Phong Lưu Pháp Sư
Chương 164 : Tá tinh sinh tử trong truyền thuyết?
Ngày đăng: 21:18 19/04/20
Dịch: architect_07
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
"Đợi đã." Vào lúc bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Y vừa áp lên khối đá hơi nhô lên đó, Long Nhất đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Tiểu Y nghi hoặc ngoái đầu, dừng tay lại.
"Nàng khẳng định chỗ nàng đặt tay đúng là cơ quan mở cửa? Không phải là cơ quan gì khác?" Long Nhất chăm chú nhìn Tiểu Y hỏi.
Tiểu Y hạ tay xuống, lắc đầu quay trở lại ngồi xuống thạch đài, lạnh nhạt đáp: "Nếu huynh không tin muội như vậy thì cứ phá tường mà ra."
Long Nhất đối nhãn cùng Tiểu Y, chẳng lẽ thật sự mình đã quá đa nghi? Mình đã trách lầm nàng? Dù nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám dễ dàng tin nàng. Sự hoài nghi của hắn đối với Tiểu Y tuyệt không phải là không có lý do. Nàng là một Dự ngôn sư vì sao đột nhiên chủ động yêu cầu đoán mệnh cho hắn, lại đưa hắn đến một nơi bí ẩn như thế này. Hắn cũng không hiểu vì sao phải có sự đồng ý của hắn mới có thể đoán được số mệnh? Nếu nói là không có mục đích chỉ sợ không ai tin nổi.
Chỉ trong thoáng chốc, vô số ý niệm đã lướt qua trong đầu Long Nhất. Hắn không vì thái độ của Tiểu Y mà mạo hiểm ấn vào nút cơ quan mở cửa đó, thay vào đó bước thẳng lên thạch đài, đột nhiên dùng tinh thần lực trói chặt nàng lại.
"Không phải chứ, không lẽ lại mê gian ta? Ta nên phản kháng hay tiếp tục vờ ngủ đây? Hừm, đợi thêm chút, giờ còn chưa rõ nàng thực ra là muốn làm gì." Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, hơn nữa lại ẩn ước có chút hưng phấn. Mị lực lớn quá cũng thật phiền phức a.
Thủ pháp cởi đồ của Tiểu Y có vẻ lóng ngóng, cả nửa ngày mới thoát quang được phần y phục ở thân trên Long Nhất. Ngắm cơ thể tráng kiện hoàn mĩ tràn đầy nam tính của Long Nhất, gò má nàng không tránh khỏi đỏ hồng lên.
"Tên đại sắc lang này, thân thể mới cường tráng làm sao." Tiểu Y lầm bầm trong miệng nhưng cũng đủ làm cho Long Nhất đang vờ ngủ cũng phải đắc ý trong lòng.
Tiểu Y nhãn thần mơ màng nhìn ngắm cơ thể Long Nhất. Mặc dù nàng biết Long Nhất đang "hôn mê", nhưng hành động vẫn như kẻ trộm. Mất nửa ngày, Tiểu Y mới hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nhắn run run hạ xuống dây lưng của Long Nhất. Vừa kéo một cái, ngoại khố của Long Nhất đã bị lôi xuống, chỉ còn tấm nội khố bó sát thân lưu lại. Giữa hai đùi dựng lên một đống khiến trái tim Tiểu Y loạn lên gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng đã tiến tới hoàn cảnh này, Tiểu Y chỉ đành nghiến răng nỗ lực hết sức kéo tấm nội y cuối cùng của Long Nhất xuống. Tiểu huynh đệ thô tráng đó lập tức dương danh với đời. Tiểu Y quá sức xấu hổ vội che khuôn mặt xinh tươi lại.
Long Nhất cảm thấy hạ thân mát lịm, trong lòng thầm kêu cứu mệnh. Đặc biệt là khi Tiểu Y kéo nội khố của hắn xuống không cẩn thận đã chạm vào tiểu huynh đệ của hắn một cái làm tà hoả trong người gần như phản ứng tức thời. Thật may là hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt mới có thể áp chế được cỗ tà hoả đó lại.
Tiểu Y che khuôn mặt vừa sợ vừa thẹn một lúc, cuối cùng cũng hạ tay xuống, muốn nhìn rồi lại không dám ngắm nhìn hạ thể của Long Nhất, lẩm bẩm than: "Thật xấu hổ, cái đồ của nam nhân sao lại gớm vậy chứ?"
Long Nhất lại hi hí mí mắt, liền thấy Tiểu Y khuôn mặt đỏ bừng đang đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên ngực nhẹ nhàng kéo nút thắt dây lưng ra, vạt áo lụa trắng trượt sang hai bên, lộ ra chiếc yếm tơ tằm bên trong.