Phong Lưu

Chương 467 : Tử gian

Ngày đăng: 03:14 20/04/20




Lan Đình cũng là danh môn khuê tú, tướng mạo đoan trang, thân thủ siêu tuyệt cấp bậc đại tông sư, không phải là hạng nữ nhân ong bướm. Thu nạp cũng không tìm ra vấn đề gì, chỉ tiện nghi cho gã hoa tâm đại củ cải mà thôi.



Tất cả đều lừa dối vượt qua kiểm tra, trong lòng Đường Tiểu Đông vui mừng hét lớn, đáng tiếc Lan Đình không có ở đây, chỉ có thể viết thơ báo cho nàng biết.



Nàng rời nhà đã lâu, hơn nữa trải qua chiến tranh huyết tinh ở Cao Lệ, Uy Quốc, trong lòng vô cùng nhớ nhà. Sau khi theo đại quân trở về Trường An nửa đường đã đi vòng tới Dĩnh Châu.



Sau khi qua những ngày bận rộn cũng nên cầu hôn Lan gia. Chỉ là, trong đầu Đường Tiểu Đông vẫn cảm thấy thấp thỏm cùng bất an.



Dĩnh Châu Lan gia là danh môn vọng tộc, Lan Tinh Lâu- cha Lan Đình nổi danh hào hiệp trên giang hồ, khi còn trẻ tuổi có biệt hiệu là "Phích Lịch Cuồng Sư."



Phích Lịch? Đây chính là nói tính tình vô cùng dữ dội, động một chút là vung quyền đánh người, điều này làm cho Đường Tiểu Đông hơi sợ sợ.



MayLan Tinh Lâu mê rượu, đây là nhược điểm duy nhất của hắn. Đường Tiểu Đông ra lệnh cho thủ hạ mua rượu ngon ủ trăm năm trong thành Trường An với giá cao, hy vọng những rượu ngon này có thể đả động tâm địa sắt đá của lão nhạc phụ tương lai.



Thụ phong Vũ Công hầu là một tước vị hiển hách, nhưng cuộc sống sẽ không còn tiêu dao.



Mỗi ngày đều phải tiến cung gặp vua, muốn ngủ nướng cũng không được.



Chủ động từ chức Bình Uy Đại tướng quân, ngược lại được thưởng bổng lộc vạn thạch, tước vị Vũ Công hầu từ trên trời rớt xuống, không biết khiến bao nhiêu đại thần văn võ đỏ mắt?



Mời khách tự nhiên tránh không được, hơn nữa phải ở Thiên Hương lâu – nơi nổi danh hào hoa nhất thành Trường An.



Lôi Mị biết rõ đi uống hoa tửu là chuyện không thể tránh được, đây là quy tắc xã giao không thể thiếu.



Trước khi đi, Đường Tiểu Đông được đại tiểu lão bà "vô cùng ôn nhu" cảnh cáo, dám chơi gái, bảo đảm sẽ hủy đi Thiên Hương lâu, sau này cũng đừng nghĩ tới việc lên giường nữa.



Trong bữa tiệc, một đám đại thần rối rít nịnh nọt, cái gì chiêu từ quan của Vũ Công hầu này chủ động lấy lui làm tiến, thật sự tuyệt không thể tả.



Những lời nói vuốt đuôi làm người ta đổ mồ hôi.




- Đường Tiểu Đông.



Hắn cười hắc hắc nói:



- Chỉ bằng bọn chuột nhắt các ngươi cũng dám động tới đại ca? Ha ha ha!



Ngón tay của hắn chỉ về phía mình, ngạo nghễ nói:



- Nhớ lấy, lão tử tên là Đường Kiếm, đệ tử Thục trung Đường Môn!



Bị lừa!



Ba mươi mấy người bịt mặt cả kinh hồn phi phách tán, trong mắt lộ thần sắc sợ hãi.



Đây rõ ràng là người ta bố trí bẫy rập, chờ tự mình nhảy vào chịu chết.



Khi bốn phía xuất hiện những bóng người đông nghịt, tiếng bước chân ù ù, không chỉ có chấn bông tuyết trên những cành khô bay xuống mà còn khiến mấy người bịt mặt càng kinh sợ, muốn nhũn ra trên mặt tuyết.



Hơn phân nửa người bịt mặt vứt bỏ khí giới đầu hàng, mười mấy muốn liều mạng bỏ chạy, đều bị tên nỏ bắn chết, ngay chéo áo người ta cũng chưa đụng được.



Tâm tình Lý Lâm Phủ thật tốt, cùng ái thiếp Liễu Nguyệt Cơ đang ở trong phòng uống rượu mua vui, thấy đột nhiên thấy Đường Tiểu Đông tiến vào, không khỏi ngẩn ra:



- Nhanh như vậy sẽ trở lại?



Kiều nhan Liễu Nguyệt Cơ trắng bệch, thần sắc bất an chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó đã khôi phục lại sự bình tĩnh.



Lý Ngạo cùng cận vệ lãnh huyết chen giữa hai người, tách Lý Lâm Phủ và nàng ra.