[Dịch] Phong Lưu (Phong Lưu Gian Thương)

Chương 141 : Băng vệ sinh

Ngày đăng: 01:44 07/09/19

Danh tự mới lạ này lập tức khiến cho chúng nữ hiếu kỳ, bị ép hỏi, Đường Tiểu Đông chỉ có thể giải thích một cách hàm hồ chính là gần giống Tịnh Sự Phòng trong nội cung, khiến cho chúng nữ trợn trắng mắt. Nam nhân không có cái kia, như vậy đã không còn là nam nhân nữa rồi. Đường Tiểu Đông đau đầu không thôi, nếu như Liễu Duy thực sự làm xằng làm bậy ở bên ngoài, hắn nhiều lắm cũng chỉ dám tìm người tẩn cho một trận, nào dám chém đứt tiểu jj của hắn, nếu không có tiểu jj, sau này lão tỷ sống thế nào? Không tìm hắn liều mạng mới là lạ! Người hiện đại kết hôn sinh con, cảm thấy không hợp thì chia tay, nhưng cổ đại không giống thế, nam nhân chỉ cần một tờ thư bỏ vợ, tương đương với việc người vợ đó đã bị tuyên án tử hình, đại đa số nữ nhân ngoại trừ cách thắt cổ tự vẫn, không còn lựa chọn nào khác. Tốt nhất vẫn là theo cách của Lôi Mị, nhờ Lý Đằng Giao an bài, để cho Đường Nguyệt Vân bái Lý Lâm Phủ làm nghĩa phụ, có tầng quan hệ này, cho dù lá gan Liễu Duy lớn bằng trời cũng không dám làm xằng bậy. Làm xong chuyện này, Đường Tiểu Đông mới có thể an tâm. Rốt cuộc mùa đông đã tới, ngoài phòng gió bấc gào rít, tuyết bay lả tả, giăng đầy trời, phủ trắng đại địa. Trong phòng ôn hòa như xuân, mọi người quây quần xung quanh chậu than nói chuyện. Từ chuyện nhà rồi đến chuyện thi thơ từ phú, Đường Tiểu Đông đã cảm thấy không ổn, đang muốn chuồn đi, chợt chứng kiến biểu muội Đường Nhu ngồi đối diện thần sắc khác thường, không khỏi nhíu mày. Khuôn mặt Đường Nhu tái nhợt, mày liễu nhíu chặt, biểu lộ vừa thống khổ vừa khó chịu. - Nhu biểu muội, muội làm sao thế? Cảm thấy không khỏe? Có cần gọi đại phu đến hay không? Đường Tiểu Đông lo lắng thân thể nàng không thoải mái, ân cần hỏi thăm. - A... Không có... Không cần! Đường Nhu tựa như là bị kinh hãi thật lớn, trong giây lát nhảy dựng lên, đỏ bừng mặt, thần sắc ngượng ngùng xấu hổ. - Nhưng mà sắc mặt muội xấu như vậy... Nhất định là Nhu biểu muội cảm thấy thân thể không thoải mái, bằng không sao sắc mặt lại khó coi đến như vậy. Cần gọi người tìm đại phu, nhưng mà Kha Vân Tiện lại nhẹ nhàng kéo hắn lại. Cùng lúc này, Đường Nhu mang theo khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu, vội vàng đi lên lầu. Kha Vân Tiên kéo hắn qua một bên, đỏ mặt thấp giọng nói. - Nhu muội phải... Phải... Ấp úng cả buổi, đơn giản chỉ nói được mấy lời này. Aizz, thân là nữ nhân, mỗi tháng đều có vài ngày này, tuy rằng đang đối mặt với phu quân của mình, nhưng chuyện xấu hổ này sao có thể mở miệng được! - Là chuyện gì? Nàng đang nói đến chuyện gì? Đường Tiểu Đông cảm thấy có chút mất bình tĩnh, thúc dúc, hắn chỉ là lo lắng Đường Nhu sinh bệnh, ngược lại không chú ý tới thần thái xấu hổ của Kha Vân Tiên. - Là... Là... Thiên Quỳ. Khuôn mặt Kha Vân Tiên đỏ bừng, thanh âm nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu, tưởng như là không thể nghe được. - Thiên Quỳ? Có ý tứ gì? Vẻ mặt Đường Tiểu Đông mờ mịt. Hắn nói oang oang, mấy vị cô nương ngồi bên xấu hổ đến cúi gằm mặt xuống. Kha Vân Tiên chỉ muốn kiếm một cái lỗ nẻ mà chui vào, mặt đỏ như gấc, kéo hắn vào trong góc, xấu hổ nói. - Là...Là... Mấy ngày mà mỗi nữ tử đều có... - Thì ra là đại di mụ đã tới, đổ mồ hôi hột. - Đại di mụ? Kha Vân Tiên khẽ giật mình, giương mắt nhìn xung quanh, bất an nói. - Ai? Nàng ở đâu? Đường Tiểu Đông cười ha hả, thì thầm vài câu bên tai nàng, khiến cho Kha Vân Tiên mắc cỡ chạy chối chết lên trên lầu. Trở lại bên cạnh chậu than, chúng nữ cũng bởi vì chuyện ban nãy, mặt mũi đỏ bừng, thần thái xấu hổ, cả đám người lấy cớ rời đi. Đường Tiểu Đông ngồi bên chậu than, trầm ngâm mải suy tư, ngược lại không phát hiện ra mọi người đã dời đi hết, chỉ còn lại mình hắn. Thời hiện đại, nữ nhân đến mấy ngày đại di mụ, đã có mấy loại băng vệ sinh Dianna, Anerle, Khiết Linh còn chia ra thành loại ban ngày và loại ban đêm, đi đâu cũng rất thuận tiện. Có lẽ thời cổ đại không có mấy thứ này? Như vậy nữ nhân cổ đại giải quyết chuyện này như thế nào? Trái tim hắn đập mạnh một nhát, xông thẳng lên trên lầu, tiến vào trong phòng, cài cửa lại, dồn Kha Vân Tiên đang muốn thẹn đến mức muốn kiếm một lỗ nẻ nào mà chui xuống vào chân tường mới hỏi được đáp án mà hắn muốn biết. Chứng kiến thần thái ngượng ngùng động lòng người của nàng, ngón trỏ Đường Tiểu Đông đại động, bất quá nhớ tới vẫn còn trong thời gian chịu tang, hắn đành cưỡng chế tà niệm trong nội tâm. Âm thầm tính toán một hồi, xuống lầu kêu Tần Thiên Bảo, hai người đi thẳng đến tác phương trang phục của Ngọc gia. Quan sát bản vẽ phác thảo một vật quái lạ, Ngọc Nhược Vân nhất thời không được rõ ràng cho lắm. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết giải thích cho Ngọc Nhược Vân như thế nào, hơn nữa cho dù hắn muốn giải thích, phải mở miệng như thế nào cũng là một chuyện đau đầu. Vì thế hắn chỉ nói với Ngọc Nhược Vân. - Chuyện này nàng không cần quản tới, ta muốn loại vải tốt nhất, phải mềm, mỏng, thấm hút tốt, không có nàng tìm người dệt, phí tổn ta sẽ chi trả toàn bộ. Thực sự là không thể nhận ra vật hình thù kỳ quái được phác thảo trên bản vẽ, lại khiến cho nội tâm Ngọc Nhược Vân dấy lên hiếu kỳ mãnh liệt. Không tìm được đáp án, nàng tựa như một đứa trẻ bị dành mất xâu hồ lô đường, chu miệng, mặt mũi nhăn nhúm, biểu lộ vô cùng khó chịu. Đường Tiểu Đông gãi đầu gãi tai, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải làm ngơ nói. - Dù sao vật này cũng là làm cho nàng, một lần kinh hỷ ngoài ý muốn còn không tốt hơn sao? Hai gò má trơn bóng nổi lên một tầng ửng đỏ động lòng người, Ngọc Nhược Vân trợn trắng mắt, oán trách nói. - Ngươi đó, luôn câu dẫn khiến cho người ta hiếu kỳ, sau đó lại úp úp mở mở khiến cho người ta buồn bực... Loại vải dựa theo yêu cầu của Đường Tiểu Đông rất ít được bán trên thị trường, chỉ có thể tìm tác phường dệt may mà đặt hàng. - Đúng rồi, còn có bông, hơn nữa phải là loại sạch sẽ nhất! Ngọc Nhược Vân nhíu mày, nội tâm càng thêm hiếu kỳ. Thừa lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, Đường Tiểu Đông đã chuồn thẳng, miễn bị nàng làm phiền, hỏi đầu hỏi đuôi. Lôi theo Tần Thiên Bảo đến tác phường gốm sứ, vẽ ra mấy thứ kỳ quái, dặn dò đám thợ làm theo yêu cầu của hắn. Đám thợ cả đối với mấy đồ gốm sứ kỳ quái này cảm thấy vô cùng nghi hoặc, khó hiểu, bất quá khách nhân đã trả công hậu hĩnh, quản hắn muốn làm cái khỉ gió gì, bạc đến tay mới là vương đạo! Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, hắn quay trở lại Túy Tiên lâu, khiến cho Tần Thiên Bảo hoàn toàn mờ mịt, cảm thấy có chút kỳ diệu không tên. - Đại ca, rốt cục là huynh đang muốn làm cái gì? Rốt cục Tần Thiên Bảo cũng không kìm nổi sự hiếu kỳ, mở miệng thăm dò. Đường Tiểu Đông cười thần bí. - Thứ dành cho nữ nhân, ngươi hỏi ít thôi. - Xuân dược? Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tần Thiên Bảo. - Con mẹ nó, sao trong đầu ngươi toàn ý nghĩ đen tối như vậy? Đường Tiểu Đông cười mắng, đấm hắn một nhát. Tần Thiên Bảo đỏ mặt, cẩn thận dò hỏi. - Thứ kia rốt cục là cái gì vậy? Đường Tiểu Đông chỉ cười cười nói. - Đợi làm xong đã, ngươi đi hỏi Châu nhi đi. Tần Thiên Bảo cảm thấy vô cùng phiền muộn, nội tâm lại càng thêm hiếu kỳ, mấy lời thần bí của đại ca khiến cho hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai. Tiểu tử này trở về, hỏi Châu nhi, Châu nhi hiếu kỳ lại chạy tới hỏi Kha Vân Tiên, Lôi Mị. Ăn cơm tuối xong, ngoại trừ Đường Tiểu Đông ra, Tần Thiên Bảo, Thạch Sùng Vũ đều bị chúng nữ đuổi ra. Đường Tiểu Đông đã cảm thấy có chút không ổn, đang muốn chuồn đi, đã bị Lôi Mị tóm được, đẩy hắn ngồi xuống một chiếc ghế, chúng nữ quây thành một vòng, không khác gì đang thẩm vấn tập thể. Trong chúng nữ, chỉ có Kha Vân Tiên là công khai ở chung cùng hắn, tự nhiên là bị đẩy lên trước. Kha Vân Tiên có chút khẩn trương, cẩn thận hỏi. - Phu quân, chàng nhờ Như Vân muội tử làm vật gì? - Con mẹ nó, tên Tần Thiên Bảo chết dẫm! Đường Tiểu Đông thầm mắng một câu. - Cái này... Cái này... Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, cả buổi không phun ra được chữ nào, rước lấy vô số ánh mắt mang hình viên đạn. - Kỳ thực là... Là... Hắn đỏ cả mặt, liều mạng vận chuyển bộ não, muốn tìm ra một từ ngữ thích hợp. Băng vệ sinh, vốn là đồ dùng hàng ngày của nữ nhân, nhưng đây là thời Đường, chắc chắn các cô nương sẽ không hiểu được, thực sự là đau đầu. - Huynh mau nói đi! Lôi Mị so với Đường Điềm còn sốt ruột hơn, là người thứ nhất lên tiếng thúc dục, chúng nữ nhao nhao hùa theo, người nào người nấy tràn đầy biểu lộ hiếu kỳ bức thiết muốn biết được đáp án. Hứa thị cũng bị lây hiếu kỳ từ chúng nữ, ngay cả Tiểu Như, Vân Nhi đôi mắt cũng tràn ngập chờ mong muốn biết là vật gì. Lòng hiếu kỳ hại chết con người ta mà! - Cái này... Cái này... Là thứ chuyên dụng của nữ nhân... Lại là vô số ánh mắt mang hình viên đạn. Trước đó, Tần Thiên Bảo từng nói qua cùng Châu nhi, đại ca nhờ Ngọc đại tiểu thư làm một vật chuyên dụng cho phụ nữ, cho nên, mấy lời này của Đường Tiểu Đông hoàn toàn là thừa thãi, đương nhiên là rước tới sự bất mãn của chúng nữ, vô số ánh mắt mang hình viên đạn bay loạn khắp nơi, không khéo còn dẫn tới chết người. Lòng hiếu kỳ hại chết người mà! Đường Tiểu Đông liều mạng gãi đầu gãi tai, mặt mày đỏ bừng, dốc hết sức cả buổi mới thốt lên được mấy lời này. - Cái này... Cái này... Là khi các nàng đến ngày đại di mụ... Thì dùng tới... Khục khục... Hắn liều mạng ho khan, che dấu sự xấu hổ. - Đại di mụ? Chúng nữ mờ mịt, chỉ có Kha Vân Tiên là minh bạch ý tứ của mấy chữ này, mắc cỡ mặt đỏ như trái gấc, cúi gằm xuống. - Vân Tiên tỷ! Lý Đằng Giao kéo kéo tay áo của nàng. Đối mặt với ánh mắt thúc hỏi của mọi người, sắc mặt Vân Tiên càng thêm đỏ, lí nhí nói. - Là... Là... Thiên... Quỳ... Tuy rằng thanh âm chỉ như tiếng muỗi kêu, nhưng toàn bộ chúng nữ đều nghe được, hai gò má mọi người hồng lên, thần thái ngượng ngùng xấu hổ. Trong đại sảnh chợt biến thành yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng. Rốt cục, Lôi Mị cùng Đường Nhu ức chế không nổi hiếu kỳ trong nội tâm, liếc mắt nhìn nhau, đẩy Kha Vân Tiên lên phía trước, ý bảo nàng lên tiếng. Nhìn biểu lộ ngượng ngùng xấu hổ của chúng nữ, Đường Tiểu Đông thở dài, tại thời hiện đại, đây là chuyện rất bình thường, nhưng tại thời cổ đại lại hoàn toàn khác. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói. - Ta... Hỏi qua Vân Tiên rồi, các nàng... Đến kỳ... Đại di mụ, ra ngoài cũng không thuận tiện cho lắm, cho nên... Cho nên... Ánh mắt chúng nữ sáng ngời, tuy rằng hai gò má đỏ bừng như mặt trời mới mọc, nhưng vẫn khó che dấu được sự hiếu kỳ mãnh liệt trong nội tâm. Dù sao, mỗi phát hinh của hắn đều đủ để khiến cho Đại Đường chấn động, lần này đồ vật phát minh ra, nhất định là bất thường. Tiểu Như đầu óc nhanh nhạy đã sớm chuẩn bị giấy mực, đặt sẵn ở trên bàn. Đường Tiểu Đông cầm bút, vẽ lên trên tờ giấy một đồ vật hình thù kỳ lạ. Tuy rằng thứ hắn vẽ rất xấu, nhưng chúng nữ lại có cảm giác khẳng định nó không hề đơn giản. Đường Tiểu Đông cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt của bất cứ người nào, chỉ vào đồ vật giải thích. Nó bao gồm ba tầng, rất mềm mại, trong cùng làm bằng vải bông có tính thấm hút cực tốt, ở giữa là một tầng bông thượng đẳng, ngoài cùng là một tầng vải bông dày, không thấm nước. Đương nhiên, mỗi một tầng này đều phải trải qua khử trùng bằng cồn, sau khi may thành thành phẩm, lại phải khử trùng thêm một lần nữa. Đây gọi là băng vệ sinh, còn danh tự, cứ kêu là Kiều Sảng là được rồi. Ngoại trừ tiếng hít thở, đại sảnh hoàn toàn an tĩnh, Đường Tiểu Đông có chút bất an. Hắn từng tính toán qua, bởi vì toàn bộ đều là chế tác thủ công, thành phẩm rất cao. Cho nên, hắn cũng không có ý định sảnh xuất đại trà, chỉ làm cho nữ nhân bên cạnh mình. Tuy rằng gò má của chúng nữ vẫn đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại lấp lánh hào quang kỳ dị, thần sắc tràn ngập bội phục khiến cho hắn cảm thấy toàn thân bay bổng, lâng lâng tựa như là muốn bay lên cao. Ánh mắt Lôi Mị, Kha Vân Tiên, Đường Nhu, Lý Đằng Giao đều hàm tình, mặt đẹp hàm xuân, biểu tình hận không thể yêu chết hắn. Đường Tiểu Đông thở dốc, nếu như không phải là đang trong thời gian chịu tang, chỉ sợ là đêm nay hắn phải tranh thủ vài trận rồi. - Biểu ca, Điềm Nhi yêu huynh chết mất! Đối với Đông biểu ca sùng bái tới cực điểm, Đường Điềm ôm chầm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt tràn ngập thần sắc thiếu nữ hoài xuân, ngượng ngùng đỏ ửng. Đường Tiểu Đông liều mạng ho khan, chúng nữ lại chưa phát giác ra điều kỳ quái. Tiểu ny tử tinh nghịch hiếu động này đối với hắn điên cuồng sùng bái cùng ái mộ, mọi người đều thấy được, hơn nữa nàng còn to gan nói ra mấy thứ kỳ quái, cũng chỉ có tên ngốc như hắn vẫn một mực coi người ta là tiểu ny tử, là biểu muội tinh nghịch chưa trưởng thành mà thôi. Mười ngày sau, dụng cụ tinh luyện rượu cồn đã được vận chuyển đến, Đường Tiểu Đông phái người mua những loại liệt tửu, bắt đầu tinh luyện. Thời đại này không có mấy thứ đồ sưởi ấm như thời hiện đại, cổ nhân chỉ có thể uống liệt tửu để chống lạnh, tựa như Thiêu Đao Tử ở phương bắc, hàm lượng cồn trong rượu rất cao, có thể đốt trực tiếp được.