Phong Lưu
Chương 446 : Không phải bằng hữu thì là địch nhân
Ngày đăng: 03:14 20/04/20
Mặc dù chủ soái Đường quân có khí cơ không mạnh, nhưng lại lộ ra một cỗ khí thế thần bí, một uy thế cường giả trời sinh.
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, nhân tài bên phía đối phương rất nhiều, làm hắn phải bội phục.
Duẫn Hạ Hoành Tân tự giới thiệu là tộc trưởng của Duẫn Hạ gia tộc
Đường Tiểu Đông mỉm cười, mình đoán quả không sai.
Theo thám tử hồi báo và một số tin tức từ tù binh thì Uy quốc có hai đại thế lực là Giáp Hạ và Duẫn Hạ.
Kỳ thực điều này cũng không tính là bí mật gì cả, hai đại gia tộc này trời sinh tử địch, nhưng còn chưa tới mức trở mặt. Người Giáp Hạ đoạt hoàng quyền xong liền động đao với gia tộc Duẫn hạ.
Hồi đại tàn sát này khiến trên dưới Uy quốc khủng hoảng, phàm là người có quan hệ với gia tộc Duẫn Hạ, không quản ngươi là bần dân hay thế gia đều giết không tha.
Trong lúc loạn động, gần hai mươi vạn người đã chết, gia tộc Duẫn Hạ bị ép phải đi tha hương, mai danh ẩn tích tìm cơ hội báo thù.
Ý đồ của Duẫn Hạ Hoành Tân là hiệp trợ Đường quân phá thành với điều kiện tiêu diệt gia tộc Giáp Hạ và bồi dưỡng gia tộc Duẫn Hạ đăng cơ.
Đường Tiểu Đông nghe xong liền cười ha ha.
Tiêu diệt xong gia tộc Giáp Hạ có thể làm được, nhưng điều kiện phía sau thì tuyệt đối không được. Bởi vì quân binh Đại Đường đã lĩnh chỉ, không còn Uy quốc tồn tại
nữa, mà lãnh thổ của họ sẽ sát nhập vào bản đồ Đại Đường. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Duẫn Hạ Hoành Tân nhíu mày:
- Tướng quân không đồng ý sao?
Đường Tiểu Đông mỉm cười gật đầu, bộ dạng tự tin quả quyết.
Duẫn Hạ Hoành Tân ngẩn ra, khó hiểu nói:
- Có gia tộc Duẫn Hạ ta làm nội ứng, việc phá thành của quý quân càng thêm đơn giản, giảm bớt thương vong, là một công lao hạng nhất. Hơn nữa trong lúc phá thành. Vàng bạc châu báu, mỹ nữ… Ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đường Tiểu Đông mỉm cười, lắc đầu lần thứ hai:
- Điều kiện đầu tiên ta có thể đáp ứng, nhưng cái thứ hai tuyệt đối không thể!
Khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút đỏ hồng, rồi biến mất, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhãn thần không còn sắc bén mà trở nên lờ đờ. Toàn thân giống như chợt già đi.
Đường Tiểu Đông cười ha ha:
- Duẫn Hạ Hoành Tân tiên sinh hãy suy nghĩ kỹ một chút.
Ý của hắn là điều kiên đầu tiên có thể chấp nhận, giúp gia tộc Duẫn Hạ báo thù.
Duẫn Hạ Hoành Tân đứng thẳng lên, thản nhiên nói:
- Ta thân là người Uy quốc, đương nhiên không thể trừng mắt nhìn quốc gia diệt vong.
Hắn nói với vẻ quyết tâm thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Ngũ Thiên Chiếu chống kiếm đưng dậy, mắt lộ sát khí, dường như muốn giết người.
Đường Tiểu Đông xua tay cười ha ha:
- Được rồi! Không phải bằng hữu thì là địch nhân. Hiện giờ ngươi bình an rời đi, nhưng lúc gặp lại chúng ta là tử địch. Hy vọng người của gia tộc Duẫn Hạ ai cũng được như ngươi.
Lão già này như cục đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, chỉ là so với đám bổng tử chỉ suốt ngày biết tự sướng thì mạnh hơn nhiều. Chí ít lão gia hỏa này cũng là một đối thủ đángDuẫn Hạ Hoành Tân quay người cúi chào Đường Tiểu Đông rồi sải bước rời đi.
Ngũ Thiên Chiếu giật mình hỏi:
- Cứ để hắn rời đi như vậy?
Tống Kim lạnh nhạt nói:
- Hắn là một đối thủ đáng tôn kính.
o0o
Duẫn Hạ Hoành Tân ra khỏi quân doanh, xoay người lên ngựa, mấy nhẫn giả trang phục đệ tử gia tộc theo sát phía sau.
Chiến mã mới chạy được nửa dặm, Duẫn Hạ Hoành Tân đang cưỡi trên lưng ngựa đột nhiên phun một ngụm máu.