồi, chàng trai thật chịu khó a.



Lão giả rất hiền hòa nở nụ cười thân thiết, làm người ta rất dễ dàng bị cuốn hút, trong lòng cảm thấy ấm áp, không nghi ngờ gì.



Sắc mặt Trương Cường khẽ biến, vì Thúy nhi, hắn đã chạy khắp cả thôn Hợp Liên trong ba ngày, từng ngọn cây cọng cỏ trong ngoài thôn biết rõ tất tần tật, huống chi là người trong thôn.



Lão giả này không phải là người của thôn Hợp Liên.



Ánh mắt vô ý rơi đến chân của lão giả, sắc mặt càng thêm tái nhợt.



Phong Lưu



Tác giả: Lang Thúc