Phong Lưu

Chương 406 : Hải tặc thành quân

Ngày đăng: 03:13 20/04/20




Mã Thiên Nguyên cùng toàn bộ hải tặc đồng loạt đứng lên, phát thề độc nguyên trung thành.



Hải tặc nhìn như khoái hoạt tiêu dao, nhưng dù sao cũng là sống chết mũi thương lưỡi đao, có đôi khi cướp được hàng hóa không có đường tiêu thụ, ngày ăn một ngày tính một ngày, thật sự rất gian khổ, nếu không phải là người cùng hung cực ác, ai lại nguyện ý làm việc này?



Hiện giờ, Đường đại nhân chính là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, cho bọn hắn cơ hội xoay người, ai mà không cảm kích trong lòng? Không quyết một lòng bán mạng vì hắn?



Đường Tiểu Đông rất đỗi vừa lòng, ha ha cười, lập tức sắc mặt trầm xuống nói:



- Tham gia quân ngũ cũng không phải là hải tặc chống lại quân lệnh, các ngươi cũng biết hậu quả rồi chứ?



Mọi người vỗ lên ngực của mình, lớn tiếng đáp:



- Chém!



- Biết là tốt rồi!



Vẻ mặt Đường Tiểu Đông nghiêm túc nói:



- Nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày cho tốt, vũ khí trang bị tới ngày đó hẳn là chế tạo xong, đi theo Trần Huyền Lễ đại nhân chăm chỉ tập luyện.




Cả trong điện Kim Loan im ắng, các bá quan văn võ đại thần đều lộ ra vẻ bất an, Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung ứa ra mồ hôi lạnh, ngay cả Cao Lực Sĩ đứng hầu bên cạnh hoàng đế cũng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.



Thư cầu cứu khẩn cấp tám trăm dặm của Hán Châu đặt trên long án, Đường Tiểu Đông được ký thác kỳ vọng không ngờ làm cho thành Hán Châu nguy ngập đến tình trạng này làm kẻ khác mở to mắt, cũng khiến quần thần đối với thế lực lớn của Uy khấu giật mình, càng làm Đường Huyền Tông tức giận dị thường.



Uy khấu thật không ngờ càn rỡ, dám phạm long uy Đại Đường ta, thật sự đáng giận, nếu không phải tuổi hắn đã già, chắc chắn sẽ ngự giá thân chinh.



Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung là người ra sức tiến cử Đường Tiểu Đông, Cao Lực Sĩ cũng vì Đường Tiểu Đông nói tốt, cũng không có thiếu quần thần vì nịnh nọt hai người Lý Dương mà ứng thanh, hiện giờ Đường Tiểu Đông thảm bại, sao không làm bọn hắn đổ mồ hôi lạnh chứ?



Dù sao Đường Tiểu Đông cònẻ tuổi, chưa chân chính thống soái qua đại quân đánh giặc, hơn nữa thế lực cường đại của Uy khấu làm nhân tâm kinh hãi, thất bại khó tránh, đây là ý nghĩ trong lòng của hơn phân nửa quần thần.



Cũng có đối thủ một mất một còn bị Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung chèn ép lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, liên tục nói mát.



Lý Lâm Phủ cười híp mắt nhìn chằm chằm mấy đối thủ một mất một còn này, đó là chiêu bài khi hắn muốn giết người. Mất mười thành Hán Châu cũng không quan trọng, hắn lo lắng chính là an nguy của nữ nhi bảo bối và ái tế, chỉ cần người không có việc gì thì tốt rồi, trời sập xuống cũng có hắn gánh vác.



Nếm mùi thất bại, tổn hao nhiều long uy thiên triều, chắc chắn phải bị xử phạt, Trần Huyền Lễ chính là kẻ chết thay. Về phần mấy đối thủ một mất một còn nói mát kia, hừ hừ, không kéo ngã các ngươi, lão tử không gọi là Lý Lâm Phủ nữa.



Hán Châu nguy cấp, hắn đã lệnh cho châu vệ các châu như Trữ Châu, Viễn Thành, Đường Quan chia nhau tiếp viện Hán Châu và Giang Châu, hạm đội thủy sư Uy Hải khẩn cấp lên đường tới hải vực Hán Giang. Đại Đường danh tướng như mây, vài viên đại tướng quân bước ra khỏi hàng xin ra trận, Đường Huyền Tông khâm điểm Uy Viễn Đại Tướng Quân Tiết Nhạc dẫn hai mươi vạn đại quân xuất chinh.