Phong Lưu
Chương 67 : Kế hoạch
Ngày đăng: 03:08 20/04/20
Bốn người Chiến Thiên Nhai đứng yên không động thủ, người mạnh nhất trong đó bọn họ chính là Tần Thiên Bảo, khi hắn chém ngã mấy lão đại và phần tử nòng cốt phía đối phương, lúc này đối phương mới giải tán hoặc đầu hàng.
Tuy rằng thành công phá tan được đường khẩu đối phương, thế nhưng cái giá phải trả là một chết hai thương nặng, những người còn lại ít nhiều đều mang thương thế, ngay cả cánh tay của Đường Tiểu Đông cũng nhễ nhại máu tươi, y phục bị lưỡi dao sắc bén chém thành vải vụn, những công kích trí mạng hoàn toàn được áo chống đạn của hắn chống đỡ.
Hiện tại chỉ còn một bang phái cuối cùng, mà lúc này sắc trời đã tối, mọi người vội vã băng bó vết thương, nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.
Đường Tiểu Đông mở chốt khẩu MP5 tự động, đi tới trước mặt bốn người Chiến Thiên Nhai, lạnh lùng nói:
- Ta gọi các ngươi đến không phải là xem náo nhiệt, muốn làm thì đọng thủ, không muốn hỗn thì cút đi cho ta, nô tài vô dụng ta nuôi làm cái gì?
- Ngươi…
Chiến Thiên Nhai trừng mắt, sát khí ẩn hiện.
- Trừng mắt cái gì? Muốn cút thì cút, lão tử không lưu!
Đường Tiểu Đông đứng cách bốn người chừng bảy tám bước, ngón trỏ vẫn để trên cò súng, lúc nào cũng có thể bóp cò giết người.
- Đây chính là tự ngươi nói, lão tử không sai ước định, ha ha ha!
Chiến Thiên Nhai cười to ba tiếng rời đi, ba huynh đệ của hắn người nhìn ta ta nghìn ngươi, hai người theo hắn rời đi, chỉ có một người lưu lại.
- Ngươi?
Đường Tiểu Đông híp mắt nhìn kỹ đối phương.
Người này tên gọi Chu Bất Vi, vóc người thuộc loại trung tầm, mặt trắng không râu, ánh mắt âm trầm, vừa nhìn đã biết là loại người thâm trầm.
Chu Bất Vi ho nhẹ một tiếng:
- Lão đại, một đường khẩu cuối cùng cũng không thể khinh xuất như vậy, bằng không, toàn quân có thể bị diệt!
Có ý tứ.
- Đi lấy kim sang dược, nhanh băng bó cho bọn họ một chút. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Khi đánh một đường khẩu cuối cùng, đối phương không chỉ có nhiều người, còn có mấy hảo thủ, một trận thắng tương đối gian nan, hoàn hảo có Chu Bất Vi võ công không kém, xuất thủ lại ngoan, một người giết chết mấy hảo thủ bên phía đối phương.
Ngay cả Tần Thiên Bảo cũng trúng mấy đao, Thiết Ngưu và A Hổ không cần phải nói, trên người có bảy tám vết thương đan xen ngang dọc, có vết sâu thấy xương, vô cùng dọa người.
Tuy rằng hai người da dày thịt béo, thế nhưng cũng đau tới đầu đầy mồ hôi, hừ hừ rên rỉ không ngừng.
Đường Tiểu Đông có áo chống đạn, trúng đao chỉ trên cánh tay và bắp chân, phía sau lưng ăn mấy thiết côn, tuy rằng không thụ thương, thế nhưng lực lượng đả kích cũng chấn hắn tới mức nhe răng nhếch miệng.
Chu Bất Vi là người có thân thủ cao minh nhất trong đám người, xuất thủ cũng vô cùng tàn nhẫn, chỉ có một mình hắn không bị thương, toàn thân dễ dàng, hắn cầm một đống kim sang dược và vải trắng chạy qua chạy lại, băng bó cho các huynh đệ bị thương.
Băng bó vết thương xong, đám người Tần Thiên Bảo lên lầu nghỉ ngơi, Đường Tiểu Đông đảo mắt xung quanh, không thấy Lôi Mị, sắc mặt không khỏi buồn bã.
Trong lòng lại bạo phát lửa giận không tên, hắn trừng mắt nhìn Kha Vân Tiên, lạnh lùng nói:
- Ai dám nói chuyện hôm nay, đừng trách ta trở mặt.
Không để ý tới Kha Vân Tiên ủy khuất cúi đầu, tròng mắt thoáng hiện nước mắt, hắn oán giận lên lầu.
Thấy Châu nhi chuyển ánh mắt ý hỏi, Tần Thiên Bảo nhăn nhó, thấp giọng nói:
- Ta cũng không biết vì sao đại ca lại phát hỏa lớn như vậy? Dù sao đi nữa vừa rồi hắn giống như người điên…
Hắn lắc đầu lẩm bẩm:
- Thời điểm rời khỏi nhà còn hoàn hảo, khi trở về còn cười cười nói nói, nhưng vừa mới vào cửa, toàn thân đột nhiên thay đổi, trở nên thật đáng sợ…
- Ai thở dài một tiếng, nàng đã minh bạch nguyên nhân.
Đường Tiểu Đông vừa lên lầu đột nhiên bước xuông, trên người vẫn là vũ trang hạng nặng như cũ, chỉ là biểu tình trên mặt đã có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.