Phong Lưu

Chương 429 : Sau chiến tranh

Ngày đăng: 03:13 20/04/20




Một cỗ khói xanh từ dưới hầm ngầm bay ra, không lâu sau đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa tựa hồ muốn chấn nổ tung tất cả mọi người.



Trong khói mù cuồn cuộn, non nửa tường thành đã ầm ầm sụp đổ, phân nửa còn lại lung lay không vững.



Dư âm của đại bạo tạc còn chưa tan, hai mươi mấy máy bắn đá đồng thời oanh kích, cự thạch gào thét đập tới, lập tức khiến tường thành bị phá thấp một đoạn ngắn.



- Các huynh đệ, giết bổng tử!



Đường Tiểu Đông hạ lệnhHắn vốn định nói: Giết vào thành, vàng bạc tùy ý đoạt, rượu ngon tùy ý uống, mỹ nữ tùy ý thượng... để khích lệ, nhưng ngại mấy lão bà bên cạnh, loại lời này không thoát ra khỏi miệng được.



Kỳ thực không cần hắn phải kích lệ, binh sĩ nghẹn đủ đã sớm không nhịn được rồi, quân lệnh vừa ra, mỗi người đều như mãnh hổ, mạnh mẽ xông ra.



Đại bạo tạc kinh thiên đột nhiên xuất hiện khiến tường thành sụp đổ, dọa binh sĩ Cao Lệ ngây người choáng váng.



Mắt thấy Đường quân giống như thủy triều hung ác vọt tới, quan quân Cao Lệ kinh hoàng trong tường thành tỉnh táo lại, huy vũ trường kiếm, thét lệnh binh sĩ tập trung lại, nhanh chóng ngăn cản chỗ tường bị sụp.



Cự thuẫn che ở phía trước, trường mâu từ trong khe thuẫn chỉ lên cao, cung tiễn thủ chiếm điểm cao.



Chỉ là bốn chiếc xe ngựa chở máy bắn đá tới oanh kích, thuẫn bài binh trùng dưới sự yểm hộ của đại thuẫn, trên xe, tinh anh cao thủ Trung Hoa đường cấp tốc châm hỏa tiễn bắn ra.



Hỏa tiễn dày đặc bắn vào trong Cao Lệ quân, khiến huyết nhục bay ngang, tứ chi nghiền nát.



Bốn hỏa tiễn đã đủ tạc đổ một mảnh lớn Cao Lệ quân.



Tiếp tục hai đợt oanh kích, binh sĩ Cao Lệ quân có thể đứng vững tại chỗ hổng không đủ trăm người. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Tống Kim, Trần Huyền Lễ dẫn theo binh lính truy kích tàn quân, bên trong thành có Lý Thiết Y tọa trấn, để tránh khỏi rối loạn



Thời điểm đại quân vào thành, sĩ khí Cao Lệ quân hạ thấp tới cực điểm, căn bản không hề có một chút hành động chống lại, người người tranh nhau chạy trối chết.



Tuy rằng nói là đại quân vây khốn xung quanh thành Thiên Diệp, kỳ thực chỉ là ngăn chặn cửa thành mà thôi, còn có một bộ phận nhỏ Cao Lệ binh liều mạng yểm hộ thủ lĩnh chạy trốn, giết ra ngoài.



Ngoài ra còn có một ít tàn binh chạy trốn từ các cửa khác nhau, hơn phân nửa bị kỵ binh truy sát tiêu diệt, trốn không thoát thì quỳ xuống đầu hàng.



Thiên Diệp thành có sáu vạn quân coi giữ, ngoại trừ nghìn người chạy trốn được, chết trận gần hai vạn người, đầu hàng lên tới hơn bốn vạn người, sĩ khí của quân Cao Lệ thấp tới như vậy, căn bản là không có chống cự gì lớn.



Thời điểm Đường Tiểu Đông bước vào đô đốc phủ, một ít binh sĩ đang thanh lý thi thể bên trong thành, một đoàn nam nữ nô mặt không chút máu quỳ trên mặt đất, thấp thỏm lo âu trước số phận không biết.



Những người này đều chỉ là nô lệ bình dân đáng thương, ở tầng chót xã hội, Đường Tiểu Đông thở dài, để bọn họ đều cầm vật phẩm cá nhân, lại phát chút bạc, để bọn họ về nhà, phân phó binh sĩ không gây chuyện với họ.



Đương nhiên, nếu như lén lút không trung thực, giết không tha.



Phiên dịch nói lại lời hắn, tất cả mọi người đều kích động dập đầu tạ ơn, thẳng hô Đường Tiểu Đông là thanh thiên đại lão gia.



Thanh thiên đại lão gia?



Đường Tiểu Đông không khỏi liều mạng xoa nắn khuôn mặt, lúc này mới nhịn xuống không cười thành tiếng.



Kho cất chứa các loại trong Thiên Diệp thành đều bị thủ hạ thân tín của Lý Thiết Y niêm phong bảo vệ, trong kho chính là tất cả thu nhập bao nhiêu năm qua tại Thiên Diệp thành, lấy ra một phần ba khao thưởng ba quân cũng dư dả, một phần ba còn lại thì cho quân đội trấn thủ thành trì sử dụng, còn một phần ba, hắc hắc, cái này không cần phải nói ra rồi.