[Dịch] Phong Lưu (Phong Lưu Gian Thương)

Chương 3 : Ta là Đường A Ngưu (hạ)?

Ngày đăng: 01:41 07/09/19

Vậy ba trăm lượng bạc chẳng phải là 3 vạn đồng tiền sao? Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má ngồi xuống: - Tiểu nhị, một lồng bánh bao, rượu ngon thức ăn ngon cũng lên một chút. - Được, khách quan trước tiên dùng bánh bao, rượu và thức ăn rất nhanh sẽ mang lên. Gặm hết bốn chiếc bánh bao nhân thit, cái bụng không còn kêu gào như trước, rượu và thức ăn cũng mang lên rồi. Đường Tiểu Đông thưởng thức một chút, vị đạo không tồi, xã hội cũ không có bột canh mỳ chính các loại dĩ nhiên có thể làm ra được thức ăn ngon như vậy, không khỏi khiến hắn phải bội phục. Tuy rằng rượu không tốt như XO thời hiện đại, nhưng cũng rất tinh khiết, mang theo mùi thơm và vị tinh khiết của gạo, vào miệng khá ngọt, độ cồn không lớn. - A Ngưu ca? Cảm giác phía sau có người, Đường Tiểu Đông theo bản năng quay đầu. Là một người thanh niên thân thể khỏe mạnh, quần áo mộc mạc, cái miệng rộng đang ngoác ra nhìn hắn: - A Ngưu ca, thực sự là huynh, tìm được huynh rồi, ha ha. Người thanh niên kia vừa kéo tay hắn vừa nhảy, biểu tình vô cùng kích động. Khụ… Khụ… Khụ… Đường Tiểu Đông đang uống rượu bị giật tới kho khan kịch liệt, mặt đỏ tới tận mang tai, trợn mắt nhìn ngược lại. - Ta… Ta… Gọi… A Ngưu… Hắn chỉ vào mũi chính mình, toàn thân choáng váng. - A Ngưu ca, vì sao huynh? Không nhận ra A Đức ta rồi? Vẻ mặt người thanh niên lo lắng, cố sức lay động thân thể của Đường Tiểu Đông. A Ngưu, kháo, cái tên thực ngưu xoa! Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, bàn tay liều mạng xoa mặt, cười khổ nói: - A Đức, ta… Ta… Cái gì cũng không nhớ… Chính mình bất quá là chiếm dụng thân thể của A Ngưu mà thôi, đối với chuyện của A Ngưu một điểm cũng không biết, không bằng nói mất trí nhớ cho xong. - A… A Đức sợ run, ngửa ngày mới giậm chân nói: - Này… Này, nên làm như thế nào cho phải? Mẫu thân huynh nghĩ huynh đã chết, mỗi ngày đều khóc… Liều mạng xoa khuôn mặt, Đường Tiểu Đông cười khổ, kéo A Đức ngồi xuống: - A Đức, đói bụng không? Trước tiên ăn chút gì. Nhìn bánh bao nhân thịt thơm ngào ngạt trên bàn, cái bụng của A Đức đã sớm kêu lên ùng ục, không khách khí nắm lấy hai chiếc bánh bao gặm lấy gặm để. Đường Tiểu Đông gọi tiểu nhị cho thêm một bát, gọi thêm chút rượu và thức ăn, lại phân phó lấy thêm vài món, đợi lát nữa gói mang về nhà. Hỏi A Đức một lúc lâu, cuối cùng biết được A Ngưu ca thực sự tại ba ngày trước bị một con gió không hiểu ra sao cuốn đi, mẫu thân của hắn khóc tới mức chết đi sống lại, năn nỉ hàng xóm xung quanh tìm kiếm. Rượu đủ cơm no, Đường Tiểu Đông móc từ trong người một thỏi bạc, tiểu nhị đi một lúc rồi trả lại tiền thừa, có hai đồng bạc nhỏ hơn, còn có hơn mười đồng tiền. Đường Tiểu Đông kín đáo đưa toàn bộ cho A Đức, khiến A Đức cho rằng chính mình đang nằm mơ. Dưới sự dẫn đường của A Đức, Đường Tiểu Đông trở về nhà, một lão phụ nhân tóc tai trắng xóa ôm chặt lấy hắn vừa khóc vừa cười, một vị thiếu phụ tú lệ bên cạnh cũng đỏ hồng hai mắt, thần tình kích động. Từ trong miệng của A Đức, Đường Tiểu Đông biết được cha Đường Tiểu Đông đã chết nhiều năm trước, vị lão phụ nhân này chính là mẫu thân của hắn, thiếu phụ là tỷ tỷ Tố Vân, gả cho một vị thư sinh cùng thôn, cuộc sống của hai gia đình thường ngày tương đối khổ sở. - Con nha, vạn nhất con có chuyện không hay xảy ra, mẫu thân cũng không muốn sống… - Mẫu thân, không phải hài nhi vẫn tốt hay sao… Đường Tiểu Đông thở dài, nếu như đã chiếm thân xác của A Ngưu, vậy thì nhận trách nhiệm của hắn. Dù sao thời hiện tại hắn là cô nhi lớn lên trong cô nhi viện, hiện tại có một mẫu thân cũng tốt. Tuy rằng lão tỷ toàn thân mặc vải thô, màu da có điểm đen, nhưng tuyệt đối được xếp vào hàng mỹ nữ, về phần tỷ phu trên danh nghĩa, chỉ mong không phải là thư sinh mở miệng Khổng Tử, ngậm miệng Không Tử là tốt rồi. Nhìn nhà một chút, dùng từ ngữ nghèo rớt mồng tơi để hình dung cũng không quá đáng. - Con a, con trở về là tốt rồi, đẻ mẫu thân tới nhà bên vay chút gạo… Nhìn lão phụ nhân tóc trắng xóa, trong lòng Đường Tiểu Đông đau xót, nói: - Mẫu thân, không cần, con có tiền! Từ trong lòng hắn lấy ra phân nửa bạc trắng, đặt lên trên bàn. Lão phụ nhân nhìn thấy những thỏi bạc trắng xóa, choáng váng đầu óc, đầu tiên là hai mắt sáng ngời, sau đó lại trầm xuống, lo lắng nói: - Đại Ngưu… Đường Tiểu Đông cười nói: - Mẫu thân yên tâm, bạc này là do con đường đường chính chính kiếm được. - Tốt tốt tốt, số bạc này mẫu thân thu hồi, tương lai cưới vợ cho con. Lão phụ nhân vội vội vàng vàng thu hồi bạc trắng bóng. Ta kháo, thực con mẹ nó quá nghèo rồi, lão tử muốn trăm phương nghìn kế kiếm tiền. Người một nhà vui mừng ăn một bữa, lão tỷ cũng gọi tỷ phu tới cùng nhau ăn mừng, nhìn tỷ phu tay trói gà không chặt, chỉ biết đọc sách, cái rắm cũng không làm, Đường Tiểu Đông cười khổ không ngớt, trọng trách trên vai lão tỷ quá mức nặng rồi. … Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Đông bước lên đường xá tới Thương Hà trấn, mặc áo chống đạn, súng lục, súng tự động MP5, lựu đạn quân dụng, không ít thứ, cung nỏ thì được vải thô bọc lại, buộc trên người. Cũng tiễn là một trong những loại vũ khí lợi hại thời vũ khí lạnh, bình thường không cho phép dân gian tư tàng hoặc sở hữu, dùng vải bọc lại tránh gây phiền phức không đáng có. Thời điểm rời khỏi nhà, hắn đã sớm nghĩ lý do, bản thân và người khác kết phường buôn bán kiếm tiền, tương lai muốn cưới vợ cho tốt, lão nương của hắn mừng rỡ gật đầu. Đường Tiểu Đông đã an bài cẩn thận, tỷ phu là thư sinh cái rắm cũng không làm, chỉ cần cho hắn một chút không gian yên tĩnh đọc sách là được, vì vậy hai phu thê đều chuyển nhà tới ở với lão nương, do lão tỷ quản gia đình, trước khi đi hắn còn lặng lẽ kín đáo đưa cho lão tỷ 100 lượng bạc coi như chi tiêu cả nhà, nếu sử dụng tằn tiện một chút cũng đủ cho chi tiêu một hai năm rồi. An bài trong mọi người, Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng toàn thân, trên người mang theo không tới 50 lượng bạc tung đi ra ngoài tung hoành thiên hạ. Hắn đã biết hiện tại là tháng sáu năm thứ năm lịch Thiên Bảo, hoàng đế đương thời là Đường Huyền Tông. Nhớ lại mang máng lão sư lịch sử từng giảng giải qua, Đường Huyền Tông tại thời kỳ khai nguyên vô cùng cường đại phồn vinh, có người nói là “Khai Nguyên thịnh thế”, nhưng tới năm Thiên Bảo, Đại Đường từ từ đi theo hướng suy nhược. Đường Tiểu Đông cũng mặc kệ những thứ này, hắn muốn thừa lúc còn trẻ, liều mạng kiếm tiền, bắn rơi cơ sở kiên cố cho nửa người dưới được hưởng thụ tốt sau này. Thương Hà trấn là một thị trấn tương đối gần nhà, hắn muốn quan sát xem có sinh ý gì có thể làm, nếu như thích hợp, lấy Thương Hà trấn làm cứ điểm phấn đấu đầu tiên.