Phong Lưu

Chương 4 : Lão tử muốn mở hộp đêm

Ngày đăng: 03:07 20/04/20




Một đường phong trần mệt mỏi, đến Thương Hà trấn tiêu tốn mười lượng bạc mua giầy và y phục, sau đó tìm một nhà trọ dừng chân, pha nước tắm rửa, thay y phục sạch sẽ, sau đó đi dạo trên đường phố.



Lúc này khí trời nóng bức, áo chống đạn không thể mặc được, thể tích của súng tự động MP5 quá lớn, không tiện mang theo, thắt lưng chỉ có duy nhất một khẩu súng lục, một quả lựu đạn quân dụng.



Lần trước tức giận, MP5 tự động b



ắn phá một vòng, thoáng cái đã đi đứt nửa băng đạn, hiện tại chỉ còn có mười lăm phát, thứ này chính là vật báu vô giá tại thời đại cổ xưa, dùng một phần hết một phần, súng mà không có đạn thì cũng chỉ là đồ vứt đi.



Tuy rằng Thương Hà chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng vẫn như cũ thể hiện sự phồn hoa hòa bình của Khai Nguyên thịnh thế, mặt hàng buôn bán đa dạng muôn màu, người đi đường như nước chảy.



Nếu như là niên đại chiến loạn, quặng sắt, chiến mã, lương thảo chính là sinh ý mang lại lợi nhuận cực cao, đáng tiếc hiện tại thiên hạ thái bình. Buôn lậu muối cũng là món lãi kếch xù, chỉ là trái pháp luật, để quan phủ sờ đến, chỉ có tội chết.



Mở đổ quán cũng thu tiền, nhưng nhất định phải có lượng tài chính cực lớn chống lưng, còn phải có bối cảnh thế lực sau lưng, cộng thêm đổ thuật cao minh, đồng thời phiêu lưu cũng rất lớn, xem ra không có cách nào khác, chí ít hiện tại không được.



Chặn đường đánh cướp? Chiếm núi làm vua? Không tiền đồ, nói dễ nghe là lục lâm hảo hán, nói trắng ra là cường đạo.



Đi dọc đường phố suốt nửa ngày, Đường Tiểu Đông không biết làm sinh ý gì cho hợp.



Trước đây theo lão đại hỗn, mở chính là công ty bảo an, kinh doanh các loại bảo hộ phí hộp đêm các loại…



Chờ một chút, hộp đêm, trung tâm hành nghiệp tiêu khiểu này mang tới thời cổ đại không phải là thanh lâu kỹ viện hay sao? Thanh lâu kỹ viện thời cổ đại quá mức đơn điệu, đâu thể so sánh được với thời hiện đại, lấy hộp đêm làm trung tâm, đủ loại chiêu thức phục vụ thiên kỳ bách quái, cái này song phi tam phi, độc long toản, băng hỏa cửu trọng thiên… Vô cùng đa dạng.



Tách…



Hắn đánh tay một cái, quyết định như vậy rồi!



Mặc dù Thương Hà phồn hoa, nhưng chỉ là một thị trấn nho nhỏ, xem ra phải tới thành phố lớn mới được.



Sờ sờ túi tiền chỉ còn lại hơn ba mươi lượng bạc, tài chính khởi động thiếu tới thương cảm, xem ra cần phải kiếm chút tiền.



Thế nhưng kiếm đâu ra tiền? Đây là một vấn đề rất đau đầu!




Công phu gì lợi hại như vậy nha?



Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, võ công thần kỳ giống hệt như miêu tử trong tiểu thuyết võ hiệp, thực sự quá mức lợi hại.



- Niêm Hoa Tuyệt Hậu Thủ?



Khuôn mặt thô đen của Lý Phi trở thành trắng bệnh, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.



- Hi…



Trong phòng đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ:



- Niêm Hoa Tuyệt Hậu thủ cái gì? Chỉ là Lưu Vân Phong Huyệt Chỉ tương đối giống Niêm Hoa Tuyệt Hậu thủ mà thôi.



Sắc mặt tiểu nương môn đột nhiên biến đổi, nhảy dựng lên, mở miệng quát lớn:



- Lôi Mị, có gan ngươi ra ngoài đánh một trận!



Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt cái ực.



Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ đủ khiến người phải ngừng thở dần dần bước tới.



Mày liễu cong cong, đôi con ngươi trong trẻo sâu thẳm sáng ngời như hột xoàn, quả thực chết người không đền mạng, tiếu ý khảm trên hai gò má lúm đồng tiền mê hoặc, môi hơi dầy, càng có vẻ gợi cảm yêu mị. Mặc váy dài trắng như tuyết, càng để lộ da thịt trong suốt như ngọc, eo thon nhỏ nhắn, bờ mông cong vút tuyệt mỹ, thân thể và mị hoặc từ trong xương cốt lay vô cùng phong tình động nhân.



Lôi Mị?



Quả nhiên người cũng như tên, rất mị! Mị mà không yêu!



Đường Tiểu Đông xoa xoa hay gò má, đều nói mỹ nữ là một phong cảnh khiến người thưởng thức phải vui vẻ, lời này quả nhiên không giả.