Phong Lưu

Chương 6 : Tú bà mê chết người

Ngày đăng: 03:07 20/04/20




Một chiếc xe trâu chở rơm chậm rãi chạy qua trước mặt hai người, hai người đều tránh sang hai bên.



Chiếc xe trâu đi sát qua bên người, Đường Tiểu Đông theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.



Ngồi trên xe là hai hán tử cao to cường tráng, bao cổ tay màu đen, trên đai lưng còn cắm mấy thanh phi đao, trang phục giống như gia đinh.



Ánh mắt rơi xuống đống cỏ khô trên xe, Đường Tiểu Đông nhíu mày, phát sinh một tiến



g a nho nhỏ.



- Lại sao nữa?



Lôi Mị quay đầu hỏi, biểu tình quái dị trên mặt Đường Tiểu Đông làm nàng không thể giải thích được. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Đường Tiểu Đông cau mày, thấp giọng nói:



- Hình như ta nhìn thấy đống cỏ trên xe giật giật một chút…



Ánh mắt của Lôi Mị chuyển sang nhìn xe cỏ vừa đi qua, ống cỏ khô đích xác có chút động tĩnh, chỉ là do xe trâu chạy trên đường sinh ra rung động.



- Không phải loại rung động này!



Đường Tiểu Đông nói rất khẳng định, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy đống cỏ khô lay động, giống như có thứ gì đó bên dưới nhúc nhích gây ra.



Lôi Mị nhìn thoáng qua Đường Tiểu Đông, hai vai nhoáng lên, thân hình chuyển động.



Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy con mắt nhòe nhoẹt, chớp mắt đã thấy Lôi Mị đứng trên xe trâu, hai hán tử vạm vỡ vẫn ngồi trên xe không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế ngồi như ban đầu, cánh tay giơ roi thật cao định đánh xuống, hiện tại đừng lại giữa không trung, giống như bức tượng không hề có sinh mệnh.



Kháo, thực sự có điểm hiểm thuật thần kỳ như vậy.



Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt của chính mình, khinh công, điểm huyệt đều đã tận mắt nhìn thấy rồi, xem ra mấy thứ miêu tả trong các tiểu thuyết võ hiệp là chuyện thực, một điểm cũng không khoa trương, trong lòng không khỏi may mắn chính mình có súng, bằng không không có cách nào lăn lộn.
- Ngươi không sợ bôi nhọ mặt mũi của Thục trung Đường Môn sao?



Đường Tiểu Đông ngẩn ra, không giải thích được hỏi:



- Cái gì Thục trung Đường Môn?



Lôi Mị ngẩn ngơ, hỏi ngược lại:



- Mẫu thân ngươi không nói với ngươi?



Lập tức lắc đầu, yếu ớt thở dài một tiếng:



- Quên đi, nàng không nói với ngươi, hay là…



Trái tim Đường Tiểu Đông nhảy rộn lên, truy hỏi:



- Nói cái gì? Nàng biết mẫu thân ta?



Lôi Mị chuyển mắt trắng, ngậm miệng không nói gì, thần tình trên mặt rất cổ quái.



Nhất thời không chiếm được đáp án, Đường Tiểu Đông cảm giác tỏng lòng lay động, tâm tình không vui, hung hăng quất mạnh roi.



Từ trong lời nói của Lôi Mị, hắn mơ hồ cảm giác Lôi Mị biết được mẫu thân trên danh nghĩa của chính mình, mà tựa hồ mẫu thân có cái gì đó lén lừa gạt hắn.



Sau này phải tìm hiểu kỹ, hay là thực sự Đường A Ngưu có biết, bản thân bất quá chỉ là chiếm dụng thân thể của Đường A Ngưu, tá thi hoàn hồn mà thôi, đối với sự tình Đường gia không biết cũng là chuyện bình thường.



Mặc kệ Đường gia trước đây có phải danh môn thế gia hay không, dù sao hiện tại đã xuống dốc tới mức cơm cũng không đủ để ăn, nói trắng ra chính là nghèo rớt mồng tơi! Vì vậy hắn muốn kiếm tiền, muốn qua ngày lành, hắn đã chán ngấy nghèo khó.



Không để ý tới biểu tình không đồng ý của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông với tâm tình không tệ điều khiển xe chạy tới Lôi Châu.