Phong Lưu Pháp Sư
Chương 157 : Chết không thừa nhận
Ngày đăng: 21:17 19/04/20
Dịch thuật: Aficio Long Nhất nhắm chặt mắt lại, tinh thần lực ngưng tụ cao độ, hắc ám ma lực mạnh mẽ từ ý thức hải tán phát ra, tuôn đến thông đạo không gian được tạo ra bởi chú ngữ. Hắc ám ma pháp nguyên tố của hắn về mật độ tuy vượt xa cao cấp ma pháp sư nhưng cảnh giới vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn đó, vậy nên hắn cũng chỉ có thể triệu hoán ra Thi Vương ở dị giới.
Bỗng nhiên, Lăng Phong thấy mắt mình tối đi, các đạo bùa chú ma pháp trên tường bỗng ảm đạm lại. Khói đen cuộn trào, một khe nứt không gian vô thanh vô tức được mở ra.
Lăng Phong nắm chặt tay, trên trán mồ hôi lạnh lấm chấm. Nàng lẩm bẩm: "Thành công, nhất định phải thành công."
Đúng vào lúc này, Long Nhất mở to mắt ra, đồng tử co lại thành cỡ đầu kim khiến người ta nhìn mà phát sợ. Chỉ nghe thấy hắn hét lớn: "**mẹ ngươi, mau ra cho lão tử!"
Đám khói đen trong khe nứt rung động, đột nhiên ngân quang lóe sáng, phanh phanh phanh vài tiếng vang lên, ba con quái vật ngân quang lấp lánh xuất hiện trước mặt Long Nhất và Lăng Phong.
"Đây, đây là Ngân Giáp Thi Vương. Huynh đã gọi ra Ngân Giáp Thi Vương rồi, trời đất." Khuôn mặt Lăng Phong thể hiện rõ vẻ không dám tin, nhìn Long Nhất như nhìn quái vật.
Ngân Giáp Thi Vương? Long Nhất nhìn ba con quái vật cao hơn mình một cái đầu này, phát hiện ra chúng không hề mặc giáp ngân sắc mà da thịt toàn thân đã bị dị hóa thành ngân giáp cứng rắn, đến đầu cũng vậy, chiếc đầu lâu hung dữ hiện ra trông khủng bố vô cùng. Khí thế cường hãn thêm vào sát khí đầy mùi huyết tinh ập đến, đơn giản là trời sinh ra khí thế sát nhân rồi, kể cả chưa giết người thì người đã bị dọa chết. Long Nhất thầm nghĩ.
"Long Nhất, tên tiểu tử huynh lẽ nào là hắc ám hệ đại ma đạo sư?" Lăng Phong nhìn Long Nhất hỏi.
Long Nhất cười hắc hắc, lắc đầu nói: "Nhầm rồi, ta chỉ là một cao cấp ma pháp sư hắc ám hệ nhỏ xíu thôi."
"Quái vật." Lăng Phong hừ lạnh một tiếng. Ngay cả đến đại ma đạo sư lần đầu thi phóng Triệu Hồi thuật cũng chưa chắc đã gọi ra được vong linh. Loại Triệu Hồi thuật này có xác xuất thành công nhất định, nhưng lại cực thấp, nếu như mỗi lần đều triệu hồi được, vậy chẳng phải có thể tạo thành một vong linh quân đoàn cường hãn sao, đến khi ấy công thành chiếm đất lên làm hoàng đế cũng rất khả thi.
"Không tin, không tin thì sao. Nàng không phải là vợ ta, ta sao phải nói rõ với nàng chứ? Trừ phi…" Long Nhất nhìn Thủy Nhược Nhan ám muội cười hắc hắc.
Thủy Nhược Nhan dù gì cũng là nữ hài tử, không chịu được nụ cười trần trụi của Long Nhất. Nàng đỏ bừng mặt hừ lạnh bỏ tay hắn ra.
"A. Đói chết rồi, ta đi ăn thôi." Long Nhất xoa bụng nói.
"Hay lắm. Thủy Nhược Nhan giáo sư, giáo sư đi cùng bọn con chứ." Tây Môn Vô Hận nói với Thủy Nhược Nhan.
Thủy Nhược Nhan vừa muốn từ chối thì đã nghe thấy Long Nhất quái thanh quái khí nói: "Mời người ta làm gì, người ta là giáo sư mà, sao lại đi ăn cùng chúng ta chứ."
Thủy Nhược Nhan trừng mắt nhìn Long Nhất, lập tức thay đổi chủ ý bước đến bên Tây Môn Vô Hận cười nói: "Hay lắm, ta cũng thấy đói rồi, có người mời khách không đi sao được."
"Vậy thì đi thôi, tới Túy Hương Lầu ăn miễn phí nào." Long Nhất cười hắc hắc nhìn Lăng Phong, không đòi hỏi huynh đệ thì đòi ai đây.
Lăng Phong trừng mắt nhìn Long Nhất không chút hảo khí nào, động tác nữ tính ấy khiến Long Nhất lạnh cả xương sống. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này có khuynh hướng nữ tính quá nặng rồi, xem ra phải tìm biện pháp cải biến thôi không thì từ nam nhân trở thành nữ nhân mất. Nữ hài tử Nhân Nhân đó nhìn cũng ổn lắm, có lẽ nên tác hợp cho hai người họ nhỉ?
PHONG LƯU PHÁP SƯ