Phong Lưu Pháp Sư
Chương 135 : Mẹ già đã đến
Ngày đăng: 21:17 19/04/20
Dịch: Aficio Cuốn Ngân Bình Mai này ở Thương Lan đại lục được liệt vào hàng cấm thư, nguyên nhân là bên trong ẩn chứa miêu tả về tình dục.
"Các nàng biết cuốn sách này? Lẽ nào các nàng cũng đã đọc rồi?" Long Nhất cười he he. Đôi tặc nhãn ám muội nhìn mấy nữ nhân.
"Vớ vẩn. Chúng ta sao lại có thể đọc loại sách ấy?" Nạp Lan Như Nguyệt nói giọng bực tức.
"Không đọc? Thế các nàng dựa vào đâu mà nói ta là sắc lang?" Long Nhất cười gian trá hỏi.
"Bọn muội… đương nhiên là được nghe kể rồi." Tây Môn Vô Hận nói lúng ta lúng túng, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu ửng đỏ.
"Nghe kể hả? He he, rõ rồi, ta hiểu rõ rồi." Long Nhất mang theo nét cười cổ quái gật đầu, cặp mắt càng thêm ám muội.
Đám nữ nhân thấy Long Nhất cười đến là đáng ghét, trong lòng hận tới mức răng cũng ngứa ngáy. Nhưng kỳ thực Long Nhất nói không sai, họ đúng là đều đã lén lén lút lút xem qua cuốn sách này. Ngân Bình Mai dù nói là cấm thư, nhưng trong nhà quyền quý phú thương ở Thương Lan đại lục vẫn chứa một bộ hai bộ. Mấy năm trước, có một số thiếu nữ quý tộc lớn gan bắt đầu lén lút xem sách, hầu hết trốn trong khuê phòng mà xem tới mức mặt hồng tai đỏ. Rất mau, sách này lưu hành trong giới phu nhân tiểu thư khắp Thương Lan đại lục, một dạo đạt đến độ không thể chỉnh lý nổi. Thời đó, tỷ muội với nhau gặp gỡ câu hỏi đầu tiên là: Hôm nay, tỷ/muội đã đọc chưa?
Nạp Lan Như Nguyệt ban đầu thì chịu không nổi ánh mắt cười như muốn lột trần người khác của Long Nhất, tiếp đến lại thêm vào sự tình phát sinh nơi phòng tắm nữa, nàng hung dữ lừ mắt nhìn Long Nhất rồi đưa thị nữ Tiểu Thúy đi ra, cả Tây Môn Vô Hận cũng theo đó mà rời khỏi, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Long Nhất và Long Linh Nhi.
Áp lực không khí liền hạ xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, Long Linh Nhi hơi thiếu tự nhiên không dám nhìn nữa.
Long Nhất ngồi trên ghế, vẫy tay gọi Long Linh Nhi nói: "Tới ngồi bên cạnh ta đi!"
Long Linh Nhi cúi đầu ngượng ngùng, bắt đầu chầm chậm bước tới ngồi xuống, nhưng vẫn còn cách Long Nhất một quãng như con sông Nile. Long Nhất cười khẽ ôm eo nàng kéo vào lòng mình, tiện tay lướt lên vùng ngực đầy đặn ôn hương noãn ngọc.
Hạ cằm lên đầu Long Linh Nhi, mũi nhận vào mùi thơm nhè nhẹ từ mái tóc, cảm giác tự nhiên này khiến Long Nhất chợn nhận ra hắn với Long Linh Nhi có lẽ vốn phải như thế này mới đúng.
Long Nhất dừng cười lại, nói giọng hối lỗi: "Rồi rồi. Ta không cười nữa, thực sự không cười nữa."
Làm nhộn nửa ngày, Long Linh Nhi co rúc vào trong lòng Long Nhất. Giờ đây nàng đã dần quen với việc được hắn ôm ấp trong lòng. Có điều nàng chưa hề phát hiện ra, kiểu này về sau rốt cuộc là ai không rời nổi ai khó mà nói được.
Lúc này Long Linh Nhi tự nhiên nhớ lại hồi đó ở Mễ Á công quốc bên cạnh Long Nhất còn có ba thiếu nữ, đó phải là nữ nhân của hắn rồi. Hắn nguyện vì lời nguyền tà ác của thiếu nữ ấy mà cầu nàng, nữ hài đó trong lòng hắn phân lượng thật là nặng, bản thân so ra có thể hơn được nàng ta không? Long Linh Nhi trong lòng không ngăn nổi một cảm giác không thoải mái, vì nàng biết bản thân mình trong lòng Long Nhất nhất định không hơn được nữ hài ấy.
"Về sau, ta nhất định phải khiến tên sắc lang này toàn tâm toàn ý yêu mình ta, để rồi… bỏ mặc hắn." Long Linh Nhi nói thầm trong lòng, cái đầu nhỏ đột nhiên dùng lực vung vẩy.
"Nàng sao thế? Không sao thì lắc đầu làm gì?" Long Nhất lấy làm lạ hỏi.
Long Linh Nhi thay đổi lạ lùng, biểu tình đôi chút kỳ quái. Nàng vừa nghĩ tới muốn Long Nhất toàn tâm toàn ý yêu nàng, trong đầu đột nhiên xuất hiện bức tranh hai người ở một đỉnh núi đầy hoa tựa mình vào nhau, theo đó nàng nghĩ lại rằng không thể tiếp thụ nổi bức tranh đó, phải lắc nó ra khỏi đầu mình.
Long Nhất không hỏi thêm, nữ hài trong sinh lý kỳ thường là kỳ kỳ quái quái, nghe nói còn dễ dàng nổi cáu nữa, đừng có chọc giận họ thì hơn.
"Tây Môn Vũ." Long Linh Nhi chợt cất tiếng gọi.
"Mmm?" Long Nhất khẽ đáp lại một tiếng, trong đầu thân ảnh của vài nữ hài từ từ quay quanh, trong đó có Ti Bích, Lãnh U U, Ngu Phượng, Vô Song, Lộ Thiến Á, giọng nói, dáng điệu hiện rõ, những nụ cười đầy vẻ phong tình đa dạng khiến hắn đắm say, ý niệm ham muốn càng thêm mãnh liệt.
Long Linh Nhi thấy bộ dạng không yên trong lòng của Long Nhất, không ngăn nổi nộ khí ào ạt, nắm lấy vùng eo hắn hung dữ xoáy một cái.
PHONG LƯU PHÁP SƯ