Phong Lưu Pháp Sư
Chương 121 : Thực hiện lời hứa
Ngày đăng: 21:17 19/04/20
Dịch: Aficio
"Nam sinh dừng bước!" Long Nhất có chút sầu khổ nhìn cái biển báo hiệu ở ngay cổng lớn của nữ sinh túc xá, trong lòng không ngăn nổi bật thốt lên. Chẳng lẽ không cần biết ở không gian nào, nữ sinh túc xá đều có dạng này sao? Đích thực là biến thành mất nhân tính hết rồi.
"Huynh không được vào, đại mụ (bác gái) nghiêm khắc lắm. Muội lên trên nói với Linh Nhi một tiếng. Hôm nay nàng ta đã đợi lâu lắm rồi." Tây Môn Vô Hận chuyển thân cười khẽ nhìn về phía Long Nhất.
"Ai bảo ta không được vào. Cái nữ sinh túc xá nhỏ bé này không ngăn nổi nhị ca của muội đâu." Long Nhất cười he he.
"Thế thì tùy huynh. Đợi cho tới khi bị đại mụ xách tai đuổi ra thì chớ có trách muội đã không nhắc nhở nhé." Tây Môn Vô Hận có chút hạnh tai lạc họa, tựa hồ đã thấy được cảnh nhị ca hỗn đản của nàng bị đại mụ, người trông coi nữ sinh túc xá tống cổ ra ngoài.
Đi được hai bước, Tây Môn Vô Hận đột nhiên quay mình, cười nói: "Muội quên không báo cho huynh biết. Đại mụ này không phải là người thường đâu. Thực lực của bác ấy thâm bất khả trắc, nghe nói tới mức đại kiếm sư rồi."
"…" Long Nhất hết lời nhìn theo Tây Môn Vô Hận nhẹ bước tiến vào nữ sinh túc xá, lễ phép gật đầu chào một đại mụ mặt mày hiền lành.
Đại mụ này có thực lực đại kiếm sư sao? Cái này cũng thật là quá vô nghĩa, đại kiếm sư đó có thể ăn no không việc gì làm đi gác cổng a, nhất định là nha đầu này dối gạt hắn rồi. Chỉ có điều nàng không tính tới chuyện thực sự đại kiếm sư hắn cũng chẳng để vào mắt.
Long Nhất lắc lắc đầu cười nhẹ nhìn trái nhìn phải không thấy ai, thân hình loáng lên một cái như làn gió nhẹ lướt vào cổng nữ sinh túc xá. Căn bản không có người nào nhìn thấy được rõ ràng.
Đại mụ mặt mày hiền lành đó đột nhiên tinh quang trong mắt lóe sáng nhưng trong thoáng chốc lại ẩn đi. Chỉ có điều nhãn thần ấy biến đổi phức tạp khó biết rõ được, hồi lâu sau bà mới than nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục công việc hỗn tạp của mình.
Tây Môn Vô Hận vừa mới lên được tầng trên liền thấy Long Nhất đang dựa lưng vào tường cười với nàng. Tây Môn Vô Hận hừ nhẹ một tiếng, lướt qua Long Nhất tới trước một cửa phòng. Nàng mở cửa gọi: "Linh Nhi. Ta về rồi."
Long Nhất đột nhiên có chút tức giận. Hắn dùng lực đẩy Long Linh Nhi ra, thét lên với nàng: "Nàng cuối cùng là muốn làm gì? Biểu hiện của nhãn thần cũng như thân thể của nàng đều cho thấy nàng chán ghét ta cực độ. Không phải ta chà đạp nàng, mà là nàng tự chà đạp bản thân mình."
"Cái này không cần ngươi quan tâm. Ngươi đáp ứng đi rồi sẽ làm được. Ta thế nào là việc của ta." Long Linh Nhi nước đầu lên, không thối lui quyết cùng Long Nhất đối mặt với nhau, giọng nói lạnh như băng.
"Tốt, tốt lắm. Đã như vậy, đêm nay bồi tiếp ta ngủ." Long Nhất vòng tay qua Long Linh Nhi, cái miệng rộng hóc hiểm hôn xuống.
Bốn mảnh môi lạnh băng tiếp xúc một lượt, khiến cho Long Linh Nhi không chuẩn bị gì trong đầu trống rỗng. Nhưng Long Nhất có chút cuồng loạn hút mạnh lấy, đầu lưỡi linh hoạt tách hai hàm răng của Long Linh Nhi ra, khuấy động lung tung trong khoang miệng nàng.
Long Linh Nhi từ từ hồi thần, không đẩy Long Nhất ra, trái lại nhắm mắt bá cổ Long Nhất, đáp lại không thuần thục lắm. Nàng có thể do còn rất chán ghét, nhưng cảm giác tựa hồ không tệ hại như nàng tưởng tượng.
Cảm ứng được phản ứng của Long Linh Nhi, nụ hôn của Long Nhất không còn tự phát quá nữa, bắt đầu ôn nhu, dùng kĩ xảo cuốn lấy chiếc lưỡi thơm của nàng.
Bành bành, bành bành, nhịp tim của Long Linh Nhi đột nhiên nhanh hơn, thân thể mềm mại tê đi, cảm giác này đã thoát ly khỏi không chế của nàng. Nàng vội đẩy Long Nhất ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thở gấp, vùng ngực nhấp nhô lên xuống.
"Ta chỉ là không hít được hơi vào thôi. Ngươi từng trêu chọc nhiều nữ nhân như thế mà kỹ thuật hôn sao vẫn kém vậy, chẳng cảm giác thấy chút gì." Long Linh Nhi ngước đầu lên nhìn Long Nhất mà chế giễu, thân thể mềm mại tựa trên lan can. Nhịp tim của nàng vẫn còn đập rất nhanh, thân thể vẫn còn tê dại.
Long Nhất tịnh không vì kiểu cách của Long Linh Nhi mà tức giận. Hắn chỉ trào phúng nhìn Long Linh Nhi, cười nói: "Ta thu hồi lại lời vừa xong. Thân thể của nàng tựa hồ không bài xích ta."
PHONG LƯU PHÁP SƯ